Thích một người chính là cảm giác người ấy lúc nào cũng có sóng wifi nhưng chưa một lần dám hỏi passwork.
Thích một người cũng chính là cảm giác không có cái gọi là tiêu chuẩn.
Thích cậu - suy cho cùng chính là tôi nguyện ý cam lòng.
Khoảng cách từ thích đến yêu vốn dĩ rất gần.
Âm thầm thích, âm thầm hi vọng, âm thầm chờ đợi nhưng rồi hoá lại âm thầm trao tiếng chúc phúc cho người.
Ngược dòng thời gian hồi tưởng về quá khứ, những ký ức còn xót lại dần hiện lên rõ ràng.
Chúng ta của thanh xuân xưa ấy còn quá non trẻ và bồng bột, thà rằng cứ nghĩ bên nhau mãi mà chẳng lại xa rời, đớn đau cho đến tận cùng khi đã biết là vĩnh viễn mất đi.
....
Cả một buổi chiều chủ nhật, tôi dành thời gian để ngồi đếm số hạc giấy.
Một con, hai con, ba con ... một trăm hai sáu con ... ba trăm tám tám con ... bốn trăm linh một con ... năm trăm tám sáu con, năm trăm tám bảy con.
Sao lại lẻ thế nhỉ? 587 con hạc?
Lẽ ra cũng là 500 hoặc 600 con chứ.
Cái đệch! Tôi không muốn nghĩ là mình đếm sai đâu.
Lại, lại, tôi đếm lại lần nữa.
"...Năm trăm tám năm, năm trăm tám sáu, năm trăm tám bảy ..." Ơ? Vẫn thế à? Tôi đếm thêm lần nữa chắc =)))
Thôi được rồi, miễn cưỡng cho rằng là hắn đếm sai đi.
Hắn vốn dĩ chỉ thích số chẵn thôi mà, thói quen thích số lẻ này bắt đầu từ khi nào rồi.
Đúng thật! Ai cũng phải thay đổi thôi.
Mọi thứ đều thay đổi, ngay cả thói quen cũng không có ngoại lệ.
Chỉ cầu một lý do, cầu một nguyên do trọn vẹn cho lời biệt từ khi ấy.
Tất cả ... đều vô hướng như cánh hạc khẽ đưa trước gió trời.
Không phải mây trời sao mà đòi sánh ngang với gió.
Chán ghét, chính tôi cũng đến chán ghét bản thân mình.
Tôi là do quá ích kỷ, quá cố chấp níu kéo những kí ức nhàu nát khi xưa.
Vài ngày trước khi sang Anh, một người đã nói với tôi thế này: "Chị không biết là mình quá ích kỷ à? Chị ích kỷ đến mức bao năm qua chỉ giữ riêng cho mình một người chị mãi chẳng để tâm. Trêu đùa tình cảm của anh Phong, có phải chị cảm thấy rất thú vị không?"
Trêu đùa, hoá ra đó lại là cách nhìn của người khác về chúng tôi.
Tình bạn - chính tôi đã cũng không còn dám nhắc đến cái tình bạn ấy nữa.
Xem ra những lời nói của tôi chỉ đơn thuần là lời nói dối.
Bây giờ ngay cả đối diện với Phong, tôi cũng thừa nhận mình không đủ can đảm chứ nói gì mở miệng thề thốt sẽ cạnh nhau lâu dài.
Tôi đã nợ Phong, nợ cậu ấy một lời xin lỗi!
Từ khi gặp lại Nam, tâm tình tôi lại bắt đầu dao động, bắt đầu khiến tôi trằn trọc mỗi đêm về.
Hôm đó sau khi gặp lại Nam, buổi tối, tôi đã gọi cho Phong.
Thấy tôi gọi điện rồi lại im lặng không nói gì, Phong nhanh chóng nhận ra vấn đề, cậu chỉ khẽ hỏi: "Hai người đã gặp nhau rồi à?"
Tôi thẫn thờ "Ừ!" một tiếng. Đã gặp lại cậu ấy rồi!
Phong cũng không nói thêm, chúng tôi cứ thế im lặng, mãi một lúc sau Phong mới hỏi tiếp: "Sao cậu không hỏi tôi tại sao biết Nam ở Anh mà không nói?"
Hơi cười, đầu óc tôi trống rỗng vô hồn suy nghĩ: "Không biết nữa." Tôi bây giờ không còn bận tâm nữa.
Nam - cậu ấy đã bước qua cuộc đời của tôi lâu như thế bây giờ đột nhiên lại xuất hiện, tôi nửa muốn hờ hững nửa muốn quan tâm và lại càng không muốn cậu ấy gieo hi vọng và đột ngột bỏ đi.
Nam là người đã ghé qua thanh xuân của tôi nhưng chính cậu - Phong mới là người đồng hành với tôi lâu đến thế...
"Hay là tôi quay về nhé?" Tôi phá vỡ bầu không khí yên ắng giữa hai người. Thì ra tôi lại muốn bỏ cuộc, lại muốn chạy trốn chính mình.
"Cậu đã cố gắng thế nào để được sang Anh? Cả cậu và Nam, hai người không phải đã mất quá nhiều thời gian để chờ đợi nhau à? Đừng quay về, tôi không muốn bản thân mình lại thành kẻ dư thừa chấp nhận bỏ mặc hạnh phúc." Nói xong Phong trực tiếp ngắt liên lạc.
Nghe tiếng kết nối bị ngắt, tay cầm điện thoại của tôi buông thõng.
Đây là lần đầu tiên Phong ngắt liên lạc của tôi như vậy.
Có chút khó thở, có chút đau lòng, âm thầm ngoái lại quá khứ có dấu chân Phong ...
Tình cảm chính là thứ khó điều khiển nhất. Không phải nói quên là quên, nói buông bỏ là buông bỏ.
Quên Nam tôi không lỡ, buông bỏ Phong tôi cũng không đành lòng.
Tôi cảm thấy mình đúng là tham lam, tham lam đến nỗi rồi sớm muộn cũng bị ruồng bỏ.
.....
Vẫn là những thói quen thường ngày vô tình lặp lại.
Thi thoảng Phong vẫn đến quán quen dường như tìm lại nụ cười khi xưa.
Đến cậu cũng không ngờ thời gian lại vô tình bước nhanh qua như thế, thoáng chốc mà đã 5 năm.
5 năm, Phong như thế mà đã kề cạnh Vi những 5 năm trời.
5 năm đó nụ cười Phong chỉ dành cho một cô gái.
5 năm đó tâm trí luôn gắn theo một bóng hình.
5 năm đó tâm tình Phong không chút thay đổi.
5 năm đó Phong chỉ dám lùi lại phía sau để cô ấy mỗi khi quay đầu đều có thể nhìn được cậu.
Và cũng 5 năm ấy không khi nào Phong dám quá giới hạn của một người bạn thân.
5 năm như thế liệu có thể diễn ra thêm bao lần nữa?
....
"Em bước đi thật vội vàng, em quên đi câu hứa xưa.
Em quên đôi ta ước thề một chiều thu còn đó.
Nơi đây tơ vương bóng hình, em bên kia vui với ai?
Bao nhiêu đêm anh ngóng chờ thì giờ sẽ thôi đợi mong."
Giống như lời bài hát âm vang trong quán, từ giờ Phong sẽ thôi đợi mong?
Với cậu, những người khó từ bỏ nhất lại là những người cậu chưa từng thuộc về.
"Chỉ mong một ngày nào đó tôi có thể bình thản đối diện với cậu mà nói rằng tôi của ngày trước đã thích cậu nhiều như nào, đã vì cậu mà âm thầm làm những điều ngu ngốc, đã phải sống những ngày đau khổ ra sao. Chỉ mong có ngày đó, ngày mà tôi đủ tự tin để tình cảm với cậu phía sau, vì cậu mà yên bình sống tiếp ..."
Phong bất chợt cười nhạt, yêu đơn phương hoá ra lại đau lòng như thế.
Mở máy tính đặt lên trước mặt, Phong vẫn tiếp tục lặp lại công việc.
Một vài thao tác đơn giản, màn hình máy tính vụt sáng, màn hình nền máy tính cậu là đoá hoa anh thảo tinh khôi.
Phong thích hoa anh thảo lắm, thích đến nỗi cũng đã 5 năm rồi chưa một lần đổi hình nền khác.
Cậu thì ra cũng chính là cố chấp đến vậy.
Thời điểm mùa đông đem theo những cơn gió lạnh kéo dài, những tán cây khô cằn trơ trọi lá, những cơn mưa bất chợt qua đi nhường chỗ cho mùa xuân ấm áp, khi hàng cây đâm chồi nảy lộc cũng là lúc những đóa hoa anh thảo nở rộ. Anh thảo vì thế mà tượng trưng cho sắc đẹp, cho thanh xuân tuổi trẻ.
Khi ánh nắng ấm áp của ánh mặt trời chiếu rọi, hoa anh thảo vươn những búp nhỏ đón nắng. Thế rồi khi màn đêm tĩnh lặng buông xuống, vạn vật chìm sâu vào giấc ngủ thì cũng là lúc những bông anh thảo vươn mình về phía mặt trăng hé nở những cánh hoa lấp lánh ánh bạc đầu tiên.
Cùng đặc tính chỉ nở vào ban đêm, hoa anh thảo được xem là biểu tượng cho tình yêu lặng thầm.
Lâu thế rồi Phong vẫn cố chấp thà rằng mình chẳng động lòng nhận ra, cậu không phải vì thích anh thảo, mà là vì cam lòng cúi đầu yêu đơn phương.
...
Ngón tay Phong thoăn thoắt trên bàn phím, cậu có lẽ là con người của lối sống trong bao* chỉ thu mình che giấu nỗi sợ, sợ phải đánh mất thứ mình chưa từng có được.
"Anh có từng tin vào duyên phận không?"
Một câu hỏi vang lên bên cạnh, ngón tay Phong chững lại, sự an tĩnh bị phá vỡ, cậu ngoái đầu nhìn về phía sau...
(*Lối sống trong bao: cách sống thu mình, che giấu bản thân sau bỏ vọc mang tên "tất cả đều ổn" nhưng mọi thứ chưa khi nào là dễ dàng. Lối sống trong bao còn được hiểu là lối sống hèn nhát, bạc nhược, bảo thủ, ích kỷ... Ngoài ra có thể tìm đọc "Người trong bao" của A.P. Sê-Khốp.)
.....
Mùa hè ở Anh đúng là khắc nghiệt lắm, vừa khắc nghiệt lại vừa khó khăn như lòng người.
Tôi quả thật phải chịu nhiều sự trừng phạt.
Không dám trách mình không đủ may mắn, chỉ trách mình không đủ nỗ lực!
Phải chăng tôi nỗ lực thêm một chút, nỗ lực tiến về phía xa xa ấy một bước thì có lẽ nào không ai chấp nhận tổn thương?
Buổi tối Hiền với ông anh Roy rủ nhau đi club, tôi lại nhất quyết không đi chung, họ đi thể hiện tình cảm với nhau, tôi xuất hiện để rồi làm kì đà cản mũi à? Thế thì không được, con người phải sống đàng hoàng.
Nằm cả buổi trên giường cười chết đi sống lại với Mr.Queen, tôi bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, từ một số lạ, nôm na thế này.
"Hey girl, không biết em còn nhớ anh không? Anh là Nick, bạn Roy, chúng ta đã gặp ở club trước đó. Được biết tối nay em rảnh, có thể mời em đi uống vài ly không? Anh có một cậu em muốn giới thiệu với em?"
Được được, tôi rảnh lắm, ai mời đi ăn là đi ngay.
À mà khoan, để tôi load một lượt đã.
Ông Nick này định mai mối hả? Tôi có được hiểu là xem mắt không?
Thôi được rồi, đi chứ nhỉ, dù sao tôi cũng không phải trả tiền, người ta MỜI to đùng thế kia cơ mà.
Phân tích xong xuôi, tôi cười nội thương nốt tập này của Mr.Queen thôi.
Anh Hậu cứ ở đấy mà no touch với anh Thượng đi, còn Byeong In thì đứng yên chờ em, em đi lát em về =)))
...
Nick gửi địa chỉ, tôi mất tiền taxi đến một quán ăn.
Đã MỜI thì MỜI cho trót, con đỗ nghèo khỉ như tôi đã vậy còn mất tiền taxi =)))
Tôi đến khá sớm, lúc tôi đến chỉ có Nick đang ngồi chờ ở đó, mấy người bạn mà anh ta nhắc tới sớm đã chưa thấy có mặt.
Ngồi nói chuyện được một lúc, một người bạn của Nick tới.
Đù mẹ =))))
Người bản địa mà đẹp trai đến nỗi tôi chỉ muốn rơi hết liêm sỉ ra bắt chuyện trước.
Anh ta hệt như bản sao ver Anh của Barron Trump.
Tôi chỉ đành nạnh nùng ngồi đó, rất nạnh nùng =)))
Chiếc bàn hình chữ nhật dành cho 6 người, tôi ngồi đối diện Nick, anh bạn giống Barron Trump kia, à không anh bạn Lousi kia thì ngồi cạnh Nick.
Nick nhận được tin nhắn liền đứng dậy: "Anh ra ngoài đợi Leo, hai người nói chuyện tự nhiên."
Sau khi Nick đi, tôi và Lousi cũng nói với nhau được đôi điều.
Có điều vốn tiếng anh của tôi còn hạn hẹp thế nên nhiều lúc chỉ "yéttt" với "nâuuu" cho qua =)))
Sau đó Lousi đứng dậy, anh ta di chuyển sang vị trí cạnh tôi, anh ta thì thầm: "Lát nữa ăn xong em có muốn đi chơi với anh không? Anh sẽ đưa em về!"
Haha, chắc bố mày tin =)))
Nghĩ gì tôi tin.
Tôi đành cười trừ: "Lát em còn có hẹn với bạn rồi ạ!" Thấy vẻ mặt của Lousi hơi thừ ra, tôi lại cười trừ: "Anh Nick đi lâu quá ạ, người bạn Leo này đến không đúng giờ!"
Nói xong tôi thấy có gì sai sai ở đây.
Từ từ đã, Leo Leo Leo ... sao tôi nghe thấy quen quen.
Chết bà rồi, có khi nào ... không phải chứ!!!! Sao có thể trùng hợp thế được.
Chưa kịp có khi nào xong, tôi đã bị giọng nói quen thuộc đánh sấp mặt.
"Lousi, lâu không gặp, cậu khoẻ không?"