Phương Tri Li Bất Khả

Chương 30: Người trong lòng

Từ khi buổi thọ yến kết thúc, giờ khắc nào mà Cửu Vĩ Thành còn ở Nam Lăng thì Dương Tiêu Mạn quyết không rời hắn nửa bước, cái đuôi này cũng khiến cho Cửu Vĩ Thành ngán ngẩm.

- Tiêu Mạn công chúa, cô định đi theo ta đến bao giờ?

- Suốt đời được không? - Dương Tiêu Mạn hớn hở.

Cửu Vĩ Thành thở dài chán nản, không còn tươi cười, hắn nhìn thẳng vào mặt Dương Tiêu Mạn với ánh mắt lạnh tanh:

- Ta không muốn nói nặng lời với cô, ta cũng có giới hạn của ta, nếu như cô dám vượt quá thì đừng trách ta không nể mặt Thái hậu.

Dương Tiêu Mạn có chút sợ hãi, nhưng nàng ta vẫn cố bướng bỉnh:

- Được, vậy bây giờ ta đi tìm Hoàng tổ mẫu.

- Cô muốn làm gì - Cửu Vĩ Thành vẫn không thay đổi sắc mặt.

- Ta muốn xin Thái hậu ban hôn.

Dương Tiêu Mạn cười đắc ý, nói xong nàng ta chạy đi luôn. Cửu Vĩ Thành thật sự cảm thấy có chút bực mình, hắn đăm đăm sát khí cũng hướng về cung Thái hậu.

- Hoàng tổ mẫu - một giọng nói mang đầy sự õng ẹo của Dương Tiêu Mạn ngay khi bước vào.

Dương Tiêu Mạn chạy tới dựa lên tay của Thái Hậu đang ngồi. Thái hậu ngạc nhiên khi thấy Dương Tiêu Mạn đột ngột tới, bà diu dàng hỏi:

- Mạn nhi của ta sao thế? Có chuyện gì sao?

Dương Tiêu Mạn nhìn Thái hậu với ánh mắt long lanh:

- Hoàng tổ mẫu, Mạn nhi muốn xin người một việc.

- Việc gì? Mạn nhi cứ nói thử xem, xem ta có thể giúp con không. - Thái hậu trìu mến nhìn đứa cháu của mình.

- Con muốn...

- Vĩ Thành xin thỉnh an Thái hậu.

Ngay lúc Dương Tiêu Mạn định nói gì đó thì Cửu Vĩ Thành kịp thời đến chặn họng nàng ta lại. Thái hậu nhìn thấy Cửu Vĩ Thành thì rất vui, bà hỏi:

- Vĩ Thành đến thăm ta đấy à?

- Vâng thưa Thái hậu, cũng sắp phải rời Nam Lăng rồi, Vĩ Thành muốn ở cạnh người lâu một chút. - Cửu Vĩ Thành ôn hòa nói.

Thái hậu cười hiền từ, bà rất hài lòng về Cửu Vĩ Thành.

Dương Tiêu Mạn không muốn chần chừ thêm nữa, nàng ta nói:

- Hoàng tổ mẫu, thật ra con muốn...

- Vĩ Thành xin Thái hậu thành toàn một nguyện vọng của con - Cửu Vĩ Thành nhanh chóng chặn lời của Dương Tiêu Mạn.

Thái hậu có chút rối:

- Vậy.. vậy Vĩ Thành, con nói muốn ta thành toàn nguyện vọng của con, vậy con có nguyện vọng gì?

Dương Tiêu Mạn cũng khá mong chờ lời nói tiếp theo của Cửu Vĩ Thành ròi có chút mở tưởng. Nàng ta nghĩ có khi nào Cửu Vĩ Thành muốn nói về chuyện ban hôn giữa nàng ta và hắn không. Dương Tiêu Mạn mừng thầm.

Không suy nghĩ gì, Cửu Vĩ Thành với ánh mắt kiên định nói:

- Thái hậu, thần Cửu Vĩ Thành, Vương Tử Cửu Lăng quốc, tại đây, thần muốn xin Thái hậu ban hôn.

- Ban hôn? - Thái hậu ngạc nhiên

Dương Tiêu Mạn cảm thấy vui mừng không nguôi, Cửu Vĩ Thành nói tiếp:

- Vâng.

- Vậy con nói ta nghe xem rốt cuộc là đứa cháu gái nào của ta khiến đích thân Cửu Lăng Vương tử muốn xin ta ban hôn đây?

- Là Thập Tam công chúa Dương Tiêu Lạc, mong Thái hậu thành toàn.

- Thập Tam công chúa?

- Thập Tam muội? - Dương Tiêu Mạn bất ngờ - Sao lại là Thập tam muội chứ? Không phải người Vương tử muốn lấy là ta sao?

