Phương Tri Li Bất Khả

Chương 31: Nói được làm được

Đường Tiêu Lạc đi đi lại lại trong cung, thế mà lại vô thức đi đến tẩm cung của Lăng Uyển Đình, vừa hay Lăng Uyển Đình có vẻ như định ra ngoải thì hai người liền chạm mặt. Nhìn gương mặt thẫn thờ của Tiêu Lạc, Lăng Uyển Đình chạy tới hỏi thăm:

- Tiêu Lạc của ta hôm nay làm sao thế, hình như có điều gì làm muội phải suy nghĩ đúng không?

Dương Tiêu Lạc nặng nề thở dài:

- Chuyện này thật sự muội phải suy nghĩ thật kỹ.

Thấy tâm trạng không ổn định của Dương Tiêu Lạc, Lăng Uyển Đình nói:

- Vừa hay ta đang chuẩn bị tới Thập vương phủ thăm Tiểu Nguyệt, muội có muốn đi cùng ta không?

- Cũng được ạ - Dương Tiêu Lạc ngay lập tức đồng ý.

Đường Y Nguyệt yên lặng nằm dưới gốc cây hoa lê để hóng mát, Tiểu Vy lúc này chậm rãi mang đĩa hoa quả đặt lên bàn:

- Vương phi, Uyển Đình công chúa hôm nay sẽ đến thật sao ạ?

- Sẽ đến mà, muội chuẩn bị xong rồi thì ngồi nghỉ chút đi - Đường Y Nguyệt nói một cách nhẹ nhõm.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện ngay lập tức, lại còn dẫn thêm người, Lăng Uyển Đình và Dương Tiêu Lạc đi tới.

- Nhìn Thập vương phi của chúng ta thảnh thơi chưa kìa, đúng là biểu hiện của phu thê hòa thuận mà.

Lăng Uyển Đình vừa tiến tới vừa nói.

- Tiểu Nguyệt tẩu.

Cách chào hỏi của Dương Tiêu Lạc khiến cho Đường Y Nguyệt đang nằm phải bật dậy ngay lập tức, cô thắc mắc:

- Tiêu Lạc của chúng ta hôm nay có chuyện gì thế? Bình thường đều gọi ta là Tiểu Nguyệt tỷ, hôm nay lại tuân thủ quy tắc gọi tẩu rồi sao?

- Ta sắp bị muội ấy lây bệnh tới nơi rồi đây, ủ rũ cả dọc đường, cứ im lặng như thế cho đến tận đây - Lăng Uyển Đình kể khổ.

- Bây giờ có thể nói được chưa? - Đường Y Nguyệt hỏi dò.

Dương Tiêu Lạc mệt mỏi thở dài rồi ngồi sụp xuống.

- Muội thật sự không biết phải làm thế nào nữa.

- Muội thử nói ra xem, xem ta và Uyển Đình có thể giúp muội không? - Đường Y Nguyệt lo lắng nói.

Dương Tiêu Lạc nhìn lại một lượt, cả Đường Y Nguyệt và Lăng Uyển Đình, một người là thành thân do có hôn ước từ đời trước, một người là công chúa nước láng giềng đến đề chọn người hòa thân. Hợp hai người này lại thì tình huống có chút giống trường hợp của cô, vừa là công chúa hòa thân lại vừa bị ép. Có lẽ chỉ có người từng rơi vào hoàn cảnh ấy mới có thể đưa ra lời khuyên cho cô.

Dương Tiêu Lạc cứ thế quyết định mà nói hết ra, cô kể từ đầu đến cuối những chuyện mình vừa trải qua cho hai người kia nghe. Lăng Uyển Đình nghe xong, cô nhẹ nhàng mỉm cười mà nói:

- Tiêu Lạc, muội có lẽ cũng biết, chúng ta sinh ra là công chúa, thân phận khác biệt với tất cả mọi người, với thân phận này thì chúng ta không thể nào tự ý quyết định hôn sự của mình được. Chỉ là ta có chút may mắn, mặc dù cũng là công chúa tới hòa thân nhưng ta vẫn có quyền được lựa chọn đối tượng của mình mặc dù đối tượng bị thu hẹp là các hoàng tử. Nhưng vẫn là còn chút may mắn. Chuyện này không thể tự tuân theo ý của bản thân được.

