Sau một hồi bàng hoàng kinh ngạc đủ mọi kiểu nhìn y, mọi người sốc lại tinh thần. Thiên Phong Dật liền tây ôm lấy cánh tay Túc Huyền Quân khẽ nói, giọng điệu dịu dàng có hơi trẻ con :"Sư tôn, vậy chúng ta đi đâu ?"
Túc Huyền Quân ôn nhu xoa đầu tiểu đồ nhi :"Chúng ta trước hết phải tìm cách ra khỏi rừng."
Thiên Phong Dật kẽ run lên bộ dạng yếu đuối lại hiện ra rồi :"Nhưng... trời tối như vậy...."
"Không sao, sư tôn ở đây không cần sợ." Sư tôn thích tạo tình tiết cẩu huyết lên sàn không ngừng dỗ Thiên Phong Dật.
Sau khi tụ tập với đám người còn lại và thu lại ma thú, tránh đụng độ không đáng có với Túc Huyền Quân, Hướng Minh Uyên nhanh chóng xem xét kĩ tình hình. Một hồi bàn bạc lâu bọn họ quyết định sẽ cố gắng tìm đường ra khỏi rừng, có một số nói ngự kiếm cho nhanh nhưng y kiên quyết phải đi bộ, đơn giản vì y sợ bóng tối mà cũng chẳng biết bay kiểu gì luôn. Ban đầu thì ý kiến trái chiều vô số cơ mà vì thấy y kiên quyết quá Tinh Mộng lại cũng một mực đứng về phía y trong lòng ai nấy đều có chút nể phục mà đi theo.
Thiên Phong Dật cùng Túc Huyền Quân thì nói chuyện theo kiểu ngươi khóc ta dỗ, ngươi thích ta chiều, y chỉ vô tình lướt qua thôi mà ngứa hết cả mắt.
Khi đi, bầu không khí xung quanh càng trở nên quỷ dị, y cứ có cảm giác một cơn gió lạnh luồn qua từng khe hở trên cơ thể, không tự chủ được mà ôm tay rùng mình một cái. Sau một hồi đi đi lại lại chẳng ra cái mục đích khỉ gió gì thì y đột nhiên quay đầu lại, nói : "Không đúng a, ta cảm thấy hình như số bước chân giảm đi nha?"
Sau câu này tất cả đều lần lượt quay về phía y, nhìn cũng đủ hiểu số lượng đã giảm đáng kể.
Tinh Mộng nhanh nhảu nói : "Không lẽ đi lạc rồi ?."
Một đồng môn sư đệ có chút lạ mặt liền nói :"Hiện giờ lạc cũng lạc rồi hay chúng ta tách nhau đi tìm thử xem."
Tinh Mộng lập tức phản đối : "Không thể, hiện chúng ta đang ở trong rừng tối như vậy giờ tách ra rất nguy hiểm"
Hướng Minh Uyên nói : "Ta cũng thấy giống đệ, hay là chúng ta thử đốt cái pháo vừa nãy xem? Sư tôn người thấy thế nào ?"
Túc Huyền Quân mặt không cảm xúc, tay vẫn ôm lấy Thiên Phong Dật :"Cứ làm như ngươi nói."
Một người cầm trong tay một ngọn pháo giơ lên nói : "Ta có."
Nói xong liền phóng hỏa, trong khi gần hết người đều chú ý đến pháo hoa rực rỡ kia thì y lại nhìn dưới chân.
Đúng, y đang nhìn bóng của những người ở đây. Y nhìn hết một lượt chợt nhận ra, đồng môn sư đệ bạn nãy tỏ ý tách ra tìm người tuyệt không có bóng dù là ngó trước hay phải tuyệt không nhìn thấy bóng của hắn.
Hướng Minh Uyên đương nhiên kích động lao đến mũi kiếm chỉ thẳng đến sau lưng người (yêu) kia. Hắn phát giác ra sự thay đổi bất thường tất nhiên nhẹ nhàng tránh được một chiêu của y.
Túc Huyền Quân kinh ngạc, vội chặn kiếm của y :"Hướng Minh Uyên! Ngươi làm gì vậy?"
"Sư tôn, hắn không có bóng, hắn là yêu, ngươi đừng cản ta." Hướng Minh Uyên gương mặt bày ra dáng vẻ nghiệm trọng.
Một vài vị sư đệ cũng đồng loạt nhìn về phái kẻ kia, hắn thực không có bóng :"Sư tôn, hắn không có bóng! Sư huynh nói đúng, hắn là yêu!"
Túc Huyền Quân sau khi xác nhận hắn ta là yêu lập tức trả kiếm về cho y quay người định bắt tên đó lại nhưng không ngờ có người nhanh hơn hắn một bước vừa xoay người tên kia đã nằm ra đất quằn quại trong đau đớn, 2 tay khổ sở ôm lấy cổ gân xanh thi nhau nổi lên, mắt hắn trợn ngược trông rất đáng sợ tựa như có một bàn tay đang bóp cổ hắn.
Nhưng xung quanh tuyệt không có ai đi, càng không có kẻ nào ở đây.
Đột nhiên từ trên cao một giọng nói ma mị vang lên kèm theo đó là tiếng chuông kêu đinh đang.
"Ôi, lâu lắm rồi mới gặp Huyền Quân huynh, có phải làm huynh giật mình rồi không. Thực xin lỗi là ta quản không chặt để vài tên yêu ma làm càn làm bậy trong lãnh địa của ta." Hắn dáng vẻ cực vui mừng từ từ bay xuống, không phải hỏi hắn chắc chắn là yêu.
"Bạch Vô Ảnh." Túc Huyền Quân cười nhạt.
Hắn bay xuống gần hơn thì ánh mắt đột nhiên chạm đến Hướng Minh Uyên, hắn lại càng xúc động. Liền quay qua tiến gần y không ngừng chào hỏi. "Ô, đây chẳng phải là tiểu Uyên Nhi a, vài năm không gặp đã lớn như vậy rồi cũng thật xinh đẹp."
Hắn vùa định đưa tay chặm vào má Hướng Minh Uyên đột nhiên Tinh mộng đứng ra chặn hắn lại, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác.