Sau chia tay, bạn trai cũ đều điên

Chương 6. Thanh mai trúc mã (6)

Ba Ái vốn định đưa hai đứa trẻ đến McDonald's, nhưng nửa đường lại thình lình có việc đột xuất, không thể cùng ăn trưa. Vì vậy, ông tùy tiện nhét Ái Nhiễm và Thẩm Hằng vào tiệm cơm Tây do công ty mở. Nhân viên ở đây đều quen thuộc đại tiểu thư Ái gia, cung kính hầu hạ chu đáo.

Thẩm Hằng không phải lần đầu tiên tới tiệm cơm Tây, trước kia gia đình hắn khá giả đã từng đến đây ăn vài lần. Có điều, hắn đã không nhớ rõ, cũng không quá quen sử dụng dao nĩa.

Trên bàn bày hai đĩa thịt bò giá trị xa xỉ, Thẩm Hằng cầm dao đắn đo mãi, không biết nên bắt đầu từ đâu cắt.

- Hằng Hằng không thích thịt bò sao?- Ái Nhiễm tò mò mở lớn mắt nhìn hắn

Thẩm Hằng mím môi, hơi hơi lắc đầu.

Cô nháy mắt đã hiểu, Hằng Hằng không dùng được dao nĩa nha!

Ái Nhiễm xán lạn nở nụ cười, vươn tay nắm lấy tay Thẩm Hằng. Trên tay đột nhiên truyền tới cảm xúc ấm áp, tay cô vừa mềm mại vừa nóng hừng hực, Thẩm Hằng hoảng loạn run lên tay, nĩa "lạch cạch" rơi xuống bàn ăn.

Thân nhiệt của hắn thiên thấp, mu bàn tay lành lạnh, Ái Nhiễm híp híp mắt, giống như sói xám dụ dỗ cừu non, nhỏ giọng:

- Đừng sợ, không biết dùng dao nĩa cũng không sao. Mình dạy cho cậu!

Thẩm Hằng rũ mí mắt, không phản kháng cô. Hắn ở trong lòng không ngừng nói cho bản thân: không cần khẩn trương, dù sao cũng không phải lần đầu nắm tay.

oOo

Ba Ái xong việc chạy tới, khung cảnh trước mắt làm ông hơi dừng lại bước chân: hai đứa trẻ cuộn mình trên sô pha, tựa vào nhau ngủ say, hình ảnh yên bình ấm áp đến mức không ai nỡ đi phá vỡ.

- Cục cưng, dậy đi, chúng ta về nhà.

Ái Nhiễm mở ra đôi mắt nhập nhèm, nhận ra trước mắt là ba Ái, lập tức ngoan ngoãn nở nụ cười ngọt ngào:

- Ba xong việc rồi sao?

- Ừ, xong rồi.

Nhiệt độ bên người rời đi, Thẩm Hằng ánh mắt lạnh lùng hoạt động bả vai đã tê dại. Ba Ái một tay ôm lấy Ái Nhiễm, lúc này mới nhìn sang Thẩm Hằng, săn sóc mở miệng:

- Hằng Hằng cũng về thôi. Bác đưa con về.

Xe ô tô băng băng chạy trên đường, rất nhanh đã dừng lại trước cửa nhà. Thẩm Hằng lưu luyến đứng trước cửa, hắn ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn dính trên người Ái Nhiễm, mãi cho đến khi cô giống như có linh cảm, ngước mắt hướng về hắn nở nụ cười, vẫy vẫy tay, Thẩm Hằng lúc này mới rũ mắt, ngoan ngoãn đi vào nhà.

Chuyện ngày hôm đó cứ thế qua đi. Hôm sau đến lớp, Trần Minh đã chuyển đi lớp khác, Ái Nhiễm và Thẩm Hằng như nguyện được ngồi cùng một chỗ.

Cho dù đã học khác lớp, Trần Minh vẫn như cũ không an phận. Hôm đó hắn không những bị Thẩm Hằng đánh bầm dập, còn không hiểu ra sao bị mẹ mắng chửi, tát một bạt tai. Trần Minh không hiểu, mẹ trước giờ vẫn luôn dung túng hắn hôm qua không hiểu tại sao lại ở trước mặt mọi người đánh hắn, làm hắn trở thành trò cười cho bạn học. Cứ việc sợ hãi hắn, không dám bàn luận trước mặt, Trần Minh vẫn biết đằng sau lưng hắn là từng đợt thì thầm to nhỏ, cười nhạo, châm chọc,... Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ, tất cả những thứ này đều là Thẩm Hằng ban tặng, mẹ nói hắn không được đụng đến Thẩm Hằng nữa, nhưng mối thù này, không báo không thể ngồi yên! Hắn cần gì phải sợ Thẩm Hằng chứ?

Hắn vẫn luôn đợi cơ hội tái đấu với Thẩm Hằng, nề hà Ái Nhiễm giống như kẹo cao su, vẫn luôn dính lấy thằng nhóc kia, hắn băt không được Thẩm Hằng.

Đợi lâu lắm, rốt cuộc có một ngày, Ái Nhiễm sinh bệnh không đến trường, ba Thẩm ngượng ngùng nhờ vả ba Ái đón Thẩm Hằng, chỉ có thể cố gắng thu xếp công việc đến đón hắn. Tình cờ bị Lý Tâm và Trần Minh nhìn thấy, bà ta vừa liếc mắt liền nhận ra Thẩm Cư. Trần Minh kinh ngạc bật thốt ra:

- Mẹ, ba của Thẩm Hằng tại sao lại đi xe máy? Nhà bọn họ không có ô tô sao?

- Đương nhiên không có.- Lý Tâm khinh thường nở nụ cười, một con nợ làm sao có khả năng mua được ô tô đây?- Con trai, không phải muốn trả thù thằng nhóc kia sao? Mẹ giúp con.

- Thật không mẹ? Nhưng không phải trước đây mẹ nói không thể động tới nó nữa sao?

Lý Tâm không nói gì, ánh mắt hung ác cực kì. Trước đây bà ta nguyên tưởng Thẩm Hằng có quan hệ gì đó với gia đình họ Ái, nhưng xem ra, cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chẳng qua Ái Nhiễm tình cờ bị cuốn vào, ba Ái mới ra mặt mà thôi. Nhưng Thẩm Cư thì khác, có thể tùy tiện dẫm đạp.

Thẩm Cư không hề hay biết, một lần đến trường đón con này lại đem đến cho hắn ngày sau giông bão che trời lấp đất.