Thanh Xuân - Năm Ấy Cậu Và Tôi (2)

Chương 25 : Cấp 3 - Một Thời Để Nhớ

Những người cũ, đi và đến trong cuộc đời chúng ta đều là duyên phận cả.

Có người chỉ đi đường ngắn, có người lại đồng hành đoạn đường dài, người lại bên ta cả đời, có người từ biệt ta chỉ sau vài lần gặp gỡ.

Nhưng mỗi người đều là thứ mà số phận gửi gắm, họ đều có mục đích nào đó, thậm chí là đến để cho ta một bài học.

Nhiều khi đi những đoạn đường quen thuộc, thấy những cảnh vật quen thuộc liền ngay lập tức nhớ đến một gương mặt quen thuộc.

Khi ấy bỗng nhiên rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc nữa.

Bởi vậy thà cứ hụt hẫng và trống trải khi gặp cảnh cũ, những tách cà phê không dám khuấy sâu còn hơn chịu lạnh khoác một chiếc áo không đủ ấm.

Vào khoảng thời gian này vào năm ngoái, chúng tôi - mấy đứa học chung lớp cấp 3 có một buổi họp mặt.

Có người hỏi: "Thanh xuân của các cậu như thế nào?"

Có ai muốn trả lời thanh xuân của mình là như nào không?

Là những ngày học từ sáng sớm tới muộn.

Là những lần cầu nguyện không gọi trúng mình khi "không bạn nào xung phong cô gọi sổ nhé."

Là những hôm cố tình học bài cô không gọi, vô tình lười một bữa liền réo tên.

Là tiếng hò hét khi may mắn kiểm tra đá cầu được 10 cái.

Là dù có không làm bài nhưng vẫn cố chấp gian dối "cô không giao bài gì đâu ạ."

Là khi quên mang sách và đứa ngồi cạnh cũng thế.

Là học bài 2,3 tiếng có thể không thuộc nhưng nghe nhạc 2,3 lần là thuộc vanh vách.

Là từng cái kẹo nhỏ cũng phải "bẻ đôi tao một nửa."

Là u mê bất ngộ crush mấy anh lớp trên dù biết rằng người ta ra trường là hết thích.

Là vài lần trống vào lớp nhưng vẫn ăn kem trước cửa nhà vệ sinh.

Là học thể dục nhưng phải mượn giày đứa bạn lớp bên cạnh, là câu nói dối kinh điển "em bị đau bụng" nhưng lần nào cũng thành công mĩ mãn.

Là bị bắt chạy 3 vòng sân nhưng ăn gian thế nào chỉ còn 1 vòng rưỡi.

Là đi lao động giữa hè kêu lên kêu xuống.

Là những năm học trước không có camera nhưng đến năm mình lại có.

Là trong lớp không phải ai cũng chơi với nhau.

Là thích thầm đứa kia nhưng lại sợ không dám thổ lộ.

Là lười nhác đứng ở cửa sổ chờ mấy em lớp 10 đi qua "em ơi tiện xuống căntin mua cho chị cái bánh."

Là "chán quá sang nhà tao chơi đi" nhưng sang rồi hai đứa nằm bấm điện thoại.

Là có nhiều lúc chỉ muốn đổi quách chủ nhiệm khác cho xong.

Là trong giờ kiểm tra đã đi hỏi bài mà còn đòi giải thích "sao câu đó đáp án C thế?".

Là đến khi ra trường rồi mới thấy hối tiếc.

Thầy cô thực sự không lừa chúng ta đâu, 3 năm cấp 3 trôi nhanh lắm đấy.

Từng chuyện từng chuyện một chúng tôi đều đã từng trải qua.

Thanh xuân của chúng tôi là như thế đấy.

Có người lại hỏi: "Bài tập về nhà thầy giao khi trước, đã ai làm xong chưa?"

Khi ấy có một bài tập về nhà cuối cùng không có hạn nộp: Hãy sống thật hạnh phúc nhé!

Hình như là chưa, tôi vẫn chưa hoàn thành bài tập ấy.

Lại thêm một câu hỏi nữa: "Người các cậu thích hồi trung học giờ thế nào rồi?"

Người bạn thích hồi trung học có lẽ là người bạn yêu nhất cả đời này. Đó là đoạn tình cảm không có cái ngây ngô của tiểu học, không có thập thò thuở ban đầu, không vương lợi ích của thời đại học, không gặp phải sự tàn khốc nhất của xã hội. Thứ tình cảm ấy chỉ mang sự chân thật nhất từ hai người.