Đường Y Nguyệt nhìn tâm trạng nặng nề của các công chúa, cô đột nhiên tạ ơn trời vì không để mình nhập vào cơ thể của cô công chúa nào đó. Nhưng bản thân cô là hôn nhân không tự nguyện. Vẫn là nên đưa ra vài ý để khuyên nhủ Dương Tiêu Lạc nghĩ thoáng ra một chút.

- Tiêu Lạc, thời đại bây giờ quả thực nữ nhân chúng ta không ai có thể tự do quyết định hôn sự của mình. Nhưng ta cũng chẳng phải rất may mắn sao? Thành thân trước rồi yêu sau đúng là rất thú vị. Nhưng không phải ai cũng có thể gặp được định mệnh của đời mình. Cho đến bây giờ ta vẫn rất tin tưởng A Vũ. Vì thế mối hôn sự được định trước chưa chắc là xấu đâu.

Những lời mà Lăng Uyển Đình và Đường Y Nguyệt nói đều là những gì mà họ đang trải qua. Tất cả đều là những chuyện đang xảy ra ngay trước mắt cô. Nếu như Đường Tử Lâm tâm không đặt ở cô thì dù cố chấp gả cho hắn thì liệu sau này cô có được hạnh phúc không.

Nhìn Dương Tiêu Lạc vẫn khó khăn trong việc suy nghĩ, Đường Y Nguyệt lại nói:

- Tiêu Lạc à, gả cho người mình yêu có thể cả đời này muội cũng không thể theo đuổi được hắn, nhưng nếu muội gả cho người yêu muội thì người đó nhất định sẽ nỗ lực mang tới cho muội hạnh phúc. Chuyện này muội hãy suy nghĩ kỹ.

- Muội biết rồi, đa tạ các tỷ - Dương Tiêu Lạc có vẻ trở nên nhẹ nhõm hơn.

Chuyện này quả thực cần phải suy nghĩ thật kỹ càng, hạnh phúc của nữ nhân không nằm trong tay họ mà phụ thuộc vào đối phương, đúng thật là khổ mà.

Ba tỷ muội đang trò chuyện tâm sự với nhau thì xuất hiện một người không mời mà tới, Dương Hàn Vũ hắn lúc này để lộ ra khuôn mặt nghiêm khắc, giống như là chuẩn bị dạy dỗ ai đó.

- Lạc nhi, chuyện trong cung ta đã nghe nói rồi.

- Thập ca, muội... - Dương Tiêu Lạc có chút e ngại.

Dương Hàn Vũ thở dài rồi nói:

- Lạc nhi, muội phải biết Cửu Vĩ Thành thân phận như thế nào, cho dù hắn có giao tình với Hoàng tổ mẫu nhưng nếu như chuyện này không thành thì Nam Lăng và Cửu Lăng quan hệ trở nên thế nào muội phải nghĩ đến. Hắn thân là Vương tử, nếu như đích thân hắn đã mở lời thì gần như muội đã không có cơ hội từ chối rồi.

- Muội biết, muội sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này - Dương Tiêu Lạc lại trở nên ảo não như ban đầu.

Đường Y Nguyệt không thể nhìn tiếp được nữa, nói như thế này thì khác nào đang ép Tiêu Lạc cơ chứ. Có chút tức giận, cô lên tiếng:

- A Vũ, chàng nói thế là có lý sao? Dù sao thì Tiêu Lạc cũng có người mình thích rồi, để cho muội ấy phải chọn lựa người mà muội ấy không thích thì điều đó muội ấy vẫn cần phải có thời gian suy nghĩ. Kể cả cho dù đấy là Vương Tử thì hắn cũng không có quyền ép buộc đối phương.

- Ta và nàng mới đầu cũng đâu có tình cảm gì với nhau đâu, cho đến bây giờ không phải là đang rất tốt sao? Hơn nữa Lạc nhi mang thân phận công chúa, muội ấy không thể mang Nam Lăng ra để đổi lấy hạnh phúc của bản thân được - Dương Hàn Vũ phản bác.

Đường Y Nguyệt nghe xong mấy lời không thể chấp nhận được liền bắt đầu phát hỏa:

- Ai nói với chàng là đang rất tốt, bây giờ ta chính là cảm thấy cực kỳ không tốt đây. Công chúa thì làm sao? Không phải cũng là nữ nhân cũng là người sao? Tại sao nữ nhân lại luôn phải chịu thiệt chứ, họ cũng có suy nghĩ có tình cảm có chính kiến của bản thân, họ cũng có quyền được nói ra mong muốn của mình. Nam nhân là con người thì nữ nhân cũng vậy, những chuyện mà nam nhân làm được thì nữ nhân cũng làm được, chỉ là ở thời đại bây giờ trọng nam khinh nữ, không lâu nữa đâu cũng có thể ở thời đại khác nam nữ bình đẳng.

