Sau chia tay, bạn trai cũ đều điên

Chương 5. Thanh mai trúc mã (5)

Lý Tâm khinh thường "hừ" một tiếng, đã nghèo còn muốn làm màu. Cái gì mà "30 triệu không thành vấn đề"? Bây giờ không những mất tiền, còn mất mặt.

- Sao? Muốn tìm hiệu trưởng đúng không? Đi thôi.

Bà quyên tặng cho cái trường này nhiều tiền như vậy, không tin không chèn ép được một gia đình bình dân.

Nhưng mà sự thật đã chứng minh, Lý Tâm sai rồi. Gia đình bình dân trong mắt bà ta, kì thực là bình dân trong ngoặc kép.

Hiệu trưởng không thèm lưỡng lự một giây, chính nghĩa lẫm liệt phân xử:

- Đây đều là trẻ nhỏ vô tri đánh nhau, không đáng làm lớn chuyện. Ngược lại là bà Lý đây, một người trưởng thành lại có hành vi bạo lực với một đứa bé! Bà nên chịu hoàn toàn trách nhiệm và đền bù cho gia đình học sinh Thẩm.

Đừng có đùa. Một bên là nhà giàu mới nổi, một bên là đại gia tộc hàng chục năm lũng đoạn thị trường kinh tế, người có mắt ai cũng biết nên chọn bên nào.

Lý Tâm há hốc mồm, khó có thể tin trừng lớn mắt. Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ, nghiến răng nghiến lợi quát to:

- Các người bị điên sao! Không biết phân biệt phải trái, cái trường này thật là... thật là... Đừng hòng tôi bỏ một đồng tiền nào vào đây nữa! Việc này tôi sẽ nhờ pháp luật phân xử, các người cứ chờ mà coi!

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể phân biệt rõ ràng tiếng thở của mỗi người. Uy hiếp xong mà không ai thèm để ý càng làm cho Lý Tâm tức điên người, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

- Minh, đi thôi con, chúng ta về nhà. Ngày mai xin chuyển trường!

Trần Minh bị mẹ lôi kéo ra khỏi phòng, đi ngang qua Ái Nhiễm còn kiêu ngạo hất hất cằm. Hai mẹ con nhà này, quả thật là ngứa đòn y như nhau!

- Xin lỗi, chuyện này còn chưa giải quyết xong. - Ba Ái dang tay chặn lại Lý Tâm - Theo như hiệu trưởng nói, hiện tại bà hẳn là nên bồi thường chúng tôi.

- Còn đòi tiền? Lũ nhà nghèo ngu dốt này, mở mồm ra là tiền tiền tiền, bà đây không thiếu tiền, nhưng tuyệt đối không cho chúng mày một xu! Cứ chờ mà ra tòa đi!

Thái độ của Lý Tâm rất kém, hoàn toàn không có ý định nhường nhịn. Ba Ái mất kiên nhẫn nhíu mày, như ý muốn của bà ta nói:

- Không cần phải chờ. Nếu như cô Lý đây đã nhất quyết muốn dính dáng đến pháp luật, vậy thì tôi sẽ gọi luật sư đến ngay bây giờ.

Não Lý Tâm chưa được lập trình cho tình huống này, đợi bà ta load xong, luật sư cũng đã đến. Người đàn ông mặc một bộ vest đen, trên mắt đeo kính gọng vàng, ánh mắt sắc bén, vừa vào cửa liền chuẩn xác nhìn về phía Lý Tâm, trực tiếp đi vào vấn đề:

- Theo quy định, điều 134 bộ luật hình sự, hành vi đánh người vô cớ, gây thương tích cho trẻ em dưới 16 tuổi có thể bị phạt cải tạo không giam giữ 3 năm hoặc phạt giam từ 2 tháng đến 3 năm tùy mức độ thương tích.

- Này... này... Đừng có mà dọa tôi, các người tùy tiện tìm một người vớ vẩn đến đây giả bộ làm luật sư, tưởng tôi không biết sao?

- Xin lỗi thưa bà, nếu như bà cho rằng tôi là một người vớ vẩn thì bà đã sai. Tôi có thể kiện bà vì tội phỉ báng, bôi nhọ danh dự và nhân phẩm người khác. Nếu bà còn không tin, đây là danh thiếp của tôi.

Một tấm danh thiếp đen bóng xuất hiện trước mặt mọi người, Lý Tâm nhìn dòng chữ sáng lóa trên danh thiếp, sợ đến trắng bệch cả mặt.

Là Kevin! Luật sư cao cấp chưa từng thua bất kì một vụ kiện nào, phí hợp đồng cũng cao chót vót, làm việc dưới trướng công ty Q. Có thể điều khiển được anh ta cũng chỉ có giám đốc công ty mà thôi, nói cách khác, người mà bà tưởng bình dân lại chính là tổng tài đại danh đỉnh đỉnh!

Trời ạ, họa lớn rồi!

- Thật xin lỗi, xin lỗi ngài, tôi sai rồi...

Vừa rồi có bao nhiêu kiêu căng, hiện tại có bấy nhiêu hèn mọn.

- Mẹ, tại sao chúng ta phải xin lỗi! - Trần Minh không phục

- Câm miệng! Còn không mau xin lỗi bạn, đến trường lúc nào cũng gây sự, ra thể thống gì nữa!?

Trần Minh không hiểu ra sao đột nhiên bị mắng chửi, tủi thân gào khóc. Lý Tâm nghe tiếng khóc của hắn càng thêm phiền muộn, cũng ra sức sỉ vả. Trong phòng như một cái chợ, ồn ào không ngớt.

- Đủ rồi, chuyện cô Lý dạy con tôi hoàn toàn không quan tâm. Hiện tại, Thẩm Hằng cần một lời xin lỗi và đền bù.

- Xin lỗi, xin lỗi... Bao nhiêu tiền? Tôi lập tức đền!

- Cũng không cần nhiều, 30 triệu mà thôi.

30 triệu đối với nhà giàu không phải là vấn đề, nhưng mà Lý Tâm vẫn cảm thấy ruột gan đứt từng khúc. Một cái tát mà thôi, chẳng lẽ còn có thể chấn thương sọ não? Cùng lắm thì sưng lên vài ngày, cần 30 triệu để làm gì chứ, rõ ràng là ức hiếp người quá đáng.

Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy, bà cũng không dám thật sự nói ra, chỉ có thể cắn răng chuyển tiền. Cúi đầu hỏi:

- Tiền cũng đã đền bù rồi, chúng tôi đi được chưa?

- Được rồi, việc hôm nay đến đây thôi. - Ba Ái cuối cùng cũng nở nụ cười, hiền từ xoa đầu Ái Nhiễm - Cục cưng, ba đưa hai đứa đi ăn trưa.