Một câu hỏi khác đặt ra: "Những đứa khi trước nói lên đại học sẽ có người yêu giờ ra sao?"

Nghe xong tôi tức tối bóp méo vỏ bia: "Bịa đặt hết. Tôi quen một người chị, năm cấp 2 chị ấy nghĩ lên cấp 3 nhất định là có người yêu. Lên cấp 3 sau đó liền nghĩ lên đại học sẽ có người yêu vậy mà chị ấy ra trường 4 năm đi làm vẫn chưa quen ai cả. Tôi thấy bóng dáng mình đâu đó trong đây."

Nhi cười phá lên liếc mắt nhìn Phong đang ngồi bên bàn con trai bên kia: "Không phải là có sẵn kia rồi à, không nhanh tay thanh toán là tôi cho vào giỏ hàng bây giờ."

Tôi uống vài lon bia nên hơi mất kiểm soát: "Thôi đi, tôi có phải loại cầm thú đâu mà ngay chị em của mình cũng không tha."

Mọi người cười lớn bắt đầu trêu ghẹo: "Nhi, nhanh hốt Phong vào giỏ đi, Vi này chỉ có Nam người ta mới trị được thôi."

Tôi mếu máo chắp tay lạy.

Nguyệt - một người bạn khác của tôi tiếng gọi đám con trai, khi đó chúng tôi gọi cô bạn là Nguyệt thảo mai: "Này, các cậu mau qua đây, tụi này có chuyện muốn hỏi."

Lũ con trai có 6 đứa đến kéo nhau qua ngồi.

Tề tịu lại, Nguyệt qua sang hỏi cậu bạn Minh kia: "Cậu có biết vì sao năm đó cứ ra chơi mà có bài không hiểu là tôi liền qua hỏi cậu không?"

Tôi nhanh trí nghĩ là do Minh thuộc top học giỏi của lớp tôi, cậu ta giờ đang làm việc cho cái công ty liên doanh nước ngoài nào đó lương tháng tính bằng nghìn USD mà còn chưa tốt nghiệp FTU nữa =(((

Cả bù cho cái đứa lương ba cọc ba đồng mấy năm cắm mặt làm thêm ở quán cafe mà hễ giữa tháng là đ'eo còn sót lại xu nào.

Thời buổi này vẫn còn đứa sinh viên nghèo vượt khó nhưng học bổng lại đ'eo đến tay như tôi.

Nghe xong câu hỏi Minh cười, mặt vì men rượu có chút đỏ: "Vậy cậu biết tại sao tôi lại không ra chơi mà ngồi chỉ bài cậu không?"

Cả đám ồ lên một tiếng rõ to.

Huhu đcm chúng nó thích nhau chứ còn gì nữa.

Nguyệt tự dưng bật khóc nức nở như một đứa trẻ: "Hoá ra khi đó chúng ta cũng thích nhau ... đáng tiếc thật."

Thế là đâm ra cả đám chúng tôi ùa vào dỗ, tôi cũng thấy tiếc thay, dễ gì người mình thích cũng thích mình.

Chỉ có điều Nguyệt và Minh mỗi người một cuộc sống. Nguyệt đã có bạn trai còn Minh thì 3 tháng nữa là kết hôn.

Mãi sau này khi cả 2 đều có gia đình mới biết khi đó cùng thích nhau là có thật.

Cơ mà này mới gần có gia đình =((

Thật sự Nguyệt khóc hết cmn nước mắt luôn ấy.

Trước kia tôi nghe phong phanh đâu đó Minh động viên Nguyệt: "Tên cậu hay như vậy, hứa với tôi, phải có trong giấy báo trúng tuyển nhé!"

Đume vào tôi tôi cũng tiếc zl 😢 Minh ơi sao hồi xưa dại dột thế, thích nhau thì nói đại đi liêm sỉ gì nữa.

Lúc sau Nguyệt lấy cớ có việc về trước chỉ còn chúng tôi ngồi lại.

Chúng tôi kể 7749 câu chuyện khi xưa.

"Sao lúc đấy lại thích thằng đó được nhỉ? Chắc lúc đấy mắt bị đui."

"Thề luôn hồi đó ghét cô A thầy B cực, nhất là khi bắt đi dọn vệ sinh."

