Tây Cung Hoàng Hậu

Chương 2

Tôi cứ như vậy đến chiều. Không nói không rằng, cũng không lộ ra vui buồn gì cả. Bọn hạ nhân cũng thật biết ý, lấy ra cái ghế mời tôi ngồi, rồi kè kè cạnh bên. Không có lệnh của tôi, bọn họ không dám tự mình đưa ra chủ ý, chỉ len lén quan sát chủ tử là tôi.

- Thế bình thường thì, các ngươi, à không ta đi, làm gì?

Tôi tự chỉ vào mình và nhìn vào bọn họ hỏi.

Hai người nhìn nhau, một thôi một hồi chắc chắn rồi mới nói:

- Dạ, sau khi nương nương tỉnh dậy thì sẽ rửa mặt, lấy nước muối súc miệng, nếu hôm nào các chủ tử khác đến thỉnh an thì dậy sớm một chút, không thì dậy tầm này rồi ăn trưa luôn ạ.

Một đứa trong đó nói.

- Ừm. Khá là quy củ đấy. Thế bây giờ ta làm thế nào để quay lại bệnh viện Quân Y 1xx đó đây?

Tôi lại cố tình thốt ra những câu không liên quan để thử lòng bọn họ.

- Chúng nô tỳ không biết "bệnh viện Quân y 1xx" ở đâu cả, nhưng nếu người thực sự muốn đi nơi đó, chúng nô tỳ sẽ hoàn toàn theo ý muốn của người. Hơn nữa, còn có bọn hộ vệ đứng ngoài kia...

Nói xong, cô nàng hướng đôi mắt xinh đẹp nhìn ra bên ngoài. Lúc này tôi mới nhận ra hình như bọn họ đều còn rất trẻ, có lẽ kém cả tuổi tôi.

- Các ngươi bao nhiêu tuổi, theo ta bao lâu rồi?

Tôi hỏi.

- Nô tỳ là Hà Linh, năm nay 16 tuổi, theo nương nương đã tám năm rồi ạ.

- Nô tỷ là Thu Nguyệt, năm nay 15 tuổi, theo người từ lúc nhập phủ Trường Tây, đến nay là tròn tám tháng ạ. Còn chị Hà Linh là nô tỳ lúc tại gia của người.

- Hà Linh là nô tỳ hồi còn ở nhà mẹ đẻ của ta hả?

Hà Linh hơi bất ngờ. Không nghĩ đến điều này mà nương nương còn phải hỏi lại nữa.

- Dạ, đúng thế ạ. Nô tỳ theo người đã tám năm rồi, từ lúc nương nương mới có mười tuổi thôi.

Vậy là bây giờ tôi mười tám, nếu như giả thiết xuyên không thực sự xảy ra.

- Ừm, hôm nay ta ngủ li bì cả ngày nên đầu óc có chút lú lẫn ý mà, mong các ngươi không quá thắc mắc. Còn nữa, kể từ bây giờ trở đi, ta yêu cầu các ngươi có cái gì biết thì nói hết cho ta, ta không hiểu thì phải giải thích, rõ chưa?

- Dạ.

Cả hai cùng đồng thanh.

- Ừm, giờ nên làm gì thì các ngươi theo như quy củ mà làm đi, không cần phải hỏi ta nữa. Khi nào xong việc báo ta là được.

- Dạ.

- Ta sẽ ở trong cung này. Nhớ là nếu có việc phải báo ngay để ta còn kịp thời nắm bắt, hiểu chưa?

- Vâng, nô tỳ hiểu rồi ạ, giờ nô tỳ sẽ đi pha nước rửa mặt và chuẩn bị bữa trưa cho nương nương đây.

- Ừm. Đi đi.