Đã gần 3 tuần trôi qua kể từ lúc tôi gặp nhỏ đến giờ.
Yokohama đã bắt đầu kì thi tuyển sinh. Đối với tôi, hôm nay vẫn là ngày bình thường như bao ngày khác.
Còn nhỏ, kể từ lúc bước chân vào trường, cậu ta hầu như đều cúi gầm mặt xuống, tay nhỏ thì nắm lấy vạt áo của tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy khá phiền.
Tôi thắc mắc một điều rằng, ngôi trường này nằm ngay trên đường chính có nhiều người qua lại thì tại sao phải giữ bí mật ở trên mọi phương diện.
Khi mới bước vào trường, theo cảm nhận của tôi thì ngôi trường này khá rộng, có vẻ không giống như tưởng tượng của tôi (vì nhiều lí do mà hình ảnh của ngôi trường ít khi được phát tán trên các trang mạng xã hội, các bài báo,...trừ khi có sự cho phép từ phía nhà trường nhưng hầu như chưa bao giờ có sự cho phép đó.)
Trước mặt tôi là 3 dãy nhà chính xếp theo hình chữ U, cũng như bao ngôi trường khác. Mỗi dãy nhà gồm 3 tầng, được sơn màu da, nhìn sơ qua thì mỗi dãy gồm 12 phòng, có vẻ như các phòng đều có diện tích khá rộng vì theo như tôi quan sát được thì khoảng cách giữa 2 cửa ra vào của 1 lớp khá lớn. Cửa ra vào là loại cửa nhựa lõi thép, không phải là loại cửa kéo như các trường khác, cửa sổ là loại cửa nhôm kính.
Dường như là do chính phủ lập ra nên sơ bộ ngôi trường này khá là có thẩm mĩ và hiện đại.
- Bất ngờ đấy, Todosaki, cậu đang làm gì ở đây thế hả?
Giọng nói ấy cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi về ngôi trường này, cái giọng ấy tôi có thể nhận ra, là Takeda Kazuo. Cậu ta là một người rất thích cạnh tranh, vì thế mà tôi không bao giờ muốn chạm mặt cậu ta dù chỉ một lần.
- Thật lạ đời đấy, Todosaki, bây giờ cậu còn có 1 bé gái dễ thương như này đi cùng sao? Chỉ mới có 3 tuần thôi mà đã vậy rồi sao...
Cậu ta nói bằng giọng khiêu khích, gương mặt thì toát lên vẻ coi thường tôi. Vào trong hoàn cảnh này thì chắc ai cũng có cảm giác ức chế và sẽ phản bác lại. Nhưng tôi chọn cách thứ 2, là lờ đi, một cách giải quyết êm đẹp, đối với tôi.
Còn nhỏ thì thuộc loại thứ 3, là không nói, chỉ nhìn. Khi Takeda vừa dứt lời thì nhỏ buông tay ra khỏi vạt áo của tôi, nhìn thẳng vào đôi mắt của Takeda, gương mặt của cậu ta thì không một chút biến sắc, vẫn là đôi mắt vô hồn và trên miệng thì không mấy khi nở nụ cười.
2 tên đi cùng cậu ta khi thấy cảnh “đại ca” của chúng bị đe dọa như vậy thì tức sùng sục và định giơ tay lên đánh lại nhỏ thì có tiếng nói từ sau vọng tới:
- Này này, không được có những hành động như vậy.
Đó là Hanako. Cô ấy hay can thiệp vào chuyện người khác, nhiều lúc có ích còn nhiều lúc thì vô cùng phiền phức.
- Okada Hanako? – Takeda bất ngờ, giật thót người rồi nhìn về phía Hanako.
- Okada, cậu hiểu nhầm rồi, chúng tôi không có ý xấu đâu mà.
Takeda cậu ta cố gượng ghịu giải thích. Họ rất nể Hanako, bất kể là đúng hay sai, chỉ cần Hanako lên tiếng thì chúng đều làm theo. Trong suốt quãng thời gian đi học, dường như cậu ấy giống nữ hoàng còn những người như Takeda thì là nô lệ đi theo.
- Là con nhỏ này, do nhỏ gây chuyện trước – Takeda chỉ tay vào nhỏ
Có vẻ nhỏ không thích nên trừng mắt với cậu ta rồi kéo tôi đi ngay sau đó.
Khi bị kéo đi, tôi có nhìn qua Takeda. Cậu ta đang sợ hãi, rất sợ, khuôn mặt ấy còn toát lên vẻ sợ hãi hơn lúc nhỏ nhìn chằm chằm vào cậu ta.
----------
Tôi và nhỏ thi cùng một phòng, thậm chí 2 bàn còn ở cạnh nhau, vì vậy mà cậu ta có thể sẽ bớt căng thẳng hơn.