"Bữa đó không kiểu sao phòng thi có 24 đứa thì 24 đứa coi tài liệu mà mình tôi bị bắt."

Và vô vàn drama khác.

Vì đám con trai ngồi chung nữa nên còn xuất hiện ngàn vạn chuyện chưa kể.

Trung - thằng bạn tôi cực kì ghét và nó cũng chả ưa gì tôi tự nhiên thao thao bất tuyệt một tá chuyện về hắn khi xưa.

"Học với nhau cũng gần 3 năm mà mấy năm nay không thấy Nam liên lạc gì. Hồi xưa bọn tôi thân lắm, bí mật gì của cậu ta tôi cũng biết."

Bình ngồi phía bàn bên kia phẫn nộ ném cái nắp chai bia vào người Trung: "Nín hộ đi, cái gì? Ai thân cơ? Cậu với Nam thân á? Xin lỗi đi, tôi đây này, bọn tôi mới thân."

Trung thiếu nước vác Nam từ đâu đẩu đâu đâu về phân bua: "Cậu mới nín đấy, Nam thích Tuệ Lâm cậu có biết không mà đòi thân."

Tôi ngồi ngoài nghe thôi mà ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa.

Vãi chưởng, hoá ra cái chuyện lâu lẩu đấy ai cũng biết.

Khuya chân múa tay, Bình tự tin: "Tuệ Lâm từ đời nảo đời nào rồi, cậu mới là người không biết thì có. Nam thích Vi cơ mà."

Nghe đến tên mình tôi liền chột dạ, cầm mấy hạt lạc luộc ném vào Bình rồi liếc Trung: "Đại hội tranh bạn thân à? Ra bên kia mà tranh."

Nhi liền chuyển chủ đề: "Nhắc tới học chung 3 năm mới nhớ, cậu có gặp mặt lớp cũ không Phong, lớp 12C đấy, trước cậu học bên đấy 2 năm mới chuyển qua lớp mình mà."

Phong ngồi cạnh thản thiên ngồi tách vỏ lạc, ôi đờ mờ nói mới biết lạc tôi ăn nãy giờ là do Phong tách vỏ =))

Phong trả lời câu hỏi của Nhi: "Cũng có, lâu lâu mấy thằng đi cafe thôi."

Được thêm cả Lệ - chúa mò tò nhiều chuyện: "Thế sao hồi trước cậu tự dưng chuyển sang lớp mình? 12C là lớp chọn học không phải cũng giỏi hơn à?"

Nói mới thắc mắc, Phong chưa kể vụ này tôi biết, tự dưng hỏi làm tôi mở chế độ tò mò.

"Không biết, tôi cũng không nhớ nữa."

Tôi chắc chắn là Phong không muốn trả lời chứ đứa học luật như cậu ta bảo quên là quên à?

Đừng nói là vì cảm nắng con nhỏ lớp trưởng năm ấy nhé.

Tóm lại xung quanh câu chuyện lý do Phong chuyển lớp vẫn còn là một ẩn số.

Một ẩn số chẳng thể giải ra.

....

Vì hẹn phòng khám tâm lý vào buổi chiều nên tôi có cả một buổi sáng rảnh rang ngồi viết luận.

Sinh viên ai ai cũng dính vào cái thứ của nợ này đánh chết cũng không đi.

Tôi liền nghĩ cuộc sống sinh viên của mình cứ thế mà sắp qua.

Có thể chiến thắng tất cả duy chỉ thua mỗi thời gian.

Thời gian năm tháng vô tình ai cũng khác mình ngày xưa.

Dốc kia của cuộc đời tôi sắp bước tới rồi.

Thật ra có rất nhiều chuyện không thể bắt đầu lại như chính môn thể dục ám ảnh nhiều thế hệ học sinh.

Học dốt thể dục là loại trải nghiệm gì?

Danh sách kỷ lục gắn liền với thể dục của Trần Kiều Vi tôi của cả hai thời kỳ THCS và THPT:

Ném bóng: không đạt.

Nhảy xà: không đạt.

Nhảy xa: không đạt.

Đá cầu: không đạt.

Bóng chuyền: không đạt.

Chạy nhanh 100m: không đạt.

Hồi lớp 9 có để ý một bạn, bạn ấy đá cầu rất giỏi nên tôi cũng tập tành các kiểu, học theo nhưng vẫn đá không nổi 5 quả, mệt quá nghỉ luôn đéo crush gì nữa.

