Thanh Xuân Chỉ Đẹp Khi Có Em

Chương 2: Đừng làm phiền tôi-Anh tìm thấy em rồi

Đôi mắt tròn kia vẫn trợn lên, Trung hơi khó chịu...

“Cậu nghe thấy những gì tôi nói chứ ?”

Lúc này Nhi mới giật bắn mình.

“À.., ừ ok lớp trưởng, chỗ của cậu đây...”-Cô hơi bối rối, ngồi sang ghế kế bên.

Trung ngồi xuống, đặt balo vào ngăn bàn cái “BỊCH” thật to, tỏ rõ vẻ khó gần; không những thế, cậu còn kéo lùi ghế của mình ra sát chân bàn, dường như cậu không muốn ngồi gần Nhi...

“Cậu này,..thật là!! Có cần phải như thế không? Đúng là một cậu con trai khó ở! Hay do người mình hôi? Hay tóc mình bốc mùi nhỉ? Không lẽ vừa nãy mình “xì hơi”? Ôi thật khiến người ta ngại mà...”-Nhi có phần tức giận, lẩm bẩm.

Trung cau mày, quay người lại, ghé sát vào cô, khẽ thì thầm: “Cậu không hôi, không bốc mùi, cũng không xì hơi...Chỉ là tôi biết bản thân đẹp đẽ, hoàn hảo, không mướn cậu lườm nguýt rồi nhìn tôi chằm chằm như thế. Tôi ghét nhất là thể loại con gái cứ đi soi mói rồi bám đuôi lắm. Sau này ngồi gần tôi đừng gây phiền phức gì cho tôi...không tôi sẽ làm khó cậu đấy.”

Cậu bỏ tay ra khỏi cạnh ghế của cô, ngoảnh đi chỗ khác, bỏ mặc cô bé mặt đỏ bừng như trái cà chua kia...

Rõ ràng, cảm giác cậu ta rất quen thuộc...

“Các em có ý kiến gì về chỗ ngồi thì báo cáo lại với bạn lớp trưởng để lớp trưởng báo cáo với cô nhé! Còn bây giờ thì cùng làm quen với bạn mới; sau này chúng ta sẽ gắn bó dài lâu, cần có tình bạn đoàn kết, cần có tình lớp thân ái,...Cô bây giờ phải lên văn phòng có công chuyện. Trung giúp cô quản lí lớp nhé!”- Cô Ngọc vội vã rời đi.

--

“Này cậu bàn dưới, bớt đá ghế của tôi lại...!!!”-Linh giận dữ, quay xuống bàn Huy, to tiếng.

“Vui mà, bồ tèo đâu cần tức giận đến vậy, cũng do cậu nhẹ cân thôi hahaha !”- Huy cười đáp lại, để lộ răng khểnh trông rất ngộ

“Ai là bồ tèo chứ! Tôi cũng có họ tên đoàng hoàng.”

“Tên cậu dù có là gì thì vẫn sẽ là bồ tèo ngố, nhìn cách cậu tức giận kìa, hài hước thật ấy!!”

“Ngố cái đầu cậu!! Còn hơn cái đồ răng khểnh bẩn bựa như cậu, đi trêu đàn bà con gái!!”

“Ô tôi cũng đâu coi cậu là con trai đâu, hehe”

“Cậu..!!! Chán sống rồi hả?”..

Linh với Huy cứ cãi nhau qua lại như vậy, mặc cho cả lớp ngồi xì xào bàn tán...

--

*Cốc cốc*

“Vào đi”-một giọng nam trầm ấm vang lên

“Vâng thưa hiệu trưởng..”

Cô Ngọc khẽ đẩy cửa bước vào, đặt hồ sơ học sinh lên bàn hiệu trưởng.

“Dạ,..thầy còn cần gì nữa không?”

Chiếc ghế tựa lưng to kềnh từ từ xoay lại, người ngồi trên ghế là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc bộ vest đen trông thật lịch lãm, vai rộng thật rộng, tay dài, mắt trìu xuống,..như một vị tổng tài quyền lực trong tiểu thuyết vậy..

Cô Ngọc sau khi thấy người đàn ông này liền giật mình, khuôn mặt bối rối, tay chân luống cuống, mắt đảo đi chỗ khác,..

“Thầy không cần gì nữa thì tôi đi đây..”-dáng vẻ bối rối, cô Ngọc vội bước ra cửa..