- Hay nói hay lắm - Lăng Uyển Đình đứng cạnh vỗ tay không ngớt.

Dương Hàn Vũ hoảng hồn thất thần nhìn Đường Y Nguyệt. Nói trắng ra thì nàng ấy rất to gan đấy, nàng ấy quả thật có chính kiến riêng của mình. "Nam nữ bình đẳng"? Nhớ lại trong ngày động phòng thì nàng ấy cũng từng nói rằng không cho nạp thiếp, một phu một thê, đây gọi là bình đẳng sao? Trong đầu vẫn có suy nghĩ về lời nói của Đường Y Nguyệt nhưng tự bản thân hắn lại đứng dậy rồi đi, cái khuôn mặt không cảm xúc của hắn thật khiến người ta tức chết. Nhưng Dương Hàn Vũ lại không nhận ra lúc đó bản thân mình lại khiến người ta tức giận đến thế nào.

- Cứ thế mà đi sao? - Lăng Uyển Đình ngơ ngác.

- Mặc kệ hắn - Đường Y Nguyệt bức xúc.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Cửu Vĩ Thành đã chuẩn bị xong xuôi để rời khỏi Nam Lăng. Hắn đứng trước cổng lớn của Hoàng cung, mắt hướng vào bên trong. Hoàng thượng, Thái hậu, Dương Tiêu Mạn đều ra tiễn hắn. Dương Tiêu Mạn nhìn theo ánh mắt của Cửu Vĩ Thành, nàng ta biết hắn đang đợi cái gì, chỉ là bản thân không thể kìm được cái tính ghen tức mà bày ra gương mặt giận dỗi. Nàng ta bĩu môi rồi lại nói:

- Vương tử, ngài có nên suy nghĩ lại chuyện hòa thân không? Ta là nguyện ý mà.

Cửu Vĩ Thành vốn không phải người dễ lay động, hắn nhìn Dương Tiêu Mạn ngược lại chỉ cảm thấy nàng ta thật phiền.

- E là ta phải phụ lòng công chúa rồi.

Hoàng thượng lúc này lại trừng mắt nhìn Dương Tiêu Mạn để cảnh cáo nàng ta yên phận. Thân là một công chúa sao có thể đánh mất sự tự tôn như thế.

Cửu Vĩ Thành vẫn chần chừ không đi, hắn nói hắn đợi Dương Tiêu Lạc thì chắc chắn sẽ đợi, bởi vì tình cảm của hắn đối với Tiêu Lạc là thật. Hắn trở thành vương tử cũng không phải chỉ vì điều này ư? Vốn là đợi thời cơ thích hợp đề cầu thân đàng hoàng nhưng không ngờ từ đâu nhảy ra một Dương Tiêu Mạn bám đuôi vì vậy nên đành phải lập tức cầu thân. Hắn có tình cảm với Dương Tiêu Lạc đã lâu, giống như Dương Tiêu Lạc nói, chính là lúc nàng ấy làm đổ chén trà nóng lên tay hắn.

*Hồi tưởng*

Dương Tiêu Lạc thoăn thoắt chạy đến bên Thái hậu, tình cờ Thái hậu và Thái tử của Cửu Lăng quốc vừa hay cũng đang đến chơi. Thái hậu sai tỳ nữ mang trà lên, Dương Tiêu Lạc hoạt bát không chịu ngồi một chỗ chạy tới chỗ tỳ nữ rồi bưng lên một chén trà. Một chén trà trước đó đã được đặt ngay ngắn bên cạnh Thái hậu Cửu Lăng. Thoạt nhìn một chút rồi Dương Tiêu Lạc đi tới trước mặt Cửu Vĩ Thành. Mấy cô tỳ nữ thì luống cuống muốn ngắn Dương Tiêu Lạc lại nhưng không kịp. Đang đà chạy thì tự mình vấp chân ngã xuống, Cửu Vĩ Thành đưa tay đỡ nhưng lại va phải chén trà nóng rồi bị bỏng. Bản thân vốn bị thương nhưng hắn vẫn quan tâm đến cô công chúa nhỏ vừa bị ngã kia:

- Muội không sao chứ? Có bị thương không?

