Thanh Xuân - Năm Ấy Cậu Và Tôi (2)

Chương 23 : Huyền Thoại

Lúc nhỏ tôi từng đọc Cừu Vui Vẻ và Sói Xám, đọc xong đều thấy tội nghiệp Sói Xám, lớn lên rồi mới hiểu đó là tình yêu.

Hãy yêu một chàng trai yêu bạn như cách Sói Xám yêu Sói Đỏ. Bạn có biết tại sao mối tình đầu của Sói Đỏ là Sói Trắng nhưng sau đó lại lấy Sói Xám không?

Không phải vì Sói Xám giỏi giang, mà vì hắn ta luôn dành cho Sói Đỏ những điều tốt nhất.

Bản thân đội cái mũ rách nát nhưng lại để Sói Đỏ đội vương miện vàng, trên người không một mảnh vải nhưng lại để Sói Đỏ mặc áo lông vũ, mặc dù hắn không bắt được cừu nhưng vẫn luôn coi Sói Đỏ là nữ hoàng của hắn, để Sói Đỏ sống trong một toà lâu đài xa hoa.

Trong bản điện ảnh năm 2010, khi Sói Xám tìm ra quả trứng quý, hắn quyết định để dành cho vợ và con.

Trong bản điện ảnh năm 2011, Sói Xám là người duy nhất dám ăn cơm Sói Đỏ làm, từ đó Sói Xám bị chảo của Sói Đỏ đập cả đời.

Có lẽ bạn sẽ hỏi, bị ăn đập đau đầu vậy sao không rời bỏ Sói Đỏ, Sói Xám từng nói: "So với đau đầu, anh sợ vợ đau lòng hơn".

Con gái mà, không yêu người này thì yêu người khác nhưng sau này mới hiểu người thích hợp nhất không phải là người yêu thương bạn nhất.

Giữa người yêu mình và người mình yêu bạn sẽ lựa chọn thế nào?

Trước khi lựa chọn hãy ghi nhớ: Yêu đúng người bạn sẽ là công chúa!

Thế nên là so với việc cúi đầu chịu thua Vy, việc thôi không đánh răng nữa dễ hơn nhiều =))

Như lời Vy nói, đúng thật mấy năm nay tôi không biết gì về hắn, về lý do hắn từ Mỹ chuyển sang Anh, về mối nghi ngờ của Vy.

Nhưng không sao, từ từ rồi lật kèo nhé chị em!

...

"Ra ngoài gặp tôi." Nam đứng trước cửa căn hộ của Vy gọi điện.

"Bây giờ em không tiện ra ngoài, anh vào nhà đi, anh biết mật khẩu nhà em mà."

Vẻ mặt Nam không tốt, cậu khó chịu nhập mật khẩu.

Có vẻ Vy mới tắm xong còn đang ngồi sấy tóc.

"Không phải tôi nói rồi à? Đừng đi quá giới hạn của tôi."

Vy bỏ máy sấy tóc xuống ánh mắt mong chờ: "Không lẽ Vi là giới hạn của anh? Leo, anh trước nay đã từng thích em, đã từng rung động vì em chưa? Em nói nhớ anh nhưng anh lúc nào cũng đang bận, khi nào anh mới có thời gian cho một mình em?"

Nam chau mày nhẫn nại giải thích: "Nếu trước đây tôi có làm gì để cô hiểu nhầm bây giờ tôi xin lỗi."

Ánh mắt Vy trở nên mơ hồ: "Hoá ra em tổn thương không phải vì sự tuyệt tình của anh mà là do sự kiên trì ảo tưởng cố chấp của bản thân em."

"Những gì nên nói tôi cũng đã nói rồi. Cô hiểu cũng được, không hiểu cũng được nhưng hi vọng sau này cô đừng can thiệp vào quyết định, vào tâm tư tôi."

Nam dứt khoát rời khỏi, Vy ngồi thẫn thờ một lúc lâu sau đó điên cuồng đập phá, dường như chỉ có điều này mới làm Vy giảm đi sự tổn thương trong lòng.

Tối hôm qua trong club cô chỉ là muốn để Vi thấy Nam quan tâm mình hơn một chút, lo cho mình hơn một chút nhưng rốt cuộc vẫn không đổi lại được gì.

Vy đã thua âm thầm trong tay Nam, thật sự là thua thảm hại.

Khi cô nhào vào lòng Nam kiếm tìm chút hơi ấm, Nam lại thản nhiên đẩy cô ra.

Vy cười khan: "Quan hệ của chúng ta là gì?"

"Không có quan hệ gì."

