Chương 3: Cố Tử Tu! Dù ngươi không thể vượt qua cú sốc làm mẹ thì cũng không nghĩ quẩn được
Kể từ khi Cố Tử Tu biết mình đang mang thai thì nàng đã không gặp hắn hai ngày rồi, nàng nghĩ hắn đang không thể vượt qua cú sốc xuyên không thành nữ nhân rồi phải mang thai nên nàng cũng chẳng muốn đến thăm hỏi hắn làm gì. Vì để bảo toàn cho mạng sống của mình nên Tang Phỉ Ái chỉ công bố ra bên ngoài là nàng đang bị bệnh nên phải dưỡng bệnh tạm thời chẳng thể thiết triều, đóng cửa Ngạo Long điện không tiếp khách, việc trong triều tạm thời do các quan lại trong cung điều hành. Những kẻ biết nàng bị ám sát ngoại trừ Trường Lãm, Tô thái y biết điều mà câm miệng và hoàng hậu thì bây giờ không ai biết. Còn nàng thì tận hưởng cuộc sống sai bảo hạ nhân trong cung cứ như là mơ, hết ăn rồi ngủ hết ngủ rồi lại ăn, cứ thế vết thương sau hai ngày được nàng chăm sóc thì cũng lành lặn chút đỉnh.
Phỉ Ái cảm thấy cả ngày nhốt mình trong cung không phải là kế hay nên khoát thêm lớp áo, tỉ mỉ che đi vết thương rồi đẩy cửa ra khỏi tẩm phòng. Trường Lãm nãy giờ canh gác bên ngoài vừa nhìn thấy nàng gã đã chắp tay hành lễ:” Hoàng thượng, vết thương chưa lành lặng thì không nên ra ngoài! “
Tang Phỉ Ái cảm thấy thật phiền phức, cái vết thương này coi như cũng đã lành lặng đôi chút, không tới mức phải khiến nàng nằm liệt trên giường đâu, nàng nói:” Không sao, ngươi đốt cho ta một cái đèn lồng là được. Không cần đi theo ta đâu, ta muốn yên tĩnh “
Trường Lãm vốn không đồng ý nhưng cũng không thể trái lời nàng nên cũng ậm ừ đồng ý đốt cho nàng một cái đèn lồng. Phỉ Ái cầm đèn lồng, rảo bước trên nền gạch hoa vừa đi vừa thở dài mà vô thức bước đến vườn ngự uyển. Bây giờ cũng đã tối rồi, đường đi cũng chẳng có mấy người. Nàng vừa đi vừa ngẫm, hiện tại nàng đã xuyên qua cái xác này dù muốn hay không thì cũng phải tính kế để giữ mạng. Nhưng mà nàng cũng không thể nói là mình bị bệnh rồi nhốt mình trong Ngạo Long điện mãi được, kiểu gì cũng khiến người ta nghi hoặc nhưng mà nếu để bản thân đã hết bệnh thì ngày ngày phải lên triều. IQ của nàng chỉ có 80 thôi, lên triều kiểu gì cũng lóng nga lóng ngóng, quan thần đều là những kẻ thông minh, nàng bị lộ ra không phải là hoàng thượng trước kia thông minh khác xa nàng thì kiểu gì cũng bị xiên cho mặt mũi méo mó mà bây giờ bỏ trốn lại càng không được. Nàng vừa đi vừa nghĩ chẳng mấy chốc đã đến vườn ngự uyển, trong ánh nến mờ mờ, nàng thấy có bóng dáng của một cô nương đoan trang đứng trước hồ sau hòn non bộ. Kia chẳng phải là Cố Tử Tu đang trong xác hoàng hậu sao? Hắn đang làm gì vậy chẳng lẽ hắn không thể vượt qua cú sốc có con nên muốn tự tử ư? Không được, dù hắn có muốn tự tử cũng phải lôi nàng chết chung với hắn chứ, sống ở đây một mình cô đơn lắm! Nghĩ đoạn, nàng liền gấp gáp chạy đến gần hắn.