Dương Tiêu Lạc lắc nhẹ đầu. Hai vị Thái hậu cũng có chút hoảng, Nam Lăng Thái hậu vội sai tỳ nữ thân cận đi gọi Thái Y tới. Sau đó là mắng nhẹ Dương Tiêu Lạc:

- Lạc nhi, con còn nhỏ, không được nghịch lung tung nữa.

Dương Tiêu Lạc ngoan ngoãn nghe lời. Thái Y tới bôi thuốc rồi băng bó lại cho Cửu Vĩ Thành. Tuổi trẻ năng động không nên ngồi một chỗ, Nam Lăng Thái hậu nói Cửu Vĩ Thành có thể ra ngoài chơi và ngắm cảnh. Cửu vĩ Thành vừa hay cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa nên đã nghe lời.

Cửu Vĩ Thành vừa đi vừa đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, đến một hoa viên nhỏ, hắn liền dừng lại, liếc nhẹ phía sau rồi nói:

- Muội là đang theo dỗi ta sao?

Dương Tiêu Lạc núp núp sau một cái cây lớn rón rén bước ra, đi tới chỗ Cửu Vĩ Thành, gương mặt bé nhở mang đầy tội lỗi, cô nói:

- Tiểu ca ca, muội thật sự không cố ý làm huynh bị thương đâu.

Cửu Vĩ Thành nhìn bộ dạng này của Dương Tiêu Lạc thì chỉ muốn trêu ghẹo:

- Nhưng vết bỏng này rất đau, sau này còn để lại sẹo nữa.

Dương Tiêu Lạc ngóc đầu lên nhìn Cửu Vĩ Thành mắt rơm rớm nước mắt:

- Vậy...vậy phải làm sao? Muội thật sự là không cố ý mà.

Nhìn cánh tay được băng bó, lại nhìn Cửu Vĩ Thành, Dương Tiêu Lạc từ thút thít đến khóc toáng lên, cô sợ rằng Cửu Vĩ Thành sẽ mắng mình. Cửu Vĩ Thành nhận ra mình trêu có chút quá, liền vội vàng dỗ dành Dương Tiêu Lạc:

- Ta trêu muội một chút thôi, không đau chút nào đâu, thật sự không đau, ta không trách muội.

Dương Tiêu Lạc được an ủi nên nín lại, giọng nghẹn ngào:

- Tiểu ca ca sẽ không mắng muội chứ?

- Lạc nhi của chúng ta đáng yêu thế này, ai nỡ mắng muội chứ - Cửu Vĩ Thành dí dỏm chọc cười Dương Tiêu Lạc.

- Vậy tiểu ca ca, huynh tên là gì thế, sau này nhất định ta sẽ đền cho huynh - Dương Tiêu Lạc kiên quyết nói.

- Muội có thể gọi ta là Vĩ Thành.

Dương Tiêu Lạc bắt đầu tươi hơn:

- Vĩ Thành ca ca, huynh có thích cái gì không? Muội sẽ tìm cho huynh.

Cửu Vĩ Thành nhìn cô bé nhỏ nhắn đáng yêu trước mắt mình rồi bật cười, lại nhìn vào vết thương trên tay mình, hình như hắn có ý tưởng gì đó. Cửu Vĩ Thành dịu dàng đưa tay xoa đầu Dương Tiêu Lạc:

- Muội xem vết thương này của ta, tương lai nhất định sẽ để lại sẹo, lỡ như không có vị cô nương nào bằng lòng gả cho một người xấu xí như ta thì sao?

Dương Tiêu Lạc suy nghĩ một lát rồi nói:

- Vậy bắt đầu từ bây giờ muội sẽ tìm cho huynh một tiểu tỷ tỷ nguyện ý gả cho huynh được không?

Cái cô công chúa nhỏ này thật biết khiến người khác vui vẻ mà.

- Vậy thì không được, làm sao ta biết cô nương đó có thật lòng với ta không chứ, lỡ đâu sau khi lấy về trên người lại có thêm vài vết sẹo thì sẽ xấu lắm.

Dương Tiêu Lạc nghe xong lại bắt đầu đưa tay gãi đầu suy nghĩ. Cửu Vĩ Thành lúc nà lại nói:

- Ta có ý này, muội có muốn nghe không?

