Thanh Xuân - Năm Ấy Cậu Và Tôi (2)

Chương 10 : Vẫn Là Không Có Cách Nào Từ Bỏ

Nhờ dẫn đường rồi tôi không xác định được là hắn cố tình hay cố ý mà dẫn đi lòng vòng một hồi quanh khu E.

Mãi tới 5 phút trước khi đến giờ lên lớp, tôi mới biết mặt mũi cái giảng đường của trường người ta.

Trí nhớ mách bảo căn phòng này tôi đã đi qua 2 lần trước đó.

Tôi nhìn hắn chằm chằm. Mày trêu tao đúng không? Tao là trò đùa của mày à?

Hắn nhún vai vô tội nói: "Tôi dẫn cậu đi tham quan quanh khu E cho biết ấy mà."

Được, được lắm Nam ạ! Tôi thì tất nhiên không làm gì được hắn rồi.

Mặc kệ hắn tôi bước vào lớp, hắn cũng đi theo.

"Cậu về lớp của mình đi, đi theo tôi làm gì?" Tôi xua tay.

"Ồ trùng hợp vậy à? Cậu cũng lên lớp nghe giảng tiết của thầy Karem chi bằng chúng ta ngồi chung luôn." Hắn chớp chớp mắt.

Trán tôi xuất hiện 3 sọc đen.

Ơ điên à? Đầu óc có bình thường không? Combo thiết kế máy tính và thiết kế trang web không học thầy này chứ học thầy ABCD gì gì đó à?

Rõ ràng hắn biết tỏng tôi học lớp này còn giả vờ ngạc nhiên.

Vừa lươn vừa cáo.

Coi như không quen không biết hắn, tôi đi vào trong.

Vừa đặt một chân vào cửa lớp, tôi có cảm giác có vài ánh mắt đang dán lên người mình.

Tôi nghe được đâu đó vài lời bàn tán.

"Là cô ấy kìa, người mà Leo đưa đi mới khi nãy."

"Leo mới quay lại trường sau 3 tháng, gì mà đã theo đuổi người khác? Bạn gái cậu ta không phải sẽ ghen chứ?"

"Thôi đi, Leo mà tôi biết không phải fuckboy, không nhìn thấy họ là đồng hương à? Có vẻ họ quen nhau."

...

Loáng thoáng lọt vào tai tôi là fuckboy, tôi nhịn cười. Fuckboy mà gán lên người hắn tôi thấy hơi sai sai.

Fuckboy dành cho Hoàng có khi tôi còn thấy phù hợp. À không, hay Phong là fuckboy ngầm nhỉ?

Tưởng tượng cái cảnh Phong ép sát con gái người ta vào tường rồi ghé tai nói kiểu "em có muốn ngủ với tôi không?"

Thôi đờ mờ, ngàn lần tôi yếu đuối.

Tôi không dám nghĩ tới cảnh fuckboy như thế nữa.

Rảo bước lướt qua lời bàn tán, tôi đi về phía cuối lớp, chỗ mà Hiền đang ngồi vẫy tay.

Nam đi sau dường như nghe thấy, cậu lạnh lùng liếc mắt nhìn.

Nói cậu badboy nghe còn lọt tai, nói cậu fuckboy hay cậu fuckboy thật cho xem. Đúng là có tiếng mà không có miếng.

...

Tôi vừa ngồi xuống, Hiền lập tức hỏi: "ViVi, hãy thành thật khai báo, cậu và Leo quen nhau à?"

Tôi đánh mắt về phía hắn, thấy hắn đi sang dãy bên cạnh, đang tiến về chỗ của cô bạn gái cũng tên Vy, trong lòng liền hụt hẫng khó chịu.

Quay mặt ra hướng khác, cố không nghĩ đến một màn thể hiện tình cảm nồng nhiệt của họ.

