Sau chia tay, bạn trai cũ đều điên

Chương 4. Thanh mai trúc mã (4)

Ái Nhiễm được như nguyện, giúp Thẩm Hằng dán băng cá nhân. Trên má dán một cái hình hoa hướng dương, trên tay dán một cái hình dâu tây.

- Xong rồi!

Cô vui vẻ nở nụ cười, hai con mắt sáng long lanh nhìn hắn. Thẩm Hằng lại đột nhiên vươn tay che lại hai mắt Ái Nhiễm, xung quanh đột nhiên tối om, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng hít thở. Hồi lâu, cô mới loáng thoáng nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ. Thẩm Hằng thở dài.

Hắn vì cái gì mà thở dài, Ái Nhiễm cũng không biết.

Trong lớp có học sinh đánh nhau, giáo viên chủ nhiệm đành phải gọi cho phụ huynh đem ba người đón về nhà. Mẹ của Trần Minh là một phụ nữ mập mạp, trên người treo đầy đồ trang sức, quần áo, phụ kiện đắt tiền, trang điểm đậm. Cả người đều là tiền, nhưng rõ ràng không che giấu nổi bản chất quê mùa, chanh chua.

Vừa nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Trần Minh, Lý Tâm đã phát điên quát vào mặt cô giáo:

- Cô làm giáo viên kiểu gì vậy hả? Tôi bỏ tiền ra cho con trai vào đây học, còn quyên tặng cho cái trường này rất nhiều tiền. Vậy mà các người để thằng nhãi ranh nào đánh con tôi thành thế này đây! Tôi phải gặp hiệu trưởng!

- Xin chị bình tĩnh một chút... - Giáo viên chủ nhiệm bị phun nước miếng đầy mặt, yếu thế nói.

Đúng lúc này, Thẩm Hằng và Ái Nhiễm đi tới. Trần Minh lập tức kéo tay áo mẹ Trần, chỉ tay về phía Thẩm Hằng cáo trạng:

- Mẹ, chính là nó! Nó đánh con!

Lý Tâm hùng hổ đi tới, mỡ trên người theo mỗi bước đi rung rinh, rung rinh, mở đầu đó là một cái tát giáng xuống mặt Thẩm Hằng:

- Súc sinh!

Mọi chuyện diễn ra qua nhanh, không ai kịp phản ứng. Thẩm Hằng bị đánh ngã xuống đất, trước mắt tối sầm, đầu ong lên. Hắn mím môi, chống tay đứng dậy.

Lý Tâm còn định lao đến đánh hắn, giáo viên chủ nhiệm đã hoảng sợ ngăn cản:

- Chỉ là một đứa trẻ mà thôi, sao chị lại ra tay nặng như vậy?!

- Ra tay nặng cái gì? Nó đánh Minh Minh thành thế kia, tôi không những muốn đánh nó, còn muốn đánh bố mẹ nó! Cả cô nữa, tôi sẽ nói với hiệu trưởng sa thải cô!

Thẩm Hằng lảo đảo đứng không vững. Ái Nhiễm vội vàng chạy tới đỡ hắn, lo lắng hỏi:

- Hằng Hằng, cậu không sao chứ?

Hắn rũ mắt, lắc lắc đầu, vươn tay cẩn thận nắm lấy quần áo Ái Nhiễm. Bộ dạng vừa ngoan vừa đáng yêu, khiến cho Ái Nhiễm đau lòng muốn chết, một đôi mắt đen láy trợn tròn nhìn chằm chằm mẹ Trần.

- Mày nhìn cái gì?

Lý Tâm đối diện ánh mắt Ái Nhiễm, khinh thường hất cằm.

Ái Nhiễm đỏ bừng mặt, nhất nộ vì hồng nhan:

- Người xấu!

Là một bé ngoan, Ái Nhiễm nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể phun ra một câu như vậy.

- Làm sao vậy? Hay là mày cũng muốn ăn một tát?

Bị cô chọc cười, Lý Tâm doạ nạt mở miệng. Oắt con này, còn nhỏ đã muốn làm anh hùng, để xem có bị doạ khóc không.

Nhưng thật ra Ái Nhiễm còn chưa khóc, Lý Tâm đã bị ánh mắt tối đen của Thẩm Hằng làm giật mình. Hắn đứng sau lưng Ái Nhiễm, lạnh căm căm nhìn cô. Sống đến từng này tuổi, Lý Tâm lần đầu tiên bị một đứa trẻ nhìn đến lạnh sống lưng.

Còn chưa kịp phản ứng lại, ba Ái cũng đã từ xa bước đến.

- Ba!

Ái Nhiễm ngoan ngoãn gọi một tiếng, ba Ái xuất hiện giống như là có người chống lưng vậy, người xấu sẽ không bắt nạt Hằng Hằng được nữa.

- Có chuyện gì vậy? - Ba Ái một bên xoa đầu Ái Nhiễm, một bên nhíu mày đánh giá mọi người xung quanh.

- Anh là phụ huynh của Ái Nhiễm sao? - Giáo viên chủ nhiệm thở phào - Là như thế này, Thẩm Hằng và Trần Minh đánh nhau, nhưng mà tôi gọi điện cho gia đình Thẩm Hằng mấy lần cũng không được. Nghe Ái Nhiễm nói anh được ba Thẩm nhờ vả, cho nên chỉ có thể gọi cho anh.

- Ba, người xấu vừa mới đánh Hằng Hằng, còn muốn đánh con! - Ái Nhiễm kéo tay áo ba Ái, phồng má cáo trạng.

Ba Ái ánh mắt chuyển từ trên người giáo viên chủ nhiệm sang mẹ con Lý Tâm, lễ độ mở miệng:

- Cô Lý đúng không? Chuyện này, thằng bé nhà chúng tôi ra tay trước, cho nên tôi sẽ bồi thường hợp lý. Nhưng kể cả như vậy, con trai cô cũng không phải hoàn toàn không có lỗi, chưa kể cô còn đánh một đứa bé. Chúng tôi chỉ muốn một lời xin lỗi.

Ba Ái dù sao cũng là người làm kinh doanh, mỗi một lời nói ra đều lưu loát, sắc bén, không để cho người mình chịu thua thiệt.

- Các người bồi thường là lẽ đương nhiên, 30 triệu, nếu như không giao được tiền ra, vậy thì chúng ta lên gặp hiệu trưởng. Con nhà anh đánh người, nhất định sẽ bị kỉ luật, đuổi ra khỏi trường. Trẻ nhỏ mượn nhau chút đồ mà thôi, tính gì lỗi. Hơn nữa, trẻ hư, tôi đánh nó coi như thay anh dạy dỗ, làm sao vậy? Xin lỗi cái gì mà xin lỗi!

Bầm tím, trầy da một chút mà đòi bồi thường đến 30 triệu. Tính cách ngang ngược, không hiểu lí lẽ, ba Ái ghét nhất chính là loại người như vậy. Nhíu mày, cũng không khách khí nữa:

- 30 triệu không thành vấn đề. Nhưng thái độ của các người như vậy, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là đến gặp hiệu trưởng đi.