“ Cố Tử Tu! Dù ngươi có không vượt qua cú sốc là mình đã làm mẹ thì cũng không thể nghỉ quẩn được! “
Cố Tử Tu nghe nàng nói mà nhìn nàng như kẻ ngốc:” Hả? ‘’
Thấy Cố Tử Tu như vậy nàng liền gấp rút chạy đến ôm ngang eo hắn:” Đừng nghỉ quẩn! Một xác hai mạng, dù ngươi có thật sự muốn chết thì cũng phải thương lượng với ta chứ! Ngươi chết rồi, ta vừa góa vợ vừa mất hài nhi đấy! “
Cố Tử Tu nhăn nhó đập đập vào cái tay đang tha thiết ôm lấy hắn của nàng, nhưng giờ hắn chỉ là một nữ nhân đánh vào người một nam nhân như Phỉ Ái giống như là gải ngứa. Miệng của Tử Tu trăn trối:” Ngươi bỏ ta ra, ta nói ngươi đừng nhập vai quá chứ ta không muốn tự tử. “
Nghe hắn xác nhận như vậy lực cánh tay của Phỉ Ái mới nới lỏng hơn nhưng vẫn không buông hắn ra, nàng đực mặt:” Thế ngươi đứng đây làm gì? “
Hắn day trán:” Ta đang cảm thán cuộc đời thật khốn nạn! “
Phỉ Ái bổng chốc đồng cảm được với hắn, cũng buông hắn ra mà cùng cảm thán cuộc đời với hắn.
Sau khi xác nhận hắn không phải muốn tự tử nàng cũng yên tâm hơn chút, dù sao ở nơi khỉ ho cò gáy này nàng có hắn bên cạnh cũng cảm thấy bớt cô đơn hơn, dường như cũng có chỗ dựa.
Cố Tử Tu liếc nhìn Phỉ Ái rồi nhếch môi:” Mấy ngày nay ta cố gắng đi nắm bắt tình hình xung quanh còn ngươi có vẽ nhàn nhã nhỉ? Xem kìa, có vẽ như ngươi tăng thêm mấy kg rồi. “
Tang Phỉ Ái thật thà đáp hắn:” Ta tưởng ngươi đang cần thời gian để làm mẹ chứ? “
“ Ngươi đừng nhắc tới vấn đề này nữa được không? Ngươi thích thì đi làm mẹ này “
Tang Phỉ Ái nén lại cảm giác muốn cười vào mặt Cố Tử Tu của mình:” Ta cũng cố gắng đi tìm hiểu tình hình xung quanh chứ bộ! “
Hắn nhướng mày:” Ngươi tìm hiểu được cái gì rồi? “
Phỉ Ái nhăn mặt thật thà đáp:” Cái giường trong Ngạo Long điện quá cứng, chăn gối cũng không phải mùi ta thích. Nếu có dịp ta phải kiếm cớ đuổi thợ mộc trong cung rồi tuyển người mới vào đóng lại cái giường mềm mại hơn cho ta ngủ mới được “
Cố Tử Tu:…
Chỉ thấy hắn đen mặt im lặng trong năm giây rồi phun ra một câu:” Nó có giúp ích gì được cho sự sống chết của ngươi không? “
Phỉ Ái nghiêm túc khẳng định:” Ta thích ngủ, cái giường tốt sẽ quyết định cho sự ngon giấc của ta! “
Cố Tử Tu:” Vô dụng! “
Tang Phỉ Ái dẩu môi:” Thế ngươi đã tìm hiểu được cái gì rồi? “
Lúc này Phỉ Ái mới để ý trong tay hắn có thức ăn cho cá, lúc nãy nàng ôm hắn, hắn dãy dụa đôi chút cũng làm cho thức ăn vơi đi chút đỉnh. Hắn dùng một tay bóc thức ăn cho cá rải xuống hồ, kiêu ngạo nói:” Cũng đại khái, ngươi gọi ta là ông và nhận sai đi rồi ta kể ngươi nghe “
“ Ông ơi con biết sai rồi! “ Phỉ Ái không chần chừ mà nói luôn, hắn mất hứng nhíu mày nhìn nàng. Phỉ Ái mất kiên nhẫn mà giục hắn “ Ngươi nói mau lên! “