Vì thế chính là không thể bắt đầu thích cậu bạn ấy nữa.

Cấp 3 thì mong chờ đại học, đại học thì muốn quay lại cấp 3.

Cấp 3 ngủ đủ giấc, tiền không đủ tiêu.

Đại học ngủ không đủ giấc, tiền cũng không đủ tiêu.

Cấp 3 đi vệ sinh cũng phải rủ bạn bè đi chung mới chịu.

Đại học có một loại cảm giác gọi là cô đơn, làm gì cũng chỉ có một mình, buồn không thể nói, muốn khóc cũng chẳng thể bật lên.

Có những ngày tôi thấy rất trống rỗng, không vui cũng không buồn chỉ muốn ở một mình bình lặng không muốn gặp mặt bất cứ ai.

Lại có những ngày không vui cũng không buồn, chỉ là mệt một chút thôi.

Và có những ngày cảm thấy sự tồn tại của mình thôi cũng là một loại gánh nặng không ai thấu hiểu.

Tôi vốn dĩ đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, có chuyện tôi tiếc nuối, chuyện lại vô cùng tiếc nuối.

Tiếc nuối nhất không phải thiếu chỉ thiếu 0.1 để được học sinh giỏi.

Cũng không phải trượt tốt nghiệp hay trượt đại học.

Mà chính là thân với nhau như thế mà cuối cùng đến tấm ảnh cuối cấp cũng không thể cùng nhau góp mặt.

Hắn chính là điều vô cùng tiếc nuối ấy.

Quanh đi quẩn lại tôi chỉ nhớ về những kỷ niệm xưa vào còn cái thực tại phũ phàng này ...

"Mày có bị điên không Vi? Bài luận mày viết được mấy chữ rồi? Cứ nước đến cổ mới chịu à?"

Tôi phải hoàn thành nốt bài luận thôi =))

...

Có một loại đau lòng gọi là chờ đợi.

Có một loại hy vọng gọi là nhớ mong.

Có một loại cảm xúc gọi là không thể bày tỏ.

Và cũng có những người ở phía sau gọi là đơn phương.

Phong vốn rất ít được nhắc tới qua lời kể của Vi, dường như cậu chưa từng sống trong ký ức của cô ấy.

Thật ra có đôi khi Vi biết tình cảm của Phong nhưng vẫn vờ như không hiểu.

Bởi vì cậu ấy tốt như thế, ưu tú như thế, để cậu ấy bên mình cô thấy hình như vô cùng khập khiễng.

Tương lai của Phong, cậu ấy vì cô mà đánh đổi.

Con đường của Phong, cậu ấy vì cô mà đi ngược.

Đôi khi Vi thấy Phong rất cố chấp, cố chấp đến nỗi chỉ mải mê đi theo sau cái bóng cuối con đường.

Phong từng thắc mắc: Tại sao cậu ấy không nhận ra mình là cậu bạn thuở mẫu giáo?

Cậu cũng có đáp án cho riêng mình: Đã là quá khứ thì nên được ngủ yên.

Khi trước Phong rất sợ Vi không nhớ ra mình.

Bây giờ cậu hoàn toàn không còn sợ nữa.

Nỗi sợ không nhớ ra có là gì so với việc nhớ thế nào cũng đã từng kề cạnh nhau.

Nói buông tay cũng không được, giữ mãi cũng không được, thôi thì đành lấp lửng vờ như đã từng.

Cuối cùng thứ giết chết chúng ta không phải kỷ niệm mà chính là sự đố kị của lòng người.

Cuốn băng quá khứ chiếu lại thước phim về Phong, cậu cũng tự mình hồi tưởng.

Lớp 10.

Phong cuối cùng cũng chung trường được với Vi sau tài năng đi điều tra con bé nộp hồ sơ trường nào.

Ở phòng giám hiệu:

"Lớp 10C rất tốt, sao em lại muốn chuyển sang lớp 10A?"

Phong đứng đối diện thầy giáo: "Em cảm thấy mình hợp với lớp 10A hơn, em hi vọng thầy cho em được chuyển lớp."

Thầy giáo kiên quyết từ chối: "Em không học trường chuyên bố em đã không bằng lòng, giờ em muốn chuyển lớp bố em cũng chắc chắn không đồng ý. Dù sao bố em cũng là chỗ quen biết với thầy, thầy không thể để em tự ý chuyển lớp."