Nhưng có vẻ không phải là vậy. Khi giám thị bước và phòng thi, cậu ta lập tức cúi gầm mặt xuống.
Ông ta khoảng 35-36 tuổi, ông thầy đó có bộ mặt trông khá đáng sợ. Khuôn mặt vuông khá thô với bộ râu lưa thưa.
Tôi nghĩ rằng ông ta là một trong những nguyên do nhỏ không muốn học ở đây.
------------
Nhỏ có vẻ đang rất căng thẳng. Tôi không muốn nhỏ bị sao lãng nên tôi gọi tên nhỏ. Bởi vì hồi nhỏ, mỗi khi Ayumi sợ hãi thứ gì đó, tôi chỉ cần gọi tên em ấy là em ấy có thể bình tĩnh. Vì vậy nên tôi nghĩ đối với ai cũng sẽ vậy.
- Này Tsuki…
Cậu ta có vẻ khá bất ngờ, đầu vẫn cúi xuống. Vì ngồi ngang nhau nên tôi nhìn rõ được gương mặt nhỏ. Cậu ta mỉm cười, dường như đã lấy lại được sự bình tĩnh để làm bài kiểm tra.
Nhỏ đã mỉm cười, trong lòng tôi bỗng có cảm xúc gì đó rất lạ. Nhưng tôi phải nhanh chóng gạt qua để tập trung vào bài kiểm tra.
-----------
Có khoảng 800 thí sinh đăng kí vào Yokohama, thế nhưng ngôi trường này chỉ lấy duy nhất 80 người. Một sự chênh lệch rất lớn vì thế mà xác suất đỗ là rất thấp.
Tôi đang khá lo ngại cho nhỏ trong kì thi này.
----------
Không như những bài thi khác, từ dễ đến khó, đề thi tuyển sinh của ngôi trường này khó từ đầu đến cuối, độ khó giữa các câu đều tương đương nhau và có 1 câu cuối không nằm trong phạm vi kiến thức đã học. Bất kì môn nào cũng đều có cấu trúc bài thi như vậy. Tuy đề khó, những mỗi môn chỉ cần trên điểm trung bình là đã thi đỗ vào Yokohama. Thế nhưng, điểm số lấy đầu vào thấp và đạt được số điểm ấy là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vì là ngôi trường quốc lập nên sẽ có cách tuyển sinh khác các ngôi trường còn lại. Có 2 bài thi để xét tuyển, là bài thi viết và phỏng vấn. Tôi cảm thấy nó thật rắc rối, nhưng có thể cấu trúc xét tuyển như vậy thì học sinh đầu vào sẽ đảm bảo về chất lượng hơn.
Tất cả bài thi đều được kiểm tra hết chỉ trong 2 ngày. Có vẻ như vậy vốn kiến thức sẽ được đảm bảo hơn.
-----------
Trong nhà chỉ còn tôi và nhỏ, vẫn là khung cảnh im ắng và nó đã quá quen thuộc khi tôi và nhỏ ở cạnh nhau.
Một tuần trôi qua và kết quả tuyển sinh cũng đã có. Phải lên chuyến xe buýt chật chội đi đoạn đường dài gần 15km thì tôi không có chút hứng nào để đi, cả nhỏ cũng vậy. Tôi và nhỏ do dự rồi cuối cùng em gái của tôi là người phải đi. Em ấy cứ cằn nhằn mãi suốt từ lúc chuẩn bị đồ đạc, hồ sơ và các thứ cần thiết để nhập học nếu đậu đến lúc ra khỏi nhà.
Căn nhà mà tôi và em gái đang ở là nhà của ông bà nội tôi. Ông già nhà tôi đã bán ngôi nhà mà ông và mẹ đã cố gắng để mua được để dành tiền cho 1 việc vô nghĩa. Họ đã giấu tôi 1 chuyện nào đó, 1 chuyện mà khiến mẹ tôi bị sốc mà ngả bệnh rồi qua đời, sau đó thì ông ta biệt tăm biệt tích, bỏ lại tôi và Ayumi đơn độc trong căn nhà đó.
-----------------
Ayumi đã về đến nhà. Tôi và nhỏ đều đậu. Khi nghe tin thì nhỏ nằm dài ra ghế sofa mà tỏ vẻ chán nản. Ayumi khá hiểu ý tôi, khi con bé nhìn vào tôi thì nói luôn rồi nở nụ cười:
- Chị Hanako cũng đậu đó anh hai, cùng lớp nữa.
Điều này khiến tôi...khá vui chăng?
Tôi thiết nghĩ 3 năm tới tôi sẽ phải sống trong 1 môi trường khắc nghiệt không khác gì địa ngục.