Dương Tiêu Lạc mắt sáng loảng liền ngay lập tức gật đầu đồng ý lắng nghe.

- Người làm ta bị thương là muội.

Dương Tiêu Lạc "khẳng định" gật đầu.

- Người làm ta có sẹo là muội.

Dương Tiêu Lạc lại lần nữa gật đầu nhanh chóng.

- Muội phải chịu trách nhiệm đền cho ta.

Dương Tiêu Lạc tiếp nhận lời nói này.

- Vậy sau này muội gả cho ta là được rồi.

- Gả cho huynh? - Dương Tiêu Lạc thắc mắc

- Đúng rồi, muội làm ta xấu đi thì muội phải chịu trách nhiệm với ta, cả đời.

- Vậy gả cho Vĩ Thành ca ca rồi, huynh sẽ không bắt đền cái gì nữa đúng không?

Cửu Vĩ Thành vui vẻ đồng ý.

- Thế thì ta sẽ ngay lập tức đi xin Hoàng tổ mãu để ta gả cho huynh.

Ngay lúc Dương Tiêu Lạc định chạy đi thì Cửu Vĩ Thành vội kéo lại, suýt chút nữa thì hỏng rồi.

- Bây giờ thì chưa cần, lần tới ta quay lại, lúc đó thì muội nhớ phải đền cho ta đấy.

- Lần tới sao? Được, lúc đó muội sẽ xin Hoàng tổ mẫu gả cho huynh - Dương Tiêu Lạc ngây thơ cười tươi.

Khi đó hai người ngoắc tay, hứa sẽ giữ lời hứa.

*Kết thúc hồi tưởng*

Bây giờ thì hắn quay lại rồi, Cửu Vĩ Thành quay lại rồi, nhưng người mà Dương Tiêu Lạc muốn gả lại là một người khác. Cô công chúa chỏ ấy hình như đã quên mất lời hứa đó rồi. Lúc này hắn chỉ biết cười khổ, nhìn về phía cồng lớn của hoàng cung rồi lại nhìn về phía mặt trời.

Nếu đã quên rồi thì thôi vậy, Vương tử thì đã sao chứ? Rút lại lời nói chắc cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến danh tiếng đâu. Thở dài một hơi. Cửu Vĩ Thành tiến tới chỗ Hoàng thượng và Thái hậu, cúi nhẹ đầu kính trọng:

- Đã không còn sớm nữa, Vĩ Thành xin được phép cáo từ.

Nói xong, hắn goi Trần Lập chuẩn bị xuất phát. Đang chuẩn bị đi thì Dương Tiêu Lạc từ xa đi tới, cùng với Lăng Uyển Đình từ Thập vương phủ trở về.

- Cửu Vĩ Thành, ta còn chưa trả lời mà huynh đã dám đi sao.

Dương Tiêu Lạc đến trước mặt Cửu Vĩ Thành trách móc hẳn.

Cửu Vĩ Thành nhìn thấy Dương Tiêu Lạc liền vui hơn hẳn, nhưng cũng lập tức trầm xuống, hắn sợ câu trả lời của Dương Tiêu Lạc sẽ khiến hắn từ thiên đường rơi xuống đáy vực.

- Không phải là ta vẫn còn chưa đi sao, được rồi, vậy bây giờ ta sẽ đứng yên lắng nghe muội trả lời.

Dương Tiêu Lạc lúc này cười nhẹ, cô nhận ra được Cửu Vĩ Thành có chút bất ổn về tâm trạng. Dù sao cũng không còn sớm, mà Dương Tiêu Lạc cũng không muốn vòng vo, cô đi thẳng vào vấn đề:

- Chẳng phải lúc trước ta đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với huynh sao? Dương Tiêu Lạc ta nói được làm được.

- Thật sao? - Cửu Vĩ Thành hồi hộp hỏi lại.

- Chuyện này còn có thể nói đùa được sao? - Dương Tiêu Lạc dí dỏm nhìn Cửu Vĩ Thành.

Không kiềm chế được cảm xúc của mình, hắn lao tới ôm chặt lấy Dương Tiêu Lạc rồi cười lớn. Dương Tiêu Lạc cũng đón nhận lấy cái ôm đó, lúc này cô chợt nhận ra, Cửu Vĩ Thành thật ấm áp.