Nhi càng cười to: "Được được, Phong thì thua ai được, thua một mình cậu!"
Gòi xonq tới công chiện liền.
"Thôiii, cậu tế sống tôi à? Tôi đến nơi rồi, gọi cậu sau." Và tôi nhanh chóng tắt máy, ai rảnh buôn dưa lê mãi. Mặc dù tôi thích buôn dưa lê thật.
Bây giờ hễ cứ nghe ai nhắc đến Phong tôi liền chột dạ, liền thấy gượng gạo.
Phong tốt là thế, tâm lý là thế nhưng tôi chỉ là ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được mây ~
Đi thêm một vài phút, xe dừng bánh ở trạm kế tiếp.
Thôi chết mày rồi Vi ơi, xe buýt dừng ở cái trạm quái quỷ nào đây.
Và trên xe còn lại tôi và vài người trung niên nữa.
Tôi đứng tim: "Bác ơi đang ở đường nào đây ạ?"
Và bác lái xe nói cái tên đường là ABCXYZ gì đấy, tóm lại là không phải cái đường khu tôi ở.
Đành xuống ở cái trạm lạ hoắc này, sao mà mày về được nhà đây.
Ngay lập tức tôi bắt đầu thấy hình như có gì thiếu thiếu ở đây.
Chếtmẹ rồi túi đồ tôi mua ở siêu thị còn trên xe.
"Bác ơi bác ơi ... Cháu quên đồ trên xe." Tuyệt vọng chạy theo chiếc xe đã chuyển bánh.
Khốn nạn thật, tất cả tại cái tật lắm chuyện của tôi.
Rõ là tôi chỉ nói với Nhi vài câu sao mà đã thành ra trẻ lạc.
Trầm cảm vãi luôn ấy.
Điện thoại hiện lên một loạt thông báo gọi nhỡ từ số danh bạ hắn.
Tôi vừa định gọi lại, hắn đã nhanh tay hơn gọi tới trước.
"Alo?"
Hắn có chút khẩn trương: "Sao cậu không nghe máy? Nói chuyện với tôi một lúc được không?"
Bỗng nhiên lòng tôi xuất hiện một nỗi lo sợ, người đâu mau đến đây hộ giá bổn cung.
"Giờ tôi không ở nhà, cậu có chuyện gì quan trọng lắm không?"
"Là chuyện rất quan trọng, cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu!"
Tôi bối rối: "Không biết, tôi đang ở ngoài đường! Tôi xuống nhầm trạm xe buýt."
Đùa chứ nhưng tôi sợ thật trân luôn ấy, kiểu lớn rồi vẫn có thể đi lạc.
Hay tôi gọi taxi về rồi nhờ hắn trả tiền được không? Chứ tôi của hiện tại làm đéo còn đồng nào.
"Cậu ở đấy chờ tôi, tôi đến chỗ cậu."
Gzì dzậy, biết là chỗ nào không mà đòi đến vậy ba.
"Không cần đâu, tôi sẽ tự về." Tôi đi taxi về và cậu trả tiền.
Hắn kiểu không nghe được câu từ chối của tôi: "Cậu xem ở lộ trình xe buýt chạy dán ở trạm đi, trên đó có tên đường, cậu đọc cho tôi."
Quay vào nhìn tấm biển ghi lộ trình, tôi đọc vanh vách: "Trạm số 4 đường BaekYeol."
"Tôi sẽ đến ngay!"
Đành là tôi bị xuống nhầm trạm nhưng đâu có mù đường đến nỗi không gọi nổi taxi về.
Là hắn quan trọng hoá vấn đề hay là tôi ngu đến mức đấy =((
Trong lúc chờ người đến đón mà không có wifi thì phải làm sao?
Thì vào lượn quanh một vòng bộ sưu tập chứ còn gì nữa.
Lúc này bộ sưu tập của tôi kiểu: "Cuối cùng thì mày cũng tìm đến tao rồi à."
Nhưng không sao, so với việc hàng ngày bị cái app quái quỷ Duolingo gửi gmail dằn mặt thì việc bị bộ sưu tập khịa một trust vẫn tốt hơn.
Bộ sưu tập tôi chứa cả ngàn tấm ảnh mà chỉ lưu về chơi chơi thôi chứ chưa hề đả động.
Nghĩ cũng tội bộ nhớ nhưng thôi cũng kệ :>
Ngoài EXO ra thì những tập ảnh về Monday Couple là loạt ảnh mà tôi yêu thích nhất.
Bạn đã từng nghe về Monday Couple - Cặp đôi ngày thứ hai của Running Man: Kang Gary và Song Ji Hyo chưa?
Đây có lẽ là couple để lại cho tôi nhiều tiếc nuối nhất.
Nếu chọn bạn trai, hãy tìm người nhìn bạn giống như cái cách Gary nhìn Ji Hyo.
Có thể ngoại hình của Gary không quá suất sắc, chiều cao của anh ấy không phải nổi bật nhất nhưng những năm cạnh nhau trong chương trình mà nói, Gary lại là người ân cần nhất với Ji Hyo.
