Ta là phu nhân Diêm Vương

Chương 5: Ngủ cùng ta

Hy Nhược vừa trải qua chuyện như vậy, trong lòng có chút không yên tâm. Tiểu nha đầu kia ở cạnh bên cô một lát, đem cho nàng một chút nước để nàng uống lấy lại bình tĩnh rồi cũng rời đi, một mình nàng ở trong phòng lạnh lẽo đến đáng sợ.

Bên ngoài gió âm giới vẫn rất lạnh, nếu không phải tiểu nha đầu kia đem cho nàng một chút hỏa thạch thì giờ này nàng đã bị gió âm giới làm cho lạnh chết. Chính xác nàng đã trải qua một ngày rưỡi ở đây rồi, nơi này cũng không quá tệ, chỉ là có chút xa lạ so với phàm giới, các biệt âm dương. Trong căn phòng u ám này chỉ có một mình nàng, nhiều khi cũng cảm thấy rợn tóc gáy, nếu bây giwof tên ma vương kia ở đây thì thật tốt, dù sao hắn cũng cai quản âm giới, ít nhất cũng không đáng sợ.

Khoan đã, tại sao lại nghĩ đến hắn chứ? Bản thân mình cũng có thể gọi tiểu nha đầu kia đến, aix...đầu óc thật hỏng rồi!

Cố gắng nằm chợp mắt một lát, nàng trùm kín mít chăn qua đầu, trùm như thế này sẽ không ai thấy đúng không? Thật đáng sợ mà

Ai nha, cố ngủ thế nào cũng không được a, trí tưởng tượng lúc này luôn phiên thay nhau những hình ảnh kinh dị, ai ôi...cái đầu này thật tưởng tượng không đúng lúc mà...

Mà nàng lúc nãy thật ngốc, lại uống thật nhiều trà như vậy, lúc nãy không có tâm trạng để ngủ, bây giờ thì muốn nhắm mắt cũng không được. Aaaa...trên phàm giới xem lắm phim kinh dị, bây giờ thì ám ảnh thật rồi!

Đại Diêm Vương nhà ta thật bận rộn, đến bây giờ đài xét xử vẫn đông nghịt linh hồn, gần như không có lúc nào nghỉ ngơi. Hắn rất muốn về với Nhược của hắn, thiết nghĩ giờ này nàng ngủ rồi có thể ôm nàng dễ hơn, có điều nơi này lúc nào cũng có linh hồn, có lẽ đêm nay không về được rồi.

Mà nhìn qua lại thấy nàng chưa ngủ, làm sao đã muộn thế này nàng còn chưa nghỉ ngơi. Không được, phải về nói nàng đi ngủ...lát nữa, đến nơi này sau.

" Hai tên mặt đen trắng các ngươi, ở đây làm việc cho nghiêm túc" Hắn định rời đi

" Ách...Diêm Vương, người....hôm trước cũng như vậy rồi, nhất định thần sẽ cho người đi bảo phu nhân đi ngủ" Hắc Bạch Vô Thường nói, tên điên này cứ như vậy thì âm giới còn sinh ra Diêm Vương làm gì không biết

" Các ngươi đây là muốn ý kiến?" Hắn lạnh như băng quét qua hai tên kia

" Không có, phu nhân là nhất"

Hy Nhược ở trong phòng không chợp mắt nổi, hỏa thạch thì đang tối dần, căn phòng càng trở nên lạnh lẽo. Bây giờ tiểu nha đầu kia không ra khỏi đá hắc diệu được, nghe nói là sẽ có chuyện, aix...đành phải chống chọi một mình vậy.

