Thanh Xuân Chỉ Đẹp Khi Có Em

Chương 3: Đồ Thần Kinh!

“Cháu chào cô. Chúc cô ngày mới tốt lành nha ạ!”

“Nhi đấy à, vào đi cháu, Linh nó nó bảo chờ cháu lát đi mua đồ mà cô sai nó đi lấy bưu phẩm hộ cô rồi, chờ tí nha.”

“Vâng, mẹ cháu gửi cô ít hoa quả.”

“Ối dồi gớm! Hiếm khi thấy mẹ Phượng chu đáo với bạn thân của bả bao nhiêu năm như thế ấy..”

Mẹ Linh- cô Thương cười, đón túi táo cùng một ít nho từ tay Nhi. Thì ra mẹ của hai cô bạn này trước kia học chung đại học ở cùng kí túc xá. Nhi vào bếp nhà Linh rót hai cốc nước rồi ra ghế sa-lông rồi cùng cô Thương, có vẻ hai cô bạn này đã thân thiết tới mức nhà của nhau cũng quen thuộc.

“Bưu điện xa lắm, Linh chắc chưa về được bây giờ, khổ lắm con bé nó không chịu chạy xe mà cứ đòi đi bộ, chắc tầm 20p nữa nó mới về.”

“Cháu thấy Linh năng động lắm cô! Nhiều lúc nó tăng động cực, hay trêu cháu lắm, mà cháu cũng chả vừa. Ngày xưa hồi lớp 6 gặp Linh, bọn cháu chí chóe nhau lắm. Thế nào mà bây giờ lại không tách nhau ra được.”

“Linh nó nghịch lắm hả cháu?”

“À không tới mức nghịch ạ, Linh nhiều lúc còn rất nghĩa hiệp nữa nha cô! Có lần năm lớp 7, cháu bị một anh to lớn lớp 9 bắt nạt, thế là Linh tung ra chiêu ka-ra-tê làm cho anh kia chảy máu mũi, rồi cùng cháu bỏ chạy. Linh tuy tính nó bướng nhưng nó tốt lắm cô! Cô nên tự hào đó nha!”- Nhi cười, đôi mắt long lanh.

“Hihi, hai đứa cũng gần giống với cô với mẹ cháu ngày xưa..Cái hồi năm nhất đại học, vì cô tới nhận phòng kí túc xá muộn nên bị xếp chung với sinh viên khác khoa là Phượng đó. Cô học khoa sư phạm, còn mẹ Phượng học khoa y!”

Mẹ của Linh tủm tỉm cười, nhắc lại cho Nhi nghe về những kỉ niệm của họ......

...“Nói cháu kẻo cháu không biết, ngày xưa cô rất ồn ào..cả ngày chỉ đọc những áng văn, những quyển triết,.. đọc rất to làm ảnh hưởng đến mẹ cháu đang yên tĩnh nghiên cứu quyển sách y khoa gì đó. Cô và Phượng cãi nhau rất to, mẹ cháu bảo cô chỉ biết lo cho bản thân làm liên lụy đến người khác; còn cô cũng lời qua tiếng lại, bảo Phượng không biết hòa nhập, chỉ biết thui thủi một mình. Haizz, ngày ấy là cô sai, nhưng cô lại năng nổ quá..Thành ra cô và mẹ của Nhi đó, ghét nhau luôn..”

Nói tới đây, cô Thương bỗng trầm xuống..

“Mẹ cháu rất tốt đấy..! Có một lần cô đi mưa về vì lỡ chuyến xe buýt cuối cùng, rồi về tắm nước lạnh. Nửa đêm hôm ấy, cô đang ngâm thơ, mẹ cháu vẫn mắng cô ồn ào như mọi ngày; rồi tự nhiên cái, cô bị đau đầu, rồi sốt rất cao. Dù thấy phiền phức vì những tiếng kêu của cô vì đau nhói, mẹ cháu vẫn lật đật dậy, vội vã tìm thuốc, còn đỡ cô lên giường, lau mồ hôi cho cô nữa..Rồi lúc đấy cô cảm động, cô xin lỗi Phượng rồi làm hòa, nên trở thành bạn thân luôn đấy.”

“Ngưỡng mộ thật đó! Mẹ cháu cũng hay nói tốt về cô lắm..Ngày xưa cô học rất giỏi môn Triết phải không ạ?”

“Cái này thì cũng không tới mức đó đâu..Mà hôm trước hai đứa đi nhận lớp thế nào rồi??Linh nó không kể cho cô gì cả.”

“Dạ rất tố..”

“CHẢ TỐT TÍ NÀOOOO”- Linh về tới nhà kịp lúc, cắt lời Nhi, thở hổn hển như vừa chạy rất nhanh.

Đặt bưu phẩm lên bàn, Linh nói tiếp:

“Này cái cậu ngồi sau con nghịch lắm nhé! Con ghét cậu ta lắm lắm!! Mới ngày đầu mà đã ra vẻ ta đây thích trêu chọc người khác. Còn Nhi nó sướng lắm mẹ ơii, được ngồi cạnh ‘con nhà người ta’.”-Linh quay ra nhìn Nhi cười khúc khích. ”Nhất cậu đấy”-vỗ vai Nhi.

“Gớm bà chạy như báo hoa tay đẫm mồ hôi giờ lại bôi vào áo tui hả?”- Nhi đánh nhẹ vào vai Linh.

“Chạy nhanh để bà không phải chờ lâu còn gì! Thôi con với Nhi đi mua ít đồ dùng học tập, mẹ ở nhà vui vẻ nhaa, iu mẹe!!”.

--

Nắng vàng buổi sớm khẽ chiếu xuống con phố thơ mộng, vẫn là ngọn gió Tây Nam lượn quanh khắp khung trời xanh ngát. Trên đường người người họp chợ buổi sớm, ồn ào và náo nhiệt.

Đôi bạn trẻ cầm tay nhau chạy tung tăng. Tuy đã 16 tuổi, nhưng khi cạnh nhau, hai cô bé vẫn như những đứa con nít. Họ cười đùa, rất vui vẻ.

“Này Linh, tên bồ tèo mà cái người đó đặt cho cậu cũng hay lắm à nha!!”

“Hay cái đầu cậu!!! Hãy xem mình xử cậu thế nào nhaaa Nhi thốii!!”

“Haha đến bắt mình đi! Xem ai chạy nhanh hơn nhá!”

Nhi chạy lên trước cười ha hả, Linh vội đuổi theo. Nhưng có lẽ vì lúc sớm chạy nhiều quá nên Linh không còn nhiều sức. Nhi đắc ý, vừa chạy cô vừa quay người lại giễu Linh..

“Cố lênnnn, đây là cơ hội tốt để giảm cân cho Linh heo nhà ta haha!”

“Mình mà bắt được cậu là xong đời cậu đấy!”....

Nhi chạy, vẫn quay người lại lè lưỡi tay véo má trêu cô bạn thân quá khổ.

“Này..!! ÚII..!!!!.”

“Ơ kìa!! Nhiiii, Nhii ơi có sao không??!!”- Linh vội chạy lại, đỡ cô bé đang ngồi phệt xuống đất, chân tay xước hết cả, quần áo cũng bị bẩn.

“2 CẬU KIA!”- Linh đứng dậy, hét lớn.

Trung toan quay đầu bỏ đi, Huy vội đỡ xe đạp của mình dậy sau cú ngã vừa rồi.

“Ha! Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, cậu đúng là to gan, dám đâm vào bạn tôi.”- Linh nhìn thấy Huy, bèn nói mỉa với giọng quát tháo.

“Ô bồ tèo này, cậu đi đâu đấy? Mà cô bạn của cậu đi không chú ý đường, đâm vào xe đạp của tôi rồi này.”- Huy cười, đáp lại.

“Này cái đồ vô duyên kia, cậu hết trêu bạn tôi, lại còn khiến tôi trọng thương, còn cười được, đúng là vô sỉ!”- Nhi tức giận, khóe mắt đã rưng rưng.

Linh thấy bạn mình như vậy, tức giận kéo cổ áo Huy lại gần.

“Châm chọc tôi là quá đủ, giờ còn đụng bạn tôi? Cậu là chó dại à? Sao gặp ai cũng cắn thế?”- Cô đe dọa.

“Bạn học!”- Trung lên tiếng. “Chính Nhi đã không cẩn thận chú ý đường, nên mới xảy ra tai nạn, cô ý ngã là điều đương nhiên, đây cũng là chuyện thường, đừng căng thẳng.”

“Chuyện thường sao? Thường đến mức một cô gái bé nhỏ phải khóc à? Cậu đừng lo chuyện bao đồng! Còn cậu ta! Cậu chết với tôiiii!!!..”- Linh lúc này đã thật sự giận dữ, đẩy Trung ra, xồng xộc tiến tới chỗ Huy, nắm tóc cậu ta kéo đi..

Bên này Nhi đang loay hoay với chiếc quần yếm của mình, cô khóc.

“Có gì phải khóc?”- Trung lạnh lùng hỏi.

Nhi ngước mặt lên, cái tên này nữa!! Cậu đâu hiểu được chiếc quần đối với cô quý thế nào; là chiếc bà ngoại đã may cho cô vào sinh nhật 12 tuổi; bố mẹ cô li hôn, mẹ bận làm trên bệnh viện tỉnh, gửi cô cho bà ngoại nuôi dưỡng, thế mà khi cô tròn 13 tuổi, bà ngoại vì muốn mua quà sinh nhật cho cháu nên vội vã băng qua đường, bị 1 tên xe máy tông phải, bị thương nghiêm trọng và không qua khỏi; rồi chiếc quần này là món quà cuối cùng mà cô nhận được. Sau đó, mẹ cô đã đón cô lên thành phố học và sống cùng mẹ; cô gặp được Linh, cô nhờ có người bạn thân này luôn bên cạnh nên đã bớt đau buồn phần nào.

--

“Con gái các cậu thật buồn cười, vì chuyện nhỏ nhặt mà khóc, mà làm nũng trước mặt những người con trai hoàn hảo như tôi, diễn cho ai xem chứ, mắc ói!”- Trung cười nhạt, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Nhi, khinh bỉ.

Cô lại rưng rưng nước mắt. Đôi mắt to tròn, sáng như những vì sao giữa ban ngày ngước nhìn cậu, tỏ rõ sự bi thương. Khóe mắt đỏ hoe, long lanh những giọt nước mắt, hàng mi ướt, cong vút hứng nước mắt.

Trung chợt khựng lại, một lần nữa lại đứng hình trước đôi mắt này. Cậu say đắm ngắm nhìn, như thần người ra, đôi mắt hổ phách của cậu lại sáng rực, đồng tử giãn to ra, in hình bóng cô gái nhỏ trên đó. Tay cậu không kiểm soát được khẽ đưa lên má Nhi, gạt đi nước mắt.

“Đồ điên! Cậu đúng là tâm thần ảo tưởng thần kinh ảo giác lại còn điên rồ! Đồ điên!”

Nhi tức giận hất tay cậu ra, đứng bật dậy, nắm tóc cậu kéo xuống.

Trung lúc này mới bừng tỉnh sau cơn mộng, giật mình theo phản xạ cúi đầu xuống theo lực kéo của Nhi.

“Đauu! Ai mới là đồ điên chứ? Này đừng chạy, đứng lại!”- Trung kêu lên, Nhi bỏ chạy.

Nhìn cái bóng dáng nhỏ nhỏ lùn lùn chạy khập khiễng vì bị thương ấy xa dần, Trung im lặng nhìn theo.

“Đó là một cách để gây sự chú ý với tôi ư? Hừ cậu nghĩ tôi làm vậy tức là sẽ chú ý đến người như cậu? Với tôi người như cậu không xứng!”- Cậu tức tối thầm nghĩ trong lòng.

--

“Ai uii đauuu!! Tui biết lỗi rồi mà tui sẽ đi xin lỗi cậu ấy.”- Huy van xin cô bé đang kẹp cổ mình.

Linh thấy nãy đến giờ mình đánh cậu ta quá dã man, ngừng tay thả cậu ra.

Thế là được đà, Huy vội leo lên chiếc xe đạp đạp nhanh đi, lúc đi không quên chọc Linh một câu :“Bị lừa rồi nhé haha! Đồ ngốc bồ tèo nhà cậu khỏe thật đấy! Thứ hai gặp lại bai.”

“Gì ơ? CÁI ĐỒ RĂNG KHỂNH ĐỨNG LẠII!!..”