Chắc hắn sẽ xin lỗi rồi giải thích cho cô bạn gái đó các kiểu rằng chúng tôi chỉ là bạn, giữa chúng tôi không có gì, người bạn như tôi ấy mà, không xứng.

Quả thật giờ đây tôi mới hiểu, không phải cứ xa là nhớ, mà cảm thấy nhớ nhất là ở gần mà chẳng phải của nhau, mà tàn nhẫn coi nhau là người xa lạ.

...

Và ở chỗ mà Vi nghĩ có màn tình cảm nồng nhiệt của Nam :))

Vy thấy Nam đi tới thì cười tươi rồi ngồi vào trong góc nhường chỗ cho cậu.

Nam vẫn đứng lạnh nhạt nói: "Đưa tôi quyển sách cô nhặt được."

Nụ cười trên môi Vy vụt tắt, cô ta lấy quyển sách trong ngăn bàn đưa cho cậu.

Nam cầm lên xem qua rồi quay lưng đi.

Vy không vui gọi lại: "Leo?"

Nam quay đầu: "Đừng cố tỏ ra thân thiết, cô không cần làm gì, chỉ cần giữ đúng vị trí của mình. Trong mắt tôi cái cô biết nhất chính là biết điều."

Sắc mặt Vy trắng bệch cắt không ra máu.

Cô ta biết sớm muộn gì cũng có ngày này, chả qua không ngờ rằng nó lại đến sớm như vậy.

Ở bên kia, Hiền thắc mắc tra hỏi: "ViVi, trả lời tớ đi, cậu và Leo rốt cuộc là thế nào? Hai người quen biết sao?"

Tôi nằm bò ra bàn nhìn về hướng cửa sổ trả lời qua loa: "Ừ, có quen biết nhưng mà không ..." thân.

Tôi chưa kịp nói nốt từ "thân" thì ...

"Chúng tôi rất thân nhau, đúng không?" Hắn thình lình xuất hiện.

Tôi giật mình ngồi thẳng lưng nhìn xung quanh cố giữ khoảng cách.

Hắn có bạn gái, nếu để cô ấy hiểu nhầm thì cũng không liên quan tới tôi.

Tôi không có nghĩa vụ phải làm sáng tỏ cái quan hệ vốn dĩ không mập mờ.

Tôi giật quyển sách trên tay hắn, chỉ chỉ vào đầu, nói: "Chỗ này của cậu có vấn đề à?"

Hắn bình thản như không ngồi xuống bên phải tôi rồi lại khẳng định với Hiền: "Tôi và Vi rất thân nhau đấy nhé!"

Và hắn khuyến mãi cho Hiền nụ cười toả con mẹ nó nắng. Tôi cạn lời.

Hiền ngồi bên trái tôi đờ đần, một lúc sau mới lên tiếng: "Chào cậu Leo! Tôi ở chung khu trọ với ViVi."

Hắn lịch sự gật đầu với Hiền rồi ghé tai tôi: "Cô bạn cùng phòng này của cậu có vẻ rất thích tôi."

Ơ tự luyến thế bạn êyy.

Tôi mở sách vở: "Đừng ảo tưởng, cậu ấy thích anh Roy gần khu tôi rồi."

Hắn nghe xong chỉ cười nhẹ. Thế thì cậu bớt thêm một đối thủ.

Một lúc sau, giáo sư Karem lên lớp, tôi chăm chú nghe giảng rồi ghi chép tỉ mỉ.

Hắn ngồi cạnh đột nhiên lên tiếng: "Không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Tay cầm bút của tôi hơi khựng lại.

Tôi đương nhiên là có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn nhưng ... tôi lấy tư cách gì để hỏi chứ? Bạn cũ? Người hắn từng thích trước đây? Thế lại càng không có lý do gì cả.

Vừa viết bài tôi vừa trả lời: "Không có."

Chứ chẳng lẽ trơ mặt như trước kia quay ra vồ vập đặt câu hỏi? Cậu có khoẻ không? Mấy năm qua cậu sống thế nào? Có khi nào cậu nhớ về tôi không?