" Hy Nhược à, mày không sao đâu, nhất định không sao đâu"

Diêm Vương mở cửa đi vào, thấy nàng cuộn trong chăn co lại lòng hắn liền đau xót. Nếu như đài xét xử không có chuyện chắc giờ này hắn đã có thể ở bên cạnh nàng rồi.Tiến lại gần cham vào nàng một chút, nhìn nàng đột nhiên thở không nổi, đây là căng thẳng khi gặp hắn sao? Hắn chỉ muốn lo cho nàng một chút, vì sao nàng không chịu hiểu

" Nhược..." Hắn khẽ gọi một tiếng

" " Hy Nhược nằm trong chăn, bàn tay vừa chạm vào nàng lạnh nư băng, ai u, ông trời đừng dọa cô nữa mà...đây là linh hồn nào vậy, còn biết cả tên nàng, muốn bắt nàng đi sao?

" Nhược"

" Aaaaa....ngươi mau đi, tên ma quỷ nhà ngươi là ai...đừng để ta nói với Diêm Vương...là chồng ta đó....hức hức" Hy Nhược sợ hãi bật dạy hét lên, xong vẫn là trùm chăn kín mít khóc vì sợ không dám quay ra nhìn

Tên đại ma vương kia nhìn phản ứng của nàng giống như một đứa trẻ, trong lòng có chút buồn cười. Nàng hôm nay bị dọa cái gì mà sợ mất hồn mất vía như vậy, còn biết lợi dụng cả hắn nữa rồi

" Nhược ngoan, ta đây" Hắn ôm nàng vào dỗ dành, nhìn hắn giống như là bảo mẫu dỗ một đứa trẻ vậy, trông cực kì ra dáng a

" Hức....cái tên điên nhà ngươi, dọa ta sợ chết rồi...hức hức" Hy Nhược đánh loạn xạ vào người hắn, nhưng hắn giống như một tảng băng dày vậy, lại có thể bị đánh mãi không đau đổi lại chỉ có mỗi nàng chịu thiệt

" Ta sai, không nên như vậy." Hắn khẽ hôn lên trán nàng trấn an

" Oa...ngươi dứt cuộc đã ở đâu hả, ta sợ chết nơi này rồi...oa oa" Hy Nhược càng không an phận khóc to hơn

" Ngoan, ta ở đây rồi. Mà nàng tại sao không đi ngủ sớm hả, ta rất lo lắng biết không?" Hắn khẽ bỏ chăn ra cho nàng ôm nàng vào lòng trách cứ

" Ta...không có ngủ được"

" Được rồi, bây giờ nàng ngủ đi, ta chấn yểm nơi này không cho linh hồn nào vào quấy nhiễu nàng, đừng sợ nữa" Hắn để nàng nằm xuống rồi rời đi

Hy Nhược nhìn hắn đi như vậy có chút không nỡ, lại nhớ nỗi sợ lúc nãy nữa....đáng sợ biết bao. Dù sao nàng không dễ thích nghi, mấy hôm toàn là hắn ôm nàng ngủ mới có được sự yên tâm như vậy, bây giờ lại chịu cô đơn, nàng không có chịu được

Nhưng giữ hắn lại thật trái với lương tâm, dù sao hắn cũng là một tên đại sắc lang, nếu như mà giữ lại thì không khác nào dâng mình đến miệng sói

Ách...nghĩ mãi không ra

" Diêm Vương..." Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định để mồm tự nói

" Nàng còn chuyện gì nữa?"

" Ngươi...ừm...ngươi ....ngủ với ta, được không?" Hy Nhược lắp bắp

" Nàng vừa nói gì?" Ai đó nghe đến câu này mặt tốt hẳn lên

" Ngủ cùng ta, được không?" Hy nhược càng đỏ mặt, cái tên này chọc chết cô luôn rồi

" Nhưng hôm nay ta rất nhiều việc" Hắn cố làm bộ

" Ngươi, tên đáng ghét...ta không cần ngươi ở đây nữa" Đã mời hắn ở lại còn có làm làm tịch, cái tên điên nhà hắn thật làm cô bức xúc mà

" Đừng giận mà Nhược, ta không có ý, ta ở lại với nàng" Nói xong, hắn nhảy lên giường ôm lấy Hy Nhược