Cửu Vĩ Thành thay đổi ánh mắt của mình khi nhìn Dương Tiêu Mạn, hắn nói:

- Thập nhị công chúa nói thế là có ý gì? Ta chưa bao giờ nói muốn lấy người, có thể Thập nhị công chúa có chút hiểu nhầm với ta rồi.

Thái hậu chú ý xung quanh, có vẻ như đã hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng Cửu Vĩ Thành là Vương Tử của Cửu Lăng quốc, phàm là chuyện một Vương Tử đích thân ra mặt thì không thể từ chối được, vậy nên chỉ đành an ủi Tiêu Mạn sau thôi. Thái Hậu lúc này lại lên tiếng:

- Nếu như Vương tử đã mở lời thì Nam Lăng quốc sao có thể từ chối được chứ.

Ngay lập tức, Thái Hậu liền cho mời Hoàng thượng và kêu người gọi Thập tam công chúa tới. Hoàng thượng ấy vậy mà lại còn đến trước cả nử nhi của mình, bận bịu như thế nhưng chỉ cần thân mẫu gọi thì quả thực không thể chậm trễ. Trước khi Dương Tiêu Lạc đến thì Thái hậu tường thuật lại tất cả mọi chuyện cho Hoàng Thượng nghe. Không lâu sau, Dương Tiêu Lạc diện kiến, bước vào với gương mặt ngơ ngác, nàng ta còn không hiểu tại sao Thái hậu đột nhiên cho goi rồi ở đây lại còn có Cửu Vĩ Thành và Dương Tiêu Mạn.

- Tiêu Lạc xin thỉnh an Phụ hoàng, hoàng tổ mẫu. Bái kiến Vương tử, Thập nhị tỷ - Dương Tiêu Lạc ngoan ngoãn hành lễ.

- Được rồi, con đứng lên đi - Hoàng thượng mở lời.

Cửu Vĩ Thành nhìn thấy Dương Tiêu Lạc thì liền thay đổi thái độ, không còn ánh mắt lạnh lùng, Cửu Vĩ Thành ánh mắt bắt đầu nghịch ngợm, hắn nháy mắt với Dương Tiêu Lạc, thật khiến người ta sởn gai ốc mà, đây chắc hẳn là Dương Tiêu Lạc nghĩ khi nhìn thấy Cửu Vĩ Thành làm mấy cái chuyện tào lao ấy.

Thái hậu lúc này mới nói:

- Lạc nhi, hôm nay ta gọi con đến là có chuyện muốn hỏi con.

- Hỏi con? - Dương Tiêu Lạc không hiểu tình hình.

Không chút ngập ngừng, Thái hậu trực tiếp nói:

- Con có nguyện ý trở thành Vương hậu của Cửu Lăng quốc không?

"Trở thành...vương hậu..cửu lăng quốc?" mấy từ này vang dội lên trong đầu của Dương Tiêu Lạc. Không phải chứ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Tự dưng lại được hỏi có nguyện ý trở thành thê tử của tên Cửu Vĩ Thành kia không? Nam Lăng với Cửu Lăng quan hệ thân thiết như thế thì đâu nhất thiết phải hòa thân cơ chứ? Với lại ngoại trừ Nhị công chúa, Lục công chúa, Thất công chúa đã gả đi thì còn Thập nhị công chúa, Thập ngũ công chúa cũng đủ tuổi gả đi rồi mà, sao lại là mình cơ chứ? Chẳng lẽ là Cửu Vĩ Thành đề nghị?

Mặc dù chỉ là suy đoán của Dương Tiểu Lạc nhưng mối hôn sự này nàng không thể không từ chối, thứ nhất là cô không muốn hòa thân, thứ hai là đã có người trong lòng rồi, làm sao có thể gả cho người khác.

- Con không nguyện ý thưa Hoàng tổ mẫu - Dương Tiêu Lạc lập tức từ chối.

Nghe xong ai nấy đều có chút suy nghĩ, nhưng Dương Tiêu Mạn lại tỏ ra hứng thú, nàng ta nói:

- Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, nếu như Thập tam muội không nguyện ý thì hãy để con gả thay muội ấy đi, con nguyện ý gả cho Vương tử.

- Chuyện này... - Thái hậu ngập ngừng nhìn Cửu Vĩ Thành.

Cửu Vĩ Thành cảm thấy tình hình có chút không ổn, nếu hắn đã mở lời muốn hòa thân thì lời nói đã xuất ra không thể thu hồi lại được. Đâm lao theo lao, Cửu Vĩ Thành nói:

- Thái hậu, Hoàng thượng, ngoại trừ Thập tam công chúa Dương Tiêu Lạc thì ai ta cũng không muốn lấy.