Cố Tử Tu có chút không hài lòng, hắn đảo mắt nhìn quanh xác định không có người mới nói:” Cái xác này tên An Phù, phụ thân cái xác này không những là thừa tướng đương triều mà còn là thái phó trước kia dạy dỗ thái tử là cái xác của ngươi hiện tại tên Doãn Ngọc Chương, hắn nhiều lần đến phủ nên được An Phù chú ý, An Phù là cành vàng lá ngọc, mẫu thân nàng là khuê mật của thái hậu nên được thái hậu nâng đỡ đương nhiên tính tình kiêu ngạo, thích thứ gì là muốn cho bằng được. Nàng phải lòng thái tử nên nằng nặc đòi Thái hậu giúp nàng gả cho Doãn Nguyên Chương mà hắn lại đang yêu mến thanh mai trúc mã của hắn là tài nữ đệ nhất kinh thành Ninh quý phi Giai Cát Liễu của Thái úy kiêm Đại tư mã. “
Tang Phỉ Ái trầm trồ:” Quao, toàn là con ông cháu cha, Triêu Dương hoàng hậu tự dưng nhảy vào chuyện tốt của Ninh quý phi và hoàng đế hèn gì Minh Nguyên hoàng đế lại ghét Triêu Dương hoàng hậu như vậy. “
“ Nhưng ta thấy hắn cũng nên quan tâm hoàng hậu của mình mới đúng, tốt xấu gì hoàng hậu còn có phủ thừa tướng sau lưng chắc chắn sẽ có An thừa tướng phò tá sao lại thể hiện thái độ chán ghét thấy rõ vậy chứ? Giá mà giờ có cái xác của ngươi thì tốt, ta trực tiếp lên triều nghe ngóng. Nguồn thông tin bây giờ của ta còn quá hạn hẹp ta cho rằng chuyện này không đơn giản như vậy! ‘’
Tang Phỉ Ái giật mình:” Chuyện này phức tạp lắm hả? “
Cố Tử Tu:…
“ Hừ, vô dụng. Ngươi cũng không thể đóng cửa dưỡng bệnh mãi thế này được phải lên triều cho tai mắt trong triều không nghi ngờ! “
“ Ta cũng biết thế nhưng mà đâu phải ta không muốn, ngươi cũng thấy rồi đó bây giờ ta lên triều có khi còn chết nhanh hơn! “
Cố Tử Tu đều đều tay thả thức ăn cho cá xuống hồ, hắn chậm rãi tính toán:” Lúc nãy có người thông tri ta vào cung gặp thái hậu ta sẽ từ từ moi thông tin ở y. “
Phỉ Ái gật đầu đồng ý sau đó lại ngẫm nghĩ:” Vậy còn mấy cung phi trong cung này thì sao? “
“ Mấy hôm nay ta lấy cớ bị hạ độc để yên tĩnh trong cung tìm hiểu tình hình, ngươi yên tâm ta thì bị độc còn quý phi thì sảy thai các nàng trong thời gian này cũng chẳng dám là mưa làm gió gì, tạm thời không cần tính kế các nàng khi chúng ta còn chân ướt chân ráo như vầy. Có điều tên hoàng đế này đúng là một kẻ phong lưu, hắn nạp vào cung hơi bị nhiều phi tần đấy. “
Phỉ Ái gật gù đầu, coi như tạm thời nàng cũng nắm được tình hình về sau có biến muốn chạy trốn cũng dễ. Đoạn, Phỉ Ái liếc mắt nhìn bụng Cố Tử Tu tò mò hỏi:” Đứa bé trong bụng ngươi có ổn không? “
Vốn tưởng hắn sẽ phát cáu mà mắng nàng, ai ngờ lại hắn lại thở dài:” Làm sao ta biết, lần đầu tiên ta thế này đấy. “
“ Ngươi quan tâm đứa bé một chút đi chú ý ăn uống nhiều vào, nó cũng cần phải phát triển đấy. “
Hắn gật đầu chấp thuận còn Phỉ Ái thì thở dài. Lần đầu làm “ cha ‘’ nàng cũng bở ngỡ lắm.