Dù biết trước sẽ có câu trả lời này nhưng trái tim Vy cũng nhói lên từng hồi.

Họ quen nhau hơn 4 năm, cùng chung tổ đề tài, cùng là đồng hương, lắm khi được cùng nhau đi ăn sau 24h nghiên cứu ... Không biết từ khi nào hình bóng Nam cứ mãi in sâu trong tâm trí Vy.

Bốn năm trước trong một bữa liên hoan, khi say rượu, Nam vô thức gọi một tiếng "Vi" làm trái tim cô lại xốn xang theo từng nhịp đập.

Cô biết rõ tiếng gọi "Vi" này là dành cho một người khác nhưng ... Cô tin rằng, tình cảm của mình có thể làm trái tim Nam rung động thêm một lần nữa.

Cạnh bên một người vô tâm.

Là nước mắt tuôn âm thầm.

Là yêu quá lâu một người đã chẳng còn chút động lòng.

Quả đúng là "Say rượu, say bia, say lại tỉnh. Chỉ sợ say tình ... tỉnh lại say."

Sau buổi tối đó, Vy bắt đầu theo đuổi Nam.

Mặc cho Nam cảm thấy bản thân cô phiền phức, mặc cho Nam có trăm ngàn lý do để từ chối lời tỏ tình của mình, Vy vẫn vô cùng kiên trì đứng phía sau lưng cậu.

Nam từng nói: "Tôi không có một chút cảm giác nào với cô cả."

Vy hỏi lại: "Trong bữa tiệc lần trước, khi say rượu anh đã gọi tên em, còn nắm chặt tay em nữa, vậy anh giải thích như thế nào?"

Nam cười chua chát: "Cô có biết lý do vì sao mặc dù không có chút cảm giác nào với cô nhưng tôi vẫn để cô bên cạnh tôi không?"

Vy cắn môi im lặng chờ đáp án của Nam.

"Bởi vì ... tên cô giống tên cô ấy, hơn nữa đôi mắt này của cô cũng rất giống cô ấy."

Thế giới tràn ngập màu hồng trong đầu Vy dường như sụp đổ.

Lý do nực cười này liệu cô có tin được không?

Hoá ra bao lâu nay là cô tự ảo tưởng?

Vốn dĩ Nam không có chút tình cảm nào với cô

Vốn dĩ Nam chỉ coi cô như vật thế thân.

Người Nam thật sự quan tâm, thật sự mong chờ là một người con gái khác.

Là do cô tự mình đa tình, tự mình suy diễn, lại tự mình tổn thương.

Dù biết vậy, Vy vẫn không từ bỏ, cô chấp nhận dùng hành động của mình để đánh đổi.

Thời gian có thể thay đổi tất cả, Vy không tin Nam sẽ không động lòng thêm nữa.

Thế mà đã 4 năm rồi ... Cô cứ im lặng, cô chờ đợi lâu như thế nhưng rồi đổi lại được gì?

Cho tới sáng hôm ấy, khi Nam trước mắt cô dẫn một cô gái khác đi thì cô đã hiểu: À, thì ra đó là người mà anh ấy vẫn luôn chờ đợi, cô ấy ... thật may mắn!

Trước thái độ hờ hững của Nam, Vy lại ngồi xuống tự rót cho mình chén rượu, hai mắt ngấn lệ: "Thật ra anh vốn dĩ chưa từng thích em, chỉ là khi anh cô độc lại gặp được em. Em biết những ngày tháng thiếu vắng em, anh nhất định vẫn rất vui vẻ. Bởi vì anh vốn không cần em, đối với anh mà nói em chỉ là người qua đường."

"Đi về đi, tôi không có thời gian đứng đây nghe cô giãi bày."

Vy cười nhạt, anh đúng là vô tâm thật.

À, không phải anh vô tâm, chỉ là tâm của anh không hướng về em mà thôi.

Vy vội vàng túm lấy tay Nam: "Cô ấy là người anh thương, là người khiến em vô cùng ghen tị. Bởi cô ấy có anh, có tình yêu của anh. Còn em lại chẳng được gì ngoài nỗi nhớ. Em có thể trộm tình yêu của cô ấy không?"

Nam thiếu kiên nhẫn: "Tôi nói là cô say rồi, đừng nói linh tinh nữa. Tôi không có thời gian."

Cũng không uống nữa, Vy bình tĩnh đứng dậy: "Không có thời gian là vì anh phải đến bên cô ấy ... Em say rồi, đưa em về nhà được không?"

Cuối cùng Nam cũng chịu thoả hiệp: "Đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho cô!"

...

Từng hồi ức cứ lần lượt trôi dạt trong dòng suy nghĩ của Vy.

Chân giẫm lên những mảnh thủy tinh từ bộ cốc chén trên sàn, Vy hướng ra ban công.

Nhìn khung cảnh phía dưới, Vy liên tục nghĩ: Nhảy từ tầng 12 xuống liệu có chết được không? Liệu em chết rồi, anh có thương nhớ, có hối hận không?

Vy nhất muốn một lần nhảy xuống dưới, một lần kết thúc tất cả.

Nhưng cô vừa có chút sợ hãi, vừa có chút không đành lòng.

Suy cho cùng, trong tình yêu ai là người lụy hơn thì người đó cũng là tổn thương nhất.

...

...

...

Vài ngày sau nhờ khả năng hóng drama của Hiền trước đây mà tôi biết được một số chuyện về hắn.

Thứ nhất, tại sao hắn chỉ là du học sinh mà được nhiều người sinh viên trong trường hồ hởi đón tiếp.

Hiền kể: "Chuyện đó cũng là mấy năm trước nên tôi chỉ nghe kể lại. Lúc là gần sát thi cuối kỳ, trang web chứa đề thi của trường bị virut xâm nhập, điều tra thì biết là bị hack để trộm đề thi. Mặc cho các giáo sư bên khoa kỹ thuật có bảo mật thế nào cũng không lấp được lỗ hổng đó. Rồi một sinh viên lạ mặt chỉ mất 10 phút đã thành công bảo trì."

Nghe kể thôi mà tôi lơ ngơ như bò đội nón, ảo thật đấy.

Và sinh viên đó là hắn, từ đó giáo sư Karem khoa thiết kế trang web đã nhận làm giáo sư hướng dẫn của hắn.

Qua đấy cái tên Leo cũng được biết đến rộng rãi.

Hiền cũng nói thêm, mặc dù ở khoa thiết kế nhưng thời gian hắn ngồi trong lớp lập trình còn nhiều hơn.

Bảo sao lại có thể bảo trì cả trang web bị virut.

Thứ hai, quan hệ của hắn và Vy.

Hiền chỉ biết được một thông tin ít ỏi là họ chung tổ đề tài của giáo sư Karem.

Ngoài ra còn biết có một khoảng thời gian hai người được cho là đã hẹn hò và sống chung.

Thứ ba, nguồn gốc của cái tên Leo và câu chuyện từ quá khứ.

Nguồn gốc của cái tên thì Hiền thật sự không biết.

Nhưng lại biết một chuyện mà độ tin cậy lại không có độ chính xác cao.

"Hồi trước nghe anh Roy với mấy người nói chuyện thì hình như trước Leo uống rượu rồi xích mích một nhóm người sau đó có ẩu đả. Vy vì chắn cho Leo lên bị đập chai rượu lên người, ở sau lưmg chảy máu rất nhiều."

"Tại sao lại đánh nhau?"

Hiền lắc đầu không biết.

Thôi được rồi tất cả sẽ điều tra thêm. Vy đừng nghĩ có thể trap tôi nữa nhá =))

Bỗng nhiên tôi có chút không an tâm về hắn.

Cũng phải ba ngày rồi nhưng chúng tôi không gặp nhau.

Tôi lên trường mấy ngày cũng không gặp hắn.

Tôi không gọi hắn cũng không gọi, dỗi cmnr à đồ trẻ con.

...

Một buổi chiều đầy gió trong thư viện HLU.

Bên này Phong đang chăm chú gõ gõ viết viết báo cáo gì đó.

Bên kia Hoàng ngồi nghịch điện thoại tí tí lại cười rồ lên trông không giống gì bệnh nhân gãy ngón chân mới ra viện.

Phong rất muốn cầm cái ghế quăng vào bản mặt nhăn nhở của Hoàng: "Cậu rảnh quá à? Thứ 5 hạn cuối nộp báo cáo, cuối năm cậu không định ra trường hay thế nào?"

Hoàng vẫn còn rất thảnh thơi: "Đến dân HUST còn có người không ra trường, tôi còn sợ không ra trường một mình chắc. Tôi bận lắm, đang bận giúp cậu chọn người xem mắt. Xem đi, cô bạn này năm 2 bên AJC."

Nghe xong Phong không chút phản ứng: "Thôi đi, bị điên à? Tôi mất giá tới mức không thể tự tìm người yêu à."

Nếu đây không phải thư viện Hoàng nhất định sẽ cười ngã lăn xuống đất: "Cậu á? Cậu có giá? Đến Vi còn không nhìn ra được giá của cậu."

