Thanh âm tình yêu

Chương 3: Khó chịu

Sau một hồi chật vật với đống này, cuối cùng Đới Linh Lị cũng vui vẻ nhìn công sức dọn dẹp của mình từ nãy đến giờ.

Cô bắt đầu đi qua những phòng khác, chắc người này thật sự quá chú tâm vào công việc mà chẳng để ý đến thứ gì khác nên nhà của anh ta không khác gì ổ chuột.

Bếp thì chén bát chưa rửa, quần áo cũng chưa giặt còn được chất đống ở máy giặt. Chỗ ăn cơm, đồ ăn còn chưa được dọn đi sau bữa ăn.

Đới Linh Lị nhìn cảnh này, trong lòng tự hỏi rốt cuộc anh ta đã sống như thế nào kia chứ?

“Mệt chết mất!”

Đới Linh Lị đưa tay lau mồ hôi sau một lúc lâu dọn dẹp bãi chiến trường này. Cô nhìn xung quanh căn nhà gọn gàng và sạch sẽ, mọi thứ đâu ra đó khiến Đới Linh Lị cảm thấy rất vui.

Bắt đầu nấu bữa tối, vì trong nhà chỉ còn đậu phụ và một ít cà chua nên cô quyết định làm món đậu phũ sốt cà chua, sốt cà chua lại có thể chan cơm ăn thay cho món canh, như thế là hợp lý quá còn gì!

Tiếng đánh chữ vẫn vang lên không ngừng nghỉ suốt từ chiều tới giờ.

Liếc mắt nhìn đồng hồ bây giờ đã là bảy giờ tối, Đới Linh Lị quay sang nhìn vào căn phòng làm việc của anh, suốt ba tiếng đồng hồ anh vẫn chưa bước ra khỏi phòng.

Anh quả là người thật sự yêu công việc của mình!

**

“Xong rồi!”

Đới Linh Lị bưng thức ăn đặt ra bàn, đang định đi gọi thì anh đã đứng ở phía sau cô từ bao giờ.

Mái tóc dài luộm thuộm che hết gần nửa khuôn mặt, giọng anh khàn đặc, “Làm cho tôi một cốc cà phê.”

“Đúng lúc em đang tính đi gọi anh. Anh ăn cơm luôn cho nóng, em vừa mới làm xong đó.”

Đới Linh Lị ngồi xếp bằng ngay ngắn, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Không cần. Tôi muốn uống cà phê.”

Dịch Khải Trạch đưa tay vén phần tóc mái dài quá chân mày để lộ một khuôn mặt uể oải cùng đôi mắt thâm quầng thiếu ngủ.

“Anh…”

Dịch Khải Trạch bỗng chau mày lại, giọng nói bực dọc, anh tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, “Em nói nhiều như vậy làm gì! Chỉ cần làm cho tôi một cốc cà phê là được rồi, dù gì em làm cũng vì tiền mà, sao phải lắm chuyện như vậy?”

Đới Linh Lị có chút bất ngờ vì lời nói của anh, cô ngồi ngây người một lúc rồi từ từ đứng dậy cởi bỏ tạp dề, mặt cô cúi gầm xuống đất, giọng nói cũng nhỏ hẳn đi, “Em ra ngoài mua chút đồ, sẽ về sớm thôi.”

Rồi cô bước thật nhanh ra khỏi nhà.

Dịch Khải Trạch vẫn đứng đó, nhìn thức ăn cô nấu vẫn còn đặt trên bàn bỗng nhiên những câu nói của cô xuất hiện lại trong đầu anh.

Khó chịu tặc lưỡi một cái, Dịch Khải Trạch vò đầu quay lại làm việc.

**

Ngoài đường

Đới Linh Lị như người mất hồn bước đi dưới ánh đèn đường.

Rõ ràng cô đã có lòng nấu một bữa ăn ngon mời anh ăn rồi kia mà, sao anh có thể nhẫn tâm nói với cô những lời cay độc như thế?

Chỉ cần nhớ lại những lời nói và cách anh tỏ ra khó chịu thôi cũng đủ khiến cô muốn đấm cho anh mấy cái rồi. Chẳng qua là vì tiền lương cao nên cô mới miễn cưỡng làm ở đó, chỉ là miễn cưỡng thôi.

Đăm chiêu suy nghĩ thế nào mà Đới Linh Lị lại bước theo lối cũ về căn nhà cũ của mình. Cô không thấy đèn sáng, xem ra là chưa có ai dọn đến. Dù sao thì sẽ chẳng ai thích một căn nhà cũ như thế đâu nhỉ?

Bầu trời đêm một màu đen mù mịt nhưng những vì sao vẫn lấp lánh trên đó, chúng thật đẹp. Nhớ lại khi còn sống, mẹ cô hay nói với cô rằng con người ta khi chết sẽ hóa thành một ông sao sáng luôn dõi theo người còn sống.

Đới Linh Lị khi đó chỉ cảm thấy mẹ cô đùa thật chẳng vui nhưng không hiểu vì sao ngay bây giờ, cô lại mong điều đó là thật. Cô muốn có ai đó thật sự dõi theo cô, quan tâm cô từng chút một bởi cô khao khát tình thương, cô thật sự đã chẳng còn ai như vậy nữa rồi.

Ba cũng ở quá xa, mẹ cũng đã chẳng còn cạnh bên. Cả nơi gọi là nhà giờ đây cũng là thứ gì đó chỉ có ở trong kí ức.

Nghĩ tới việc cô sẽ không còn được nói “con về rồi đây” sẽ không còn được nghe tiếng nói cười vui vẻ trong căn nhà ấm áp thôi cũng đã khiến nơi ngực trái nhói lên tia đau đớn.

Không biết từ khi nào, hai mắt Đới Linh Lị đã ngập nước. Cô vội đưa tay lau mắt, không để nước mắt rơi nếu không lát nữa, mắt sẽ đỏ hoe mất.

Nhưng cô càng lau, nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn, cuối cùng là rơi lã chã như mưa.

Cô thật sự rất muốn khóc, vẻ bình thản như không có gì to tát cô giả vờ không nổi nữa rồi.

Cái cảm giác bức bối khó chịu này đã ngụ trong tim cô từ khi cô bước chân tới căn nhà của tên khốn kia.

Cô có cảm giác rằng mình rất thừa thãi trong căn nhà đó, cảm thấy bản thân như một loài kí sinh sống bám trên loài khác vậy.

Thực sự rất khó chịu.

Và buồn nữa.

Đới Linh Lị ngồi thụp xuống đất, cô cúi mặt vùi đầu vào tay áo mình, cố nuốt nước mắt vào bên trong.

Không được khóc.

Không được khóc.

Không được-

“Em đang làm trò gì vậy?”