Gary đã làm những gì cho Ji Hyo?
Trong trò chơi ném bóng, mặc dù ở khác đội nhưng Gary vẫn sẵn sàng chạy ra chắn quả bóng cho Ji Hyo.
Trong trò chơi xé bảng tên, khi hai người ở chung đội, ai xé bảng tên Ji Hyo, Gary ngay lập tức xé bảng tên của người ấy.
Gary luôn ở phía sau lưng bảo vệ bảng tên "Song Ji Hyo" khi cô bị người khác tấn công.
Thậm chí khi Ji Hyo bị loại, Gary tha thiết: "Ji Hyo ah~ Anh xin lỗi!"
Anh ấy xin lỗi vì không bảo vệ được bảng tên cô ấy tới cuối cùng, hai người không thể cùng chiến thắng.
Khi ở khác đội, chỉ cần là Ji Hyo anh ấy sẽ bỏ qua mặc cho cô ấy chạy trốn mất trước mắt mình.
Trong một chơi đấu vật dưới bùn, Ji Hyo cùng khách mời nam ngã xuống, cô ấy định đứng dậy liền bị khách mời nam ôm chặt, Gary kích động: "Ya, anh đang làm cái gì vậy hả?"
Khi có người muốn ngồi cạnh Ji Hyo, Gary liền nổi cáu: "Chỗ đó là chỗ của tôi, hôm nay là thứ hai, anh có thể đến tìm cô ấy vào thứ ba."
Gary từng hứa với Ji Hyo mọi điều trong một cuộc đua, đó là lời hứa không phản bội.
Và vô số lần khác Gary chăm sóc, bảo vệ, nhường nhịn Ji Hyo bằng tất cả những gì mình có.
Ji Hyo đã hỏi: "Anh năm nay giữa 30 tuổi rồi nhỉ? Anh đã có kế hoạch gì chưa?"
Gary liền trêu ghẹo: "Kế hoạch thì vẫn chưa. Em vội à?"
Và vô số lần khác:
"Americano có vị thế nào?"
Ji Hyo: "Vị có hơi nhạt."
"Vì chưa có đủ chân thành của anh à?"
Khi họ đến một xưởng sản xuất nội thất:
"Ji Hyo~ Em thích cái nào mau chọn đi."
Ji Hyo liền tùy tiện ngồi xuống một cái sofa màu đỏ: "Kang Gary~ Em thích cái này."
Gary liền cười đùa: "Cái đó không hợp với em đâu, em cần ngồi trên đùi anh thôi."
...
Gary từng nói:
"Ji Hyo, anh yêu em!"
"Ji Hyo ah~ Em suy nghĩ thử đi, anh không còn trẻ nữa."
"Anh chỉ đang nhìn em thôi cái đồ ngốc này!"
"Có chịu hẹn hò với anh không thì bảo."
"Ngay cả việc Ji Hyo đánh cắp trái tim tôi cũng là tội ác rồi."
"Thứ hai đối với người khác thì khó khăn nhưng mọi chuyện thật dễ dàng với anh vào ngày thứ hai, ước gì hôm nào cũng là thứ hai."
Đúng vậy, tôi cũng ước ngày nào cũng là ngày của Monday couple.
Nhưng sau cùng thế nào?
Monday Couple, họ đã ở cạnh nhau 7 năm nhưng sau cùng lại không thể cùng nhau bước tiếp.
Thế nào là tưởng chừng đã là của nhau rồi lại vội lời từ biệt?
Monday Couple là như thế đấy.
Năm 2016, Gary đã lựa chọn rời đi và cắt đứt mọi liên lạc với các thành viên còn lại của Running Man trong đó có Song Ji Hyo - người mà anh ấy quan tâm nhất.
Tôi không biết lý do anh ấy lựa chọn rời đi là gì, thậm chí khi ấy tôi cũng từng nghĩ tại sao Gary lại tuyệt tình như thế, anh ấy đi rồi Monday couple phải làm sao.
Gary rời chương trình trong sự tiếc nuối của 6 người ở lại.
Chỗ trống mà anh ấy để lại thực sự quá lớn.
Con số 7012 mãi là hoài niệm.
7 - tượng trưng cho 7 thành viên.
012 - mãi mãi bên nhau.
Ấy vậy mà từ lúc đó 7012 đã không còn mãi mãi nữa.
Ngày Gary rời đi hôm ấy Ji Hyo đã không kìm được mà bật khóc.
Có người nói Ji Hyo đã từ chối Gary vì muốn tập trung cho sự nghiệp còn Gary thì không đợi được cô ấy.
Tôi không tin là vậy, 7 năm bên nhau, 7 năm kỉ niệm có thể không đợi được sao?
Sau tất cả những điều Gary làm cho Ji Hyo, họ gọi đó là anh em thân thiết!
Hai người đều đã rung động vì đối phương, đều đã cùng nhau vui vẻ hạnh phúc thế nào nhưng vì một lý do nào đó Gary đã lựa chọn rời khỏi.
Sau này họ sẽ yêu nhưng là yêu một ai khác.