Phong đen mặt: "Cậu có hơn được tôi không =))"

Hoàng vẫn cười không dứt: "Yên tâm đi, tôi đã chọn cậu không sợ thiệt đâu."

"Không là không. Tôi không muốn trở thành huyền thoại xem mắt như Vi đâu." Phong dứt khoát.

Hoàng ngơ ngác. Hả? Vi có đi xem mắt rồi?

Thấy Hoàng tò mò, Phong rất hứng thú tường thuật lại.

Thì năm nhất đại học ai cũng sẽ tham gia các CLB được bạn bè trong trường giới thiệu và Vi cũng thế.

Nhưng sau này Vi mới nhận ra có một CLB rất hamlon "CLB xem mắt - I'm not alone"

Người ta bút sa gà chết còn Vi thì ngu thì chết.

Nhỡ giẫm một bước chân lên thuyền rồi trèo xuống có kịp đâu.

Thế là sau đó Vi cùng một ông học Y năm 3 của một trường đại học giấu tên đi xem phim như truyền thống.

Bộ phim họ xem là phim hành động theo môtip "hô ly gút"

Phim có đoạn nữ chính bị trúng đạn cách tim 1mm vô cùng nguy hiểm.

Vi thì an phận theo dõi, còn người bên cạnh thao thao bất tuyệt nào là xét theo góc nhìn vật lý viên đạn không thể có quỹ đạo bay như thế, rồi xét theo thực tế viên đạn cách tim 1mm mà còn chạy nhanh như con Mẹc rồi pằng pằng chíu chíu quả thật vô cùng phi lý, rồi xét theo góc độ y học, các bước sơ cứu vết thương cơ bản khi bị đạn bắn của nam chính hoàn toàn không đúng.

Vi hoàn toàn câm nín, người này có thể để phim của người ta không trở thành phim kỹ xảo 5 xu không =)))

Không hổ danh vừa giỏi tự nhiên lại còn dân học y.

Anh ta chưa soi mói thất bại của tạo hoá trên gương cô cô đã vô cùng cảm kích rồi.

Sau đó họ còn đi chơi nhà ma ... À mà không còn sau đó nữa.

Sau buổi hôm đó Vi dần trở thành huyền thoại trong cái CLB hamlon ấy.

Vi nghe được từ một người chị quen biết, anh chàng học y đi rêu ráo khắp CLB đã đá cô sau buổi hẹn hò đầu tiên, hai người chính thức trở thành người yêu cũ.

Cái đờ cờ mờ, Vi xỉu 77 49 ngày chưa tỉnh =))

Mới xem mắt thôi mà, hẹn hò khi nào vậy cha nội.

Để trả đũa, Vi đăng story kể về trải nghiệm đi nhà ma.

Sai lầm của con gái là nghĩ đứa con nào cũng dũng cảm.

"Lần đi nhà ma mình đã nhát gan còn gặp quả người yêu cũ nhát gan hơn. Chơi chưa được bao lâu thì lăn đùng ra ngất cmnl làm nhân viên người ta phải khiêng ra."

May mắn sao cô chưa tag cả anh chàng kia lên story của mình.

Hôm sau nữa Vi tiếp tục đăng một story nữa cho hả hê.

Có người hỏi: "Bạn có lụy người yêu cũ không?"

Cô liền cho lên story: "Một người còn không bằng Ronaldo thì lụy làm gì."

Về sau Vi trở thành huyền thoại xem mắt trong CLB, không một ai chịu đi xem mắt cô cả, cô thế mà được rời cái CLB ấy trong sự mất mặt mà Phong thường trêu trọc.

Đây chính là nỗi nhục lớn nhất năm đầu đại học của Vi =((

...

Hoàng nghe xong bất chấp là đang trong thư viện cười như chưa bao giờ cười.

"Không ngờ Vi thế mà thành huyền thoại xem mắt, cười chết tôi rồi. Nhưng mà sau đó không có ai chịu xem mắt cậu ấy thật à?"

Vì lý do đó Vi đã out khỏi CLB. Tốt thôi cô cũng quá sợ hãi rồi.

Phong ho khan vài tiếng: "Có tôi muốn giúp nhưng cậu ấy không thèm =(("

Hoàng lại được dịp khóc vì cười quá nhiều: "Vào tôi tôi cũng không thèm."

Trán Phong xuất hiện 3 sọc đen: "Ai cho mà cậu thèm."

Phong và Hoàng như này bảo sao trước kia khi ba người đi chung Vi luôn có cảm giác mình là nữ phụ đam mĩ chứ hoàn toàn không phải nữ chính ngôn tình.🙊