Lời nói kiên định ấy thật khiến tình cảnh ngày càng khó xử. Cửu Vĩ Thành dù gì cũng là Vương tử của một nước, dù thân thiết đến mấy thì cũng không thể đắc tội. Hoàng thượng lúc này mở lời khuyên răn:

- Lạc nhi con nên suy nghĩ lại chuyện này, dù sao con cũng xuất thân là một công chúa, con cũng cần hiểu chuyện hơn.

Dần dần Dương Tiêu Lạc bị dồn vào thế ép buộc, không thể để bản thân rơi vào chỗ hiểm, Dương Tiêu Lạc liều mình nói ra điều mình giấu trong lòng đã lâu:

- Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, Lạc nhi vốn đã có người trong lòng từ lâu, không thể nào gả cho Vương tử được.

Ai cũng bất ngờ với câu nói này của Dương Tiêu Lạc, Thái hậu có chút mông lung:

- Con thật sự đã có người trong lòng ư? Tại sao không nói cho ta từ sớm chứ?

- Người ấy đã ở trong lòng con từ lâu rồi thưa Hoàng tổ mẫu. - Dương Tiêu Lạc đáp.

Dương Tiêu Mạn lại chớp thời cơ xen vào:

- Vương tử người cũng nghe rồi, Thập tam muội đã có người trong lòng rồi nhưng ta thì chưa có, nếu Vương tử không chê thì ta có thể hy sinh một chút vậy.

Nghe đúng là chẳng có chút nào gọi là miễn cưỡng cả. Cái mà Dương Tiêu Mạn goi là có thể hy sinh thì nói đúng ra là nàng ta tự nguyện. Cửu Vĩ Thành chỉ là cảm thấy ngày càng không ưa nổi cô công chúa này rồi.

- Xin lỗi thập nhị công chúa, lời bổn vương tử nói ra thì sẽ không rút lại đâu.

Thái hậu và Hoàng thượng ngần ngại nhìn nhau rồi lại nhìn xuống dưới, cái tình huống khó xử thế này thật không biết phải giải quyết thế nào mới vừa lòng đôi bên. Thái hậu lúc này trầm tư một chút rồi nhìn về phía Dương Tiêu Lạc hỏi:

- Lạc nhi, nếu như con nói con đã có người trong lòng, vậy hãy gọi hắn tới đây đi, sau đó sẽ cùng nhau giải quyết chuyện này.

Dương Tiêu Lạc nghe thế thì có chút ngập ngừng, người trong lòng của cô không ai khác là Đường Tử Lâm, mặc dù mấy ngày luyện cung đều ở cạnh nhau nhưng cô biết Đường Tử Lâm đối với cô đơn giản không phải là tình yêu và chính bản thân cô cũng biết người mà hắn thích là ai. Nhưng nếu như không gọi hắn đến thì lời cô nói vừa rồi khác nào là nói dối đâu mà lại còn là trước những đại nhân vật chứ.Đây là dồn cho cô không có đường lui mà.

- Vậy Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu hãy gọi Đường đại tướng quân Đường Tử Lâm đến đây ạ.

- Hóa ra là Đường đại tướng quân à, cũng xứng lắm, người đâu mau truyền Đường tướng quân Đường Tử Lâm.

Sau lời truyền của Hoàng thượng, không khí trong cung trở nên im lặng, dường như ai cũng có chút tâm sự trong lòng,

Không lâu sau, Đường Tử Lâm đã nhanh chóng vào cung, nhìn tình cảnh trước mắt hắn quả thực không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng vào cung chính là tưởng Hoàng thượng cho gọi để bàn chiến sự. Nhưng cái tình cảnh khó hiểu này thì...

- Đường Tử Lâm bái kiến Hoàng thượng, Thái Hậu, Vương tử và hai vị công chúa.

- Ái khanh miễn lễ đi - Hoàng thượng mở lời.

Đường Tử Lâm đứng dậy, lễ phép hỏi:

- Không biết Hoàng thượng cho gọi thần là có việc gì?

- Nếu ái khanh đã hỏi thì ta cũng không vòng vo làm gì nữa, ta hỏi khanh, khanh thấy Lạc nhi thế nào? - Hoàng thượng nói.

Mặc dù không hiểu gì về câu hỏi này lắm nhưng Đường Tử Lâm vẫn kính cẩn trả lời:

- Bẩm hoàng thượng, Thập tam công chúa là người xinh đẹp tài giỏi, tính tình lại rất tốt.

- Tốt, vậy khanh có muốn một người tốt như thế gả cho mình không?

Đường Tử Lâm sau khi nghe câu hỏi này liền nhận ra lý do mà Hoàng thượng cho gọi mình. Tuy nhiên là phải để Hoàng thượng thất vọng rồi, bởi vì trong thâm tâm hắn luôn luôn có hình bóng của một người hơn nữa là đã từ rất lâu rồi.