“Tôi cần em ăn tối với tôi đêm nay!”-Thầy hiệu trưởng nói to, níu giữ cô lại.

“Ha thầy hài hước thật, một tân giáo viên mới ra trường như tôi, kinh nghiệm ít ỏi, chưa có thành tích lại được thầy đặt hẹn, có lẽ thầy nhầm tôi với ai rồi..”-Cô vẫn vội vã, toan bước ra cửa..

Nhưng cô Ngọc chưa kịp mở cửa, thì “RẦM”; một bàn tay to lớn đè vào cửa ,dồn cô vào tường...

“Phạm Thương Ngọc, không phải em quên anh rồi chứ ?”-Thầy Thành ghé sát vào dáng người nhỏ bé, tay cầm một lọn tóc, đưa lên hửi.

“S-sao anh lại...”- cô quay người lại, mặt đỏ bừng..

“Anh chắc chắn em còn nhớ anh, đừng tỏ ra ngại ngùng vậy chứ”- Anh ghé sát hơn.

“Chắc anh nhầm tôi với ai rồi, mong anh giữ tự trọng!”

Cô ngại ngùng, hai tay đồng thời lấy hết sức cha sinh mẹ đẻ để đẩy người đàn ông đẹp trai kia ra,...nhưng, anh ta khỏe quá!

“Anh tìm thấy em rồi, đừng xa lánh anh thế chứ”- Anh buồn bã. Bầu không khí trong căn phòng bỗng trở nên buồn tẻ

“Anh Thành, anh tiếc nuối gì mấy kỉ niệm đấy chứ? Ngày ấy là anh bỏ em đi, em cũng không níu kéo, tất cả vì sự nghiệp của anh thôi! Giờ anh có tất cả rồi, em cũng chỉ là một hạt cát..”- cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô đẩy anh ta ra thật nhẹ nhàng.

“Tôi không luyến lưu nữa đâu, anh cũng quên mấy cái đấy đi. Chuyện này đừng kể cho ai. Lần tới gặp chúng ta sẽ chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới.”

Thầy Thành như đứng hình, buông tay ra. Cổ họng anh như nghẹn lại, chân anh như cứng lại. Anh không biết làm gì ngoài để vụt mất cô gái bé nhỏ năm ấy.

--

“Này bốn mắt, chỉ tôi bài này!”

“Đồ ngốc nhà cậu! Không biết rồi còn trêu người ta như vậy”- Cô học sinh tức lên.

“Giỡn thui mà hihi, tôi có một cô bạn gái bốn mắt đáng yêu học giỏi, nhưng mà cô ấy không chịu chỉ bài cho tui á.”- cậu học sinh nũng nịu.

“Xí!”

Hai học sinh lớp 12 đang ngồi ghế đá, dưới tán cây phượng lá xanh thắm.. Cô Ngọc đi ngang qua...Cô nhớ bản thân mình trong hình ảnh ấy. Ngày ấy, thầy Thành là một học sinh cá biệt nhưng gia thế rất giàu có, còn cô là một học sinh giỏi toàn diện nhưng hoàn cảnh khó khăn. Lúc đó, để thành tích học tập tốt hơn nên hai người được sắp xếp ngồi cạnh nhau, hai người dần có tình cảm từ lúc đó. Đó có lẽ sẽ là mối tình đầu chân thành, trong sáng nhất...Nhờ có sự động viên của cô năm ấy, thầy Thành đã cố gắng học, trở thành học sinh đứng đầu trường; ai ai cũng ủng hộ và ngưỡng mộ họ. Nhưng bố mẹ anh thì không; họ cho rằng yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học tập và sự nghiệp của anh. Gia đình đã sắp xếp cho anh đi du học ở Úc, với mong muốn con trai mình có thành tích, và.. xa Ngọc. Cô đã từng rất đau lòng, không nỡ để mối tình đầu của mình vụt mất như vậy... Cô cầm giáo án vội bước đi, ngang qua hai học sinh vừa nãy. Hai anh chị liền rụt tay lại, tưởng như cô sẽ trừng phạt vì trường có hạn chế yêu đương; nhưng không... cô Ngọc đi ngang chỉ mỉm cười thân thiện, không để ý tới ánh mắt ngỡ ngàng của hai cô cậu ấy...