…
…
Sáng hôm sau, Cố Tử Tu đã thức dậy sớm để vào Phụng Loan điện của thái hậu, hắn ăn vận cung trang đúng phẩm vị lại nhớ tới lời của Phỉ Ái ngày hôm qua liền cố ý nới lỏng đai váy ra hơn một chút. Hắn điềm tỉnh ngồi trước gương để Hoài Xuân vấn tóc trang điểm, trong đầu hắn tính toán xem vào cung thì Thái hậu sẽ nói gì với hắn. Hắn vừa bị trúng độc xong chắc cũng không làm khó hắn… hay Thái hậu biết Hoàng thượng bị ám sát mà hắn lại có mặt vào hôm đó?
Cố Tử Tu vịn tay Hoài Xuân, nhịp trên hài sen mà hướng tới cổng Phụng Loan điện, có một thái giám dẫn đường đã chờ hắn từ trước, vừa thấy bóng dáng của hắn, y liền tiến đến nở nụ cười nịnh bợ:” Thỉnh an hoàng hậu nương nương, thái hậu nương nương sai nô tài tới đây đón nương nương. Mời nương nương theo nô tài. “
Cố Tử Tu gật đầu sau đó để thái giám đi trước còn mình thì nối đuôi theo sau.
Tang Phỉ Ái thức dậy cùng giờ với Cố Tử Tu, nàng đã mất cả buổi tối để suy nghĩ, nàng biết trí thông minh của mình chênh lệch rất lớn với Cố Tử Tu nhưng không thể dựa vào hắn cả đời được…Giờ chỉ có nước cần cù bù siêng năng thôi! Thế là Phỉ Ái dậy sớm, lấy cớ là muốn tham khảo lại sách mà nhốt mình ở thư phòng.
Sau một quá trình tìm hiểu về một đất nước không có tên trong lịch sử, cuối cùng nàng cũng biết đây là Đại An năm thứ 19. Khi xưa, Đại An vốn là thuộc địa của Đại Liêu nhưng có một danh tướng có tài chiêu binh không chịu nổi cảnh đất nước vào tay giặc đã lên kế đánh tan quân xâm lược, danh tướng này lúc đó mới hai hai tuổi khiến quân Đại Liêu vừa nghe danh đã bỏ chạy, y dành lại đất nước sau đó xưng đế lấy tên là Đại Ngụy. Đại Ngụy có biển làm thương nghiệp hải sản, có núi làm lâm nghiệp có đất phù sa phát triển nông nghiệp, có tài nguyên trù phú rừng vàng biển bạc nên chẳng mấy chốc liền phát triển gần như đuổi kịp Đại Liêu ở phía Bắc hay Đại Thuận ở phía Tây. Đại Ngụy qua mấy lần cung biến, thay đổi triều đại thì tới thời nhà Doãn lên cầm quyền đổi tên nước thành Đại An,ngụ ý mong đất nước được an ổn phát triển. Hiện nay Đại An đã phát triển hơn hẳn Đại Liêu rồi, thấy Đại An phát triển nhanh như vậy Đại Liêu không cam tâm vào đầu thời Doãn, là lúc phụ thân của Doãn Nguyên Chương lên ngôi nhân lúc triều cương chưa vững liền cho quân sang xâm lược Đại An, Đại An khi đó có một nhân tài từ nhỏ là thái tử Doãn Nguyên Chương hiến kế giết địch, xong đánh đuổi được Đại Liêu nhưng chúng vẫn không từ bỏ miếng mồi béo mỡ này liền lập mưu tính kế tiếp tục cho quân sang xâm lược, cuối cùng vẫn bị một tướng trẻ hai mươi tuổi đánh bại.