Tôi có thể hi vọng gì về những câu trả lời ấy? Trực tiếp đối diện với thực tại hay một lần hoài niệm về quá khứ?

Hắn yên lặng một hồi: "Tôi sẽ trả lời hết mà."

Vẫn kiên định, tôi lặp lại câu trả lời trước đó: "Không có."

Lần này hắn rất nhanh thôi trả lời: "Ừ!"

.....

Mối tình đầu tiên đôi khi không phải ...

Là người bạn dành tặng nụ hôn đầu ...

Hay là người mà bạn hẹn hò lần đầu tiên ...

Mà mối tình đầu tiên ...

Chính là người mà cho dù bạn có gặp gỡ ai ngoài kia đi chăng nữa thì ...

Bạn cũng sẽ vô tình so sánh với người ấy ...

Và là người ...

Dẫu bạn cố quên bao nhiêu lần

Thì hình bóng của họ cứ lì lợm ở trong trái tim bạn ...

Lúc ấy mới chính là ... Người yêu đầu tiên của bạn.

Với Nam, Vi mãi mãi là như thế.

Gặp lại nhau rồi Nam vẫn chẳng có đủ dũng khí để đường đường chính chính nói lời thật lòng. Cũng không đủ kiên cường nắm tay dẫn cô ấy đi giữa chốn đông người. Cũng vẫn không đủ thành thật nói ra tình cảm này của tôi mãi mãi không thay đổi.

5 năm trước có lẽ là thích.

5 năm sau thì chắc chắn là yêu rồi.

Nghĩ tới đây Nam cười nhạo bản thân.

Phạm Hoàng Nam, mày đúng là đồ mặt dày.

Quay mặt ra ngoài nhìn trời, đầu óc Nam trở lên trống rỗng.

Cậu đột nhiên nhớ lại mail mà Phong đã gửi hơn một tuần trước.

Trước đó, Phong có gọi điện hỏi thăm Nam, cậu chỉ VÔ TÌNH thắc mắc Vi đã thích ai hay chưa mà Phong rất rộng lượng gửi mail kèm file ảnh cho cậu.

Sững sờ một hồi lâu Nam mới có can đảm click chuột mở file.

Cả màn hình máy tính hiện lên một bước ảnh. Dưới ánh nắng gắt gao trong tấm hình, cậu bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Dù góc chụp khuất mặt nhưng Nam lại không khó để nhận ra cô gái trong bức ảnh chính là Vi.

Một người con trai khác đang nắm tay cô, với góc chụp chính diện khuôn mặt người đó kín đáo lộ ra. Trong mắt Nam, trên mặt người đó rất rõ là ý cười kín kẽ, hoàn toàn là gian tình.

Khoảnh khắc ấy cảm giác dường như mọi thứ xung quanh sụp đổ, nợ duyên đến đây mình trả hết rồi?

Uống rượu một mình ở club, Nam chịu thua cúi đầu quay về nước.

(Như đoạn cuối chương 5)

Và giờ đây cô gái ấy lại một lần nữa ngồi cạnh cậu. Khoảng cách giữa hai người chỉ đo bằng một gang tay mà hệt như bằng cả nửa vòng trái đất.

Quay mặt lại vào trong, ánh mắt âm thầm Nam dành cho Vi. Nói cậu vui, cậu phủ nhận. Nói cậu buồn, cậu cũng phủ nhận.

Nói cậu chênh vênh giữa dòng cảm xúc, cậu hoàn toàn đồng ý.

Vừa muốn gặp lại vừa không muốn gặp, vừa muốn tiến lên lại vừa không muốn lùi bước. Thì ra chênh vênh nửa có nửa không mới thật sự là khó xử nhất.

Hoá ra chỉ có cậu da diết nhớ thương.

Hoá ra chỉ có cậu bồi đớn đau.

