Càng trưởng thành con người ta sẽ càng hiểu, trên thế giới có một thứ đồ tốt nhất gọi là không có được, Lúc ban đầu, cậu là bí mật của tôi, tôi sợ cậu biết, lại sợ cậu không biết, rồi cũng sợ cậu biết nhưng làm vờ như không biết. Tôi không nói, cậu không nói, lúc gần lúc xa. Vậy lúc say này đây, khi chúng ta gặp lại, xin hãy để tôi dùng danh nghĩa bạn bè, dùng nó để tiếp tục yêu cậu.
Cuộc sống vốn là chia ly và tái ngộ, tạm biệt rồi nhất định sẽ lại gặp nhau.
Yêu thương hẳn là một trò đùa dại khờ, hay do tôi quá ngây thơ khi tin vào tình yêu.
Nhớ được mà không quên được, thích được mà không bỏ được, thầm thương được mà không nói được, hoá ra là bản thân lại thiếu nghị lực đến thế.
.....
Sau hôm nhận được thông báo đề án được thông qua, lòng tôi chơi vơi lạ thường.
Gọi điện về nhà cho mẹ, bà xúc động quở trách: "Người ta có chấm nhầm cho mày hay không mà lại đạt hả con?"
Tôi chỉ cười: "Là bố phù hộ cho con, mẹ thắp hương cho bố nhé! Cuối tuần này con về thăm bố."
Mẹ hờn dỗi, bà càu nhàu: "Bố chị trên đó sống hạnh phúc lắm rồi, chỉ là còn thiếu đứa con rể thôi. Mau đem bạn trai về đây, mẹ thấy thằng bé Phong tốt lắm đấy!"
Không trả lời mà chỉ cười qua loa, tôi tắt máy.
Bà đâu biết rằng con gái bà 22 tuổi vẫn chưa mối tình vắt vai chứ đào đâu ra con rể cho bà.
Để bà biết được tôi không có hứng thú với con trai, chắc bà shock lắm. Cơ mà tôi cũng không chơi less đâu nhé!
Được cái Hoàng rất "chẻ châu" hay đùa: "Nếu tôi mà là con gái, lúc đấy tôi có chơi less cũng không đến lượt cậu."
Tôi chỉ muốn hất cốc nước vào mặt cho cậu ta tỉnh, cậu mà là con gái, dù cậu có muốn chơi less với tôi, tôi cũng không thèm.
Nhắc tới Hoàng, tôi mới nhớ ra cái vẻ mặt của cậu ta khi nghe tin đề án của tôi được duyệt.
Cậu ta cười lên cười xuống như kiểu đang cười ẻ vậy :))
Tôi cũng hờ hờ cười theo, có cần coi thường cái khả năng này của tôi không.
Hoàng với Phong không khác gì nhau, bọn họ đúng cùng một giuộc: "Chắc là tiếng anh của cậu giỏi lắm nên mới sa vũng bùn lầy Anh Quốc."
Tôi cũng chỉ biết ngu ngơ cười. Tôi hơi dốt tiếng anh, xin lỗi được chưa?
Các người hơi bị coi thường Vi này rồi đấy.
Có cần tôi bắn vài câu tiếng anh để thể hiện cho các người lác mắt không?
Tôi không còn vui tính như ngày xưa nữa đâu nhé!!!
Nói cho oai vậy thôi chứ tôi mất hẳn mấy triệu của Phong đi học khoá tiếng anh giao tiếp cấp tốc 1 tuần đấy nhé.
Học được vài ba buổi, Hoàng lần nữa cười vào mặt tôi: "Yên tâm đi cô bé, có một tuần cô đừng hi vọng gì nhiều. Cô cứ qua Anh trước, anh đây sẽ thu xếp qua đó làm phiên dịch giá rẻ 6 tháng cho cô."
Tôi hắt hủi: "Cám ơn, nhìn mặt tôi có thèm thuê cậu giá rẻ không?"
Cậu ta chỉ tặc lưỡi lắc đầu: "Đúng là không có tiền đồ."
Quen Hoàng chưa lâu nhưng tình bạn giữa chúng tôi cũng không phải ngày một ngