Dương Ngọc chưa bước vào lớp học đã nghe thấy tiếng than của Minh Thùy:
- Tại sao tại sao chứ ? Bà đã hứa với 2 bọn tôi rồi cơ mà. Tôi không chịu đâu đấy, tôi muốn đi chơi cơ....
Hải Anh ở bên cạnh đã không chịu được sự nhì nhèo của bạn mình :
- Bà tưởng tôi muốn lắm sao ? Tôi còn mệt mỏi hơn bà nghĩ.
Minh Thùy thấy bạn nói vậy thì không than nữa, chỉ lí nhí nói một câu:
- Tí tôi mách Dương Ngọc.
Dương Ngọc không nghe hết câu chuyện nhưng đại khái cũng biết cuộc đi chơi sắp tới sẽ không thành. Cô bỏ cặp vào chỗ ngồi, đưa viên kẹo cho Minh Thùy:
- Lần sau cũng được mà, không sao đâu.
Khuôn mặt Minh Thùy đã ủ rũ không thôi. Hải Anh gật đầu xem như lời cảm ơn rồi về chỗ. Minh Thùy ấm ức nói:
- Hai bà không thương tôi gì cả.
- Không phải không thương. Việc đó có ai muốn đâu. Hải Anh bận không thể đi, hai chúng ta cũng đâu thể đi mà không có bà ấy.
- Được rồi đừng ủ rũ nữa, tí bắt bà ấy đền trà sữa với ăn vặt sau tiết là được chứ gì ? Nhanh nhanh vào chỗ đi, cô sắp vào rồi kìa.
Dương Ngọc an ủi Minh Thùy xong rồi cũng trở về chỗ của mình, chờ cô giáo vào lớp. Một vài tiếng bàn tán xôn xao khi qua 15' cô giáo vẫn chưa xuất hiện:
- Sao lâu thế, không phải hôm nay cô ốm đấy chứ ?
- Không đùa chứ, đừng cho thầy Huy dạy thêm toán vào nhá anh em ơi!
- Thầy Huy có tiết dạy A4 rồi, còn thầy Hùng thì tao cũng không chắc.
- Vậy là chết thật rồi, kiểu gì cũng học toán.
- Ây, bảo lớp trưởng đi gọi cô đi chứ ?
- Lớp trưởng đi từ đầu tiết đã về đâu ?
- ......
Sự mất tích của lớp trưởng hay tiết học có thể sẽ trống chẳng làm Dương Ngọc phải bận tâm. Cuộc hẹn hủy. Chí ít cô cũng không phải đau đầu xin bà tiền đi chơi nữa. Như vậy bà có thể mua thêm thuốc. Nghĩ đến điều đó thôi cũng làm tâm trạng Dương Ngọc cảm thấy thoải mái không ít.
- Về rồi về rồi, lớp trưởng về rồi.
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ? Về mà không mang theo cô giáo hả ?
- ....
Lớp trưởng mang theo cặp kích cận dày cộm, mồ hôi chả ròng ròng trên trán cho thấy cái nắng của mùa hè đáng sợ đến thế nào. Chưa kịp ngồi mát đã bị nhóm bạn túm tụm lại luân phiên nhau hỏi.
- Từ từ bình tĩnh. Để ông đây mát cái đã, chạy đi chạy lại hệt như con lắc.
- MAU LÊN ĐIIII. Có phải có vụ gì hot không ?
- Có người mới chuyển đến lớp ta.
Lớp trưởng trịnh trọng tuyên bố. Khiến cho Minh Thùy đang chán chường cũng phải bật dậy, Dương Ngọc đang đắm mình trong suy nghĩ cũng phải sửng sốt.
Còn hơn tháng nữa là kết thúc năm học. Qua năm là sang lớp 12 rồi, người bạn mới này không an an yên ổn đi lại chuyển đột ngột giữa chừng như vậy. Không có vấn đề mới lạ. Suy nghĩ của cô cũng giống với tất cả mọi người.
- Đùa chứ ? Kì thi cuối kì cũng đã qua, còn có mấy ngày nữa hết khóa học, bây giờ mới chuyển đến.
- Lạ thật đấy, sang năm 12 rồi sao không tập trung ổn định một chỗ đi.
- Mấy người nói kì, nhỡ bố mẹ người ta chuyển công tác thì sao ?
- Mấy cái đó không quan trọng. Quan trọng là trai hay gái ? Đẹp trai không ? LV hay ZARA*?
Lớp trưởng ngồi ghế đã mát mẻ không ít, bình tĩnh mà trả lời:
- Không LV hay ZARA gì hết. Mà là .... IDK.
- IDK là gì ? Thương hiệu mới nổi hả ?
- IDK là I don't know đó chị. Sao mà em biết được.
- Thế nghĩa là sao? Lớp trưởng chưa thấy mặt hả ?
- Chưa, cô giáo gọi lên hỏi cái gì mà gặp mặt ra mắt người nhà với trường với lớp.
- Nghe vậy bối cảnh chắc hoành tráng, kiểu này không LV chắc cũng tầm cỡ GUCCI với Chanel.
- Cũng chưa hẳn, ba mẹ trông có vẻ chắc chẳng giàu có gì. Quần áo nông dân bình thường thôi.
- Vậy bao giờ bạn đấy đi học ?
- Hết tuần này.
- Lâu vậy, còn tận 3 ngày nữa. Tò mò ghê.
- Thôi thôi thôi giải tán đi, cô giáo dặn lấy sách ra đọc trước bài, tí cô vào tôi lại bị nói.
- Mấy bà không tò mò với bạn mới à ?
Minh Thùy cắn ống hút, hỏi.
- Không hứng thú.
- Xùy, vậy Ngọc? Bà mong bạn bạn ấy là trai hay gái ?
Dương Ngọc đang mải suy nghĩ, đến lúc bị gọi tên cũng không biết gì:
- A, hả? Bà gọi tôi gì à ?
Minh Thùy tức giận chọc chọc miếng gà:
- Bộ mấy bà làm sao thế, bây giờ đến cả lời tôi nói cũng không thèm quan tâm nữa hả ?
- Không phải, không phải. tại tôi đang suy nghĩ.
- Suy nghĩ gì dợ ? Bà cũng nghĩ bạn ấy nên là một cậu bạn đẹp trai giống tôi ư ?
Hải Anh bất lực nhìn cô bạn:
- Bà nghĩ ai cũng hám nhan sắc giống bà.
- Chả nhẽ bà không ?
- Tất nhiên.
Dương Ngọc lặng lẽ nhìn hai người bạn của mình tranh luận. Đầu cứ quanh quẩn câu nói của bạn học lúc nãy: " Mình nói cậu nghe, mấy thuốc kê theo bảo hiểm không thực sự hữu dụng. Mẹ mình bảo muốn điều trị dứt điểm phải mua thuốc ngoài, chọn mấy loại sịn vài trăm đến triệu mới tốt. Chứ cứ theo đơn kê thì chỉ đỡ đỡ phần nào thôi. Đặc biệt là người già, cứ dùng mấy loại thuốc rẻ tiền có khi lại còn mang thêm bệnh nữa. "
Dương Ngọc cắn môi, nhìn chăm chăm vào hộp cơm trên bàn. Muốn bà khỏi buộc phải mua thuốc ngoài, mỗi đợt như vậy không biết sẽ ngốn bao tiền. Cô đang tính hè này liệu mình có nên đi làm thêm gì đó hay không thì đột nhiên phía nhà ăn bàn tán xôn xao. Một cậu bạn có quen đột nhiên chạy đến, thở hổn hển thông báo :
- Hoàng ... Nhiên,... cậu ta thi đấu trở về rồi. ... lại đang đứng ở trước cửa A3 đánh nhau.
* Ở đây hỏi theo nghĩa bình dân hay sang chảnh. Ý là nói đến gia cảnh.