Hoá ra chỉ có cậu mãi chẳng thể buông tay.

Vậy còn cô ấy?

Cô ấy đã có bạn trai rồi!

Thì ra qua nhiều năm như thế mày vẫn chỉ là kẻ đáng thương được người khác bố thí chút tình cảm viển vông mà trông mong vương vấn!

Trong thâm tâm Nam, Vi lạnh nhạt, hờ hững với cậu là vì người bạn trai kia, là vì người bạn trai đó mà tình cảm giữa hai người chỉ dừng lại ở quá khứ.

Giật mình, Nam tự vấn, hay năm đó do cậu rời đi mà chưa một lời tạm biệt?

Phân vân một hồi, Nam tò mò hỏi: "Cậu ... đã có ..." Ấp úng một lúc nói không hết câu.

Vi nheo mắt mải mê ghi ghi chép chép: "Đã có gì?"

Bộ dạng ngượng ngùng, Nam đảo mắt, cậu thật sự không nói lên lời, khuôn mặt tấu hài thực sự: "Đã có ... có tiền chưa ấy mà."

Điên thật mà! Cậu đã có bạn trai chưa chắc khó hỏi vậy à?

Nói ra Nam cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Cậu có phải là đang đi tỏ tình người ta không?

Không, đương nhiên không!

Tỏ tình bây giờ chẳng phải quá vồ vập à?

Vậy quan tâm người ta có bạn trai hay chưa để làm gì?

Đuma ngại chết cậu rồi.

Nghe đến tiền, thính lực của Vi tốt lắm, khoé miệng của Vi hơi cong lên: "Cậu biết tôi mà, tôi không thiếu cái gì, chỉ là thiếu tiền."

Nam lẩm bẩm trong miệng: "Còn thiếu cả tôi!"

Vi thiếu điều chưa nghe rõ, hỏi lại: "Hả? Cậu nói gì?"

Nam vẻ mặt hờn dỗi: "Cậu có đủ cái gì bao giờ đâu mà nói!" Thiếu tiền đáng cậu thôi, ai bảo cậu thiếu tôi :((

Tiếp tục hậm hực trong lòng, cậu không hỏi cho ra nhẽ thì ăn mất ngon mặc dù mấy năm nay cậu ăn cũng không ngon gì.

Với lấy quyển sổ và cái bút của Vi, Nam ghi lên vài chữ rồi chuyển qua chỗ Vi.

Đọc dòng chữ trên trang giấy, lòng Vi hơi chênh vênh, chỉ liếc nhìn rồi thôi.

"Mấy năm qua, cậu đã quen bạn trai rồi à?"

Nhận được sự im lặng từ Vi, Nam đã biết chính xác câu trả lời.

Với Nam, sự im lặng của cô ấy chính là câu trả lời.

Nếu đã biết trước đáp án, cậu còn tò mò sự thật để làm gì?

Để an ủi bản thân? Để tìm kiếm lại chút dư vị thân quen từ quá khứ? Hay chỉ là lừa dối chính mình?

Thì ra từ đầu đến cuối chỉ có Nam là nhớ một người mà chẳng thể nói, yêu một người mà mãi chẳng thể quên. Bởi vì cậu yêu người ta nên có quyền được đau khi biết người ta đang bên ai khác.

Có lẽ cậu nên dừng lại thôi. Yêu làm gì khi người ta không bao giờ hướng về mình.

Có lẽ cậu cũng nên buông tay thôi. Đã quá xa để níu giữ hơi ấm đó.

Có lẽ cũng đã đến lúc cậu học cách quên một người. Đừng nhớ đến người ta nữa, nếu không trái tim cậu lại đau đấy!

Nhiều năm như thế rồi cậu vẫn không thể mạnh mẽ dối diện cô ấy, vẫn chỉ đành lần nữa lặp lại câu xin lỗi như khẩn cầu: "Vi, xin lỗi ... tôi không có cách nào từ bỏ được cậu!"