Nhìn con người vừa mở mắt đã bị gương mặt cực phẩm đập vào trong đại não khiến Trịnh Hạo Thạc ngây người mở to đôi mắt trong sáng như mặt trời đến đáng yêu
- An...anh...hức...
- Phụt Hahaha sao lại nấc cục thế hả?
Nhìn sóc nhỏ đến nói một câu hoàn chỉnh còn không được liền phụt cười, cậu nhóc này coi bộ đúng là đáng yêu một cách quá đáng. Hạo Thạc nhìn người trước mặt cười đến không thấy tổ quốc thì mặt cũng dần đỏ lên, kéo cái mền lên che mặt chỉ chừa mỗi đôi mắt ra nhìn
- Em...hức...că..căng...hức thẳng_Định giải thích một cách rõ ràng nhưng có lẽ cái cơn nấc cục này hoàn toàn không giảm bớt đi được khiến cậu càng xấu hổ
- Mới nhìn một chút cậu cũng căng thẳng được
- E...em...đừn...hức...đừng...chọc
- Được rồi! Dậy vệ sinh cá nhân, tôi dẫn cậu lên lớp
Không trả lời gì thêm Hạo Thạc chỉ phóng thật nhanh xuống giường và chạy luôn vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa. Con mẹ nó, cậu xấu hổ chết đi được, cũng tại Doãn Kì đẹp quá làm gì? Mới ngủ dậy đã gặp phải thì người ta ngại là đúng rồi, hên mà cậu còn chưa hét thật lớn
- Hạo Thạc, làm gì lâu thế? Muốn đi trễ ngay ngày đầu?
Sau 15 phút trôi qua vẫn không thấy một xíu gì là động tĩnh bên trong nhà vệ sinh, Doãn Kì nóng lòng lên tiếng hỏi. Vốn là hắn có thể đi trước với Tại Hưởng nhưng bỏ thằng bé không biết gì trong trường thì thấy tội lắm với lại trường này cũng không tốt lành gì, nhìn sóc nhỏ lại hiền lành cỡ này thì bị ăn hiếp là điều dễ hiểu
.
.
.
- Doãn Kỳ
Sao mấy chục giây thì cậu nhóc ở trong phòng vệ sinh mới lí nhí kêu tên hắn một tiếng. Coi bộ nhóc con lại gặp chuyện gì đó khó nói rồi
- Chuyện gì?
- Em...để quên quần áo trong vali trên giường
Thở dài một hơi vì cái sự hậu đậu này thì Doãn Kì vẫn phải lết cái thân từ giường dưới leo lên giường trên. Mới mở vali ra là hắn đủ hiểu sóc nhỏ cùng phòng là công tử nhà giàu, nói chung không bất ngờ lắm, nếu không giàu làm gì quen biết được với cha hắn chứ. Đúng là nhóc này gu thẩm mỹ không tệ, có điều...quần áo thì ở đây còn "cái kia" thì thằng nhóc này nhét ở chỗ quái nào?
- Hạo Thạc
- Dạ?
Cậu ở trong phòng vệ sinh như muốn ngủ quên, may mà có giọng nói Doãn Kỳ kéo lại sự tỉnh táo cho não bộ, theo phản xạ dạ một tiếng
- Có lẽ cậu nên nói "cái đó" cậu để ở đâu
- Cái đó? Anh đang nói gì thế ạ?
- Đồ lót của cậu
Đ** M*!, f*ck!, f*ck!, f*ck! Thế đéo nào cái chuyện vô lí không kém phần vô duyên gây xấu hổ cực mạnh cho người trong cuộc như này lại xảy ra với cậu được chứ, sau chuyện này mặc dù đã có quần áo mặc nhưng cậu lại không muốn ra ngoài nha, cùng là con trai vẫn ngại lắm đó
- Hạo Thạc?
- Anh lấy hết quần áo ra bên dưới còn một ngăn, mở khóa ra lấy là được
Cậu cố gắng lấy một hơi thật dài, nói nhanh như một tay rap chuyên nghiệp. Nhờ sự chỉ dẫn đó, Doãn kỳ đã lấy đầy đủ quần áo cho nhóc con
Suốt quá trình từ ký túc xá đến dãy học dành cho năm 2, Hạo Thạc vẫn cuối đầu xuống đất như muốn mái tóc màu nâu xoăn xoăn che luôn mặt cậu đi cho rồi. Còn Doãn Kỳ cũng chỉ im lặng dắt nhóc con đến lớp của mình, nói chung nãy giờ hắn khá khó chịu với ánh mắt u mê nhìn chằm chằm vào mình của đám nữ sinh, may mà không tới nổi la hét như trong mấy cuốn tiểu thuyết
- Đến lớp cậu rồi
- Em cảm ơn
- Đừng khách sáo, tôi học kinh tế năm 3 có gặp việc gì cứ đến tìm
Nhận được cái gặp đầu của Hạo Thạc, hắn liền xoay người đi về lớp. Giờ cậu mới chính thức hóa sóc nhỏ cô đơn giữa biển người, có chút sợ nha