- Một người tốt như vậy đương nhiên ai lấy được cũng sẽ hạnh phúc, nhưng chỉ là thần không xứng có được những điều tốt đẹp đó ạ - Với ánh nhìn kiên định, Đường Tử Lâm không ngần ngại mà từ chối thẳng.

Dương Tiêu Lạc lúc này chỉ có thể đau lòng nhìn Đường Tử Lâm. Nàng cũng biết trước câu trả lời ấy rồi, biết rõ là sẽ bị từ chối nhưng lại vẫn cứ cố chấp đem lòng mến mộ, co phải là rất ngốc hay không? Ngay từ trước đó, cô cũng đã nghe câu trả lời tương tự như thế, lúc đó cô rất buồn, lần thứ hai rồi, lần này cô cứ nghĩ mình đã quen với chuyện này nhưng kết quả vẫn là lặng lẽ đau khổ.

- Khanh là Đại tướng quân của Nam Lăng, chiến công lẫy lừng, luôn tận tụy việc nước, tại sao lại nói bản thân không xứng? - Hoàng thượng ôn tồn hỏi.

- Thần đa tạ Hoàng thượng khen ngợi, nhưng thần vẫn là không xứng, có những tội lỗi mà thần gây ra cho đến bây giờ vẫn chưa thể bù đắp được, có lẽ cả đời này cũng không thể bù đắp được. Người mang tội lỗi trên mình như thần thì làm sao có thể xứng có được người tốt chứ?

Nghe những lời nặng lòng đó, Hoàng thượng cũng có thể hiểu được ý mà Đường Tử Lâm nói. Cái tội lỗi ấy ngoài việc Liễu Kỳ Minh tử trận thì còn chuyện gì khiến hắn áy náy đến thế chứ. Những chuyện này Hoàng thượng đều biết, Hoàng thượng cũng biết chuyện này Đường Tử Lâm không có lỗi chỉ là hắn lúc nào cũng đem tội lỗi đổ cho bản thân, hắn vẫn không thể bỏ được quá khứ.

Chuyện ngày càng đi vào bế tắc, người này không thích người kia mà người kia lại không muốn cưới người này, thật khó cho mấy vị trưởng bối phải định đoạt. Ai cũng đều rơi vào trầm tư, không biết nên làm thế nào mới hợp tình hợp lý. Trong không gian yên tĩnh ấy, chỉ thấy Dương Tiêu Lạc đang buồn rầu nhìn Đường Tử Lâm, mặc dù đã biết trước câu trả lời, mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng tại sao lại vẫn buồn đến thế, buồn đến cay cả sống mũi, nước mắt cũng đang đợi lăn dài trên má. Cô tự trách bản thân tại sao lại tự đưa bản thân vào cái sự đau buồn này chứ. Cô bắt đầu trấn an lại bản thân, len lén vội lau đi nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Đường tướng quân không cần tự trách bản thân, dù ta không biết huynh gây ra tội lỗi gì nhưng theo như phụ hoàng nói thì chuyện đã qua lâu rồi, đừng canh cánh trong lòng quá lâu. Nếu như huynh không có tình ý với ta thì có thể nói thẳng, sẽ không có ai trách huynh cả bởi vì tình yêu vốn là quyền tự do của mỗi người, ta không thể ép buộc một người không thích ta lấy ta được. Nếu như miễn cưỡng bắt ép thì đến cuối cùng sẽ chẳng có ai hạnh phúc cả.

Ai nấy đều ngạc nhiên trước lời nói của Dương Tiêu Lạc. Người suy nghĩ câu nói ấy nhiều nhất là Cửu Vĩ Thành, nhưng không phải ai cũng giống như nàng ấy, nếu như ai cũng hiểu chuyện như thế thì đã chẳng có những chuyện như uyên ương bị chia cắt, hôn ước từ đời trước rồi.

- Hoàng thượng, Thái hậu, về chuyện...

- Chuyện này xin Vương tử cho ta thời gian suy nghĩ được không? Trước khi huynh khởi hoàn về Cửu Lăng ta nhất định sẽ cho huynh một câu trả lời.

Ngay khi Cửu Vĩ Thành có ý định rút lại lời đã nói thì đã bị Dương Tiêu Lạc chặn lại. Cửu Vĩ Thành dù sao cũng là một Vương tử, nếu như để hắn thu hồi lại những lời đã nói vậy thì uy nghiêm của hắn để đâu chứ. Dương Tiêu Lạc chính là đã cứu lây sự uy nghiêm của hắn. Vậy còn biết nói gì hơn nữa chứ:

- Được, ta đợi nàng.