Và bây giờ Gary đã có một gia đình hạnh phúc, anh ấy kết hôn, có một người vợ đảm đang, một cậu con trai cáu kỉnh.
Còn Ji Hyo vẫn ở lại chương trình, cô ấy đã không còn cười nhiều như trước.
Từ lúc đó cũng không còn ai nhắc về Monday Couple nữa.
Cặp đôi ngày thứ hai mãi là cặp đôi đẹp nhất trong ký ức.
Gary từng nói với Ji Hyo thế này: "Ji Hyo à ~ Từ giờ đến cuối đời vẫn hãy nghĩ chúng ta là Monday Couple nhé! Dù cho em có kết hôn thì thứ hai vẫn là ngày của chúng ta."
Ấy vậy mà lời hứa khi ấy có lẽ Kang Gary đã quên mất rồi.
Rốt cuộc không có lời hứa nào chiến thắng được thời gian.
Thời hứa chỉ là thứ mà người nghe luôn ghi nhớ.
Tôi chỉ mong ngày nào cũng là thứ hai, ngày nào cũng là ngày của Gary và Ji Hyo nhưng hiện tại dù là bạn thôi họ cũng không làm được nữa.
7 năm Monday Couple gắn bó với tôi, dù không thể thành đôi, tôi cũng mong họ xem nhau là tri kỷ.
Sau cùng ...
"Cô gái không thể nói lời chia tay.
Chàng trai không thể rời khỏi.
Vì giữa chúng ta không còn tình yêu nữa!
Vậy nên mãi mãi là không."
The girl who can't break up.
The boy who can't leave.
...
Xem xong những tấm ảnh của họ, tôi liền thở dài.
Vừa vặn hôm nay cũng là thứ 2.
Nếu khi ấy Ji Hyo mở lòng với Gary mọi chuyện đã khác có phải không?
Nhưng quả thật cái gì đẹp nhất cũng chỉ là quá khứ.
Và tôi hay vu vơ nghĩ về một cái kết đẹp cho couple Kim Jong Kook - Song Ji Hyo thì hắn vèo một cái như một vị thần từ taxi xuống.
Đù! Tôi biết ngay mà.
Tụt mẹ cả cảm xúc từ nãy đến giờ.
Thảo nào cũng ngồi taxi xuống thì sao không để chị mày đi taxi về.
Làm màu làm mè chi cho mệt.
Ảo ma fahasa ai coi.
Mở cửa cho tôi, hắn cao giọng: "Lên xe."
Và thế là suốt dọc đường về hắn chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời nên tôi cũng không nói =((
Rõ là tôi đang dỗi hắn, giờ hắn quay sang dỗi ngược rồi đấy à.
Về gần tới nơi , xe dừng ở đầu đường, chúng tôi đi bộ vào, chính lúc này tôi tới công chiện với hắn.
"Tại sao cậu lúc nào cũng làm cho người khác không yên tâm về mình như thế?"
Ô!?
"Ở ngoài đường một mình vào ban đêm nguy hiểm thế nào bản thân cậu không cảm nhận được à?"
Giờ mới hơn 7h tối một tí làm gì căng hả ba :33
"Cách đây không lâu có một du học sinh ngoại quốc bị xâm hại rồi xác bị bỏ lại một đoạn đường vắng vẻ, cậu không sợ à?"
Không nói ai mà biết.
Bị hắn giáo huấn xối xả vào mặt như thế và vì là tuýt người chỉ buồn khi không vui, tôi kiểu tự ái: "Ai mượn cậu bận tâm?"
Hắn khó chịu ra mặt: "Cậu nói chuyện có lý chút đi."
Gòi xonq bắt đầu, tôi chỉ vô lý một trust thôi.
"Đang ở Việt Nam cậu không phải sống tốt lắm à? Tại sao còn một mình chạy sang đây? Cậu có biết khi gặp lại cậu tôi khó xử thế nào không?"
Thật tình tôi có một chút uất ức: "Cậu tưởng mình cậu khó xử à? Tôi cũng khó xử đấy thôi."
Đúng vậy, bà mày cũng khó xử bỏ mẹ ra.
Nếu so sánh với việc đi đường gặp người yêu cũ còn khó xử hơn nhiều.
Đến bây giờ khi gặp được hắn ở Anh tôi cũng đã nghĩ đó quả thực là một kì tích.
Mặt hắn đen lại, tôi ngầm tưởng đầu hắn sắp bốc khói đến nơi rồi: "Nếu đã vậy cậu còn sang đến tận đây làm gì? Cậu một lần nữa lại muốn tôi đi vào ngõ cụt?"
Này, bà mày cáu rồi đấy.
Tôi bây giờ chính là cái cảm giác tức nghẹn lên tận cổ, tim đập nhanh, mặt thì nóng ran chỉ thiếu điều đấm hắn vài cái cho hết điên người.
"Hoá ra là tại tôi à? Cậu cáu kỉnh cái gì? Nếu không phải vì cậu tôi có sang tận đây không?"
Hắn ngỡ ngàng: "Vì tôi?"
Không =((( Là vì tao!