Tâm trạng Phong rất không tốt, cậu cúi đầu nhìn đất.

Thầy nhẹ giọng hơn: "Bố em xem trọng thành tích như vậy, nếu em có thể đạt giải trong kỳ thi HSG, em có thể chuyển lớp."

Ánh mắt Phong ngập tràn hi vọng: "Khi nào mới có thể thi HSG ạ?"

Câu trả lời của thầy làm cậu thất vọng: "Đầu lớp 12 sẽ có kỳ thi."

"Tận lớp 12 ạ? Không thể sớm hơn sao?"

Thầy giáo thản nhiên: "Không chờ được cũng không sao, em cứ học ở 10C đi, còn chuyện chuyển lớp em tạm thời không nên nghĩ tới."

Sau hôm đó, Phong vô cùng cố gắng, cậu và 2 người bạn khác được chọn vào đội tuyển toán của trường.

Lớp 11.

Cho tới lớp 11 cậu mới hiểu lý do mình không thể chuyển lớp.

Thành tích chỉ là một phần, lý do đằng sau chính là Nam - người anh cùng cha khác mẹ của cậu cũng đang học lớp 11A.

Vốn dĩ cậu không biết, cũng không muốn biết Nam học lớp nào.

Người bố đó sợ cậu ảnh hưởng tới cảm xúc của Nam, sợ Nam vì cậu mà hai người tranh cãi, bởi vì trong mắt Nam Phong chính là một cái gai già không thể bẻ gãy.

Nam từng cay đắng thừa nhận: "Xem ra cậu rất thích toán có phải không? Cậu không có bố 5 năm, 10 năm còn tôi thì không có mẹ cả đời, cậu có tính được không?"

Lớp 10 thành tích của Nam là học sinh trung bình.

Thành tích của Nam ông Hải dù muốn can thiệp cũng không có cách nào.

Trái ngược với tính cách trầm ổn của Phong, Nam vô cùng nóng tính lại không biết suy trước tính sau, người bố như ông Hải cũng đành gạt tay cho qua không nghĩ sẽ vì Nam gò bó.

So với Phong, ông Hải vẫn là yêu thương Nam nhiều hơn.

Nghĩ đến đây Phong vô cùng ấm ức, cậu cũng là con trai ông ấy!

Những lần vô tình đụng mặt Nam ở sân trường, Phong vừa bất an vừa lo sợ, cậu phải làm thế nào để đối diện được?

Những lần vô tình ở cầu thang ngang qua Vi và Nam đi chung đang cười cười nói nói, Phong vừa tuyệt vọng vừa đố kỵ.

Lớp 12.

Sau thành tích đạt giải nhì kỳ thi HSG, Phong được chuyển lớp.

Trước khi chuyển lớp, thầy giáo có hỏi: "Thầy còn tưởng em không kiên trì được 2 năm. Kiên trì như vậy chắc là thích bạn nào bên đấy rồi đúng không?"

Phong chỉ cười còn trong lòng thầm thừa nhận.

Việc đầu tiên khi bước chân vào 12A, Phong đảo mắt một lượt xác định cô bé năm xưa đang gật gù ở cuối lớp.

Phong có chút buồn cười, ánh mắt nhẹ nhàng tựa gió xuân.

Với sự đố kỵ dành cho Nam, Phong có cố gắng đến đâu cũng không dám trực tiếp đối diện với Vi mà hoàn toàn lặng bước dõi theo.

Sau khi biết Nam có tình cảm với Vi, ngoài lòng đố kỵ, cậu còn vô cùng chán ghét Nam.

Chán ghét đến độ chỉ cần nghe cái tên ấy cậu cũng cảm thấy khó chịu.

Cũng không biết tại sao số phận của Nam và Phong cứ quanh tròn xung quanh một người mà một trong hai cậu cũng không có cách nào đi lệch quỹ đạo đó.

Mặc dù đều có ác cảm với nhau nhưng cả Nam và Phong đều chưa từng làm gì tổn hại đến đối phương.

Có thể Phong đố kỵ, khiêng dè Nam, có thể Nam ghét bỏ, uất ức Phong nhưng hai người dù sao cũng đã được ràng buộc với nhau bằng sợi dây là người thân trong gia đình.