Sau chia tay, bạn trai cũ đều điên

Chương 7. Tạm biệt Thẩm Hằng

Thẩm Cư trước kia nghiện cờ bạc, bị xã hội đen đến đòi nợ không ít lần. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn cùng vợ ly hôn. Cứ việc bị đánh nhừ tử, tan nhà nát cửa, Thẩm Cư vẫn không thể tỉnh táo lại.

Hắn buổi sáng đi làm công, buổi tối đi đánh bài, có khi thắng sẽ mua thêm đồ ăn cho Thẩm Hằng, có khi thua hết sạch tiền lương, hai cha con chỉ có thể ăn bánh mì khô. Thẩm Cư bản chất không xấu, là một người cha tốt, có điều bài bạc đã phá hủy cuộc sống của hắn, khiến hắn trở nên hèn yếu, nghèo khổ mãi không khá lên được.

Buổi tối hôm đó, hắn nhận được điện thoại từ chỗ làm công. Thư kí thông báo cho hắn, công việc làm công của hắn không còn, hắn bị đuổi việc. Nhà họ Trần đổi ý, muốn hắn trả nợ bằng tiền mặt.

- Sao có thể? Trần tổng đã nói chỉ cần tôi làm công ba năm sẽ xóa nợ! Hiện tại đã hai năm, không thể nói hủy là hủy được!

Cho dù chỉ còn lại tiền nợ một năm, với tình hình hiện tại, Thẩm Cư cũng không có khả năng chi trả.

- Tôi không biết, đây là mệnh lệnh từ trên xuống, có ý kiến thì đến kiến nghị với Trần tổng.- Thư kí lạnh lùng thông báo - Nếu như hai ngày nữa không trả được tiền, cẩn thận cái mạng chó của ông!

Thẩm Cư đờ đẫn gác máy, suy sụp ôm đầu ngồi thụp xuống sàn nhà. Thẩm Hằng ở trong phòng làm bài tập, vách tường mỏng ngăn không được âm thanh bên ngoài, hắn câu được câu không nghe xong, mang máng đoán được chuyện gì xảy ra. Ngón tay xiết chặt lấy cán bút trắng bệch, trên giấy xuất hiện một đường mực dài.

Quả nhiên như những lần trước, Thẩm Cư sau khi lấy lại bình tĩnh, vội vội vàng vàng chạy đi thu xếp quần áo, đồ đạc,... vừa gom vào vali, vừa thúc giục Thẩm Hằng thu dọn đồ đạc. Thẩm Hằng vẫn ngồi im không nhúc nhích, Thẩm Cư không mấy để ý, cắm đầu viết đơn xin thôi học cho hắn:

- Công việc của ba xảy ra chút vấn đề, chúng ta ngày mai chuyển nhà.

Không có tiếng đáp lại, căn phòng yên tĩnh đến trống trải, chỉ có tiếng bút viết trên giấy phát ra âm thanh "sàn sạt". Đợi viết xong, Thẩm Cư cẩn thận gấp nhét vào túi áo, xoay người đi về phía phòng Thẩm Hằng.

Vặn tay nắm cửa, không được.

- Hằng! Mở cửa cho ba, chúng ta phải đi!

Thẩm Cư nhíu mày. Sao đột nhiên lại khóa trái cửa? Những lần chuyển nhà trước đây, Thẩm Hằng một chút cũng không phản ứng, mặc kệ hắn sắp xếp. Lần này lẽ nào không muốn chuyển đi?

Nhưng vì sao?

Trong đầu lóe lên một suy đoán, Thẩm Cư nén không được thở dài, nếu thật sự là bởi vì đứa nhỏ kia, hắn đành xin lỗi Thẩm Hằng. Hắn từ trước đến giờ luôn làm sai, làm liên lụy vợ con, con trai khó khăn lắm mới có bạn, khó khăn lắm mới chấp nhận mở lòng, hắn lại... Nhưng nếu như bây giờ không đi, ngày mai xã hội đen chắc chắn sẽ tìm tới nhà, đến lúc đó, không chỉ hắn, Thẩm Hằng cũng sẽ gặp nguy hiểm.

- Được rồi, ba nói thật với con. Ba bị đuổi việc rồi, còn phải gánh nợ nữa, ngày mai chủ nợ sẽ tìm đến nhà chúng ta, nếu như hiện tại không rời đi ngay, ngày mai sẽ không kịp. Không những thế, còn ảnh hưởng đến những người xung quanh. Con không hi vọng Ái Nhiễm bị liên lụy đúng không?

Vốn dĩ chỉ là một cái suy đoán, hắn cũng không hi vọng Thẩm Hằng thật sự để ý Ái Nhiễm. Rất lâu sau, trong phòng không có động tĩnh gì, ngay lúc hắn định thở phào nhẹ nhõm đi lấy chìa dự phòng, lại đột nhiên nghe thấy Thẩm Hằng nói:

- Chỉ một lát nữa...

Âm thanh của hắn rất nhỏ, nếu như không phải bởi vì xung quanh yên tĩnh, Thẩm Cư chắc chắn sẽ không nghe được. Không biết đã bao lâu chưa từng nghe hắn nói chuyện, Thẩm Cư nhắm lại mắt, mệt mỏi ngồi xuống, tựa lưng vào cánh cửa:

- Được rồi...

Hắn nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ, rất nhỏ đằng sau cánh cửa, khuôn mặt hốc hác dường như già đi cả chục tuổi. Hai cha con cách nhau một bức tường, ai cũng tâm trạng nặng trĩu.

Xin lỗi Hằng, xin lỗi con...

oOo

Ái Nhiễm nhận được thông báo gia đình họ Thẩm rời đi cũng đã là giữa trưa ngày hôm sau. Cô ngơ ngẩn không dám tin vào tai mình, mãi cho đến khi mẹ Ái đưa cho cô một tờ giấy, là Thẩm Hằng để lại.

Trên giấy vỏn vẹn hai chữ "Tạm biệt".

Thẩm Hằng thật sự rời đi rồi, gặp mặt từ biệt đàng hoàng cũng không có. Ái Nhiễm hít hít cái mũi, rớt một giọt nước mắt.

Ba Ái mẹ Ái cho rằng Ái Nhiễm sẽ rất lâu mới có thể vượt qua cú sốc này, chính cô cũng cho là như vậy. Bởi vì từ trước đến giờ, chưa từng thấy cô nhiệt tình với ai đến thế, rõ rành rành là bị sắc đẹp mê hoặc đến đầu óc choáng váng.

Nhưng đau buồn cũng không kéo dài như cô tưởng, chỉ vài ngày sau, Ái Nhiễm rất nhanh trở lại hoạt bát vui tươi như trước. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ con, trí nhớ không dài, ngoại trừ Thẩm Hằng, Ái Nhiễm còn có rất nhiều bạn khác. Cái tên "Thẩm Hằng" rất nhanh cũng chỉ còn là một cái tên trong đầu cô.

Huống hồ, cuộc sống học đường vẫn phải tiếp tục, hàng chục bài thi, dăm bữa nửa tháng lại tổ chức các hoạt động ngoại khóa, Ái Nhiễm bị quay như chong chóng, làm gì còn thời gian mà thương xuân buồn thu. Ngày tháng cứ như vậy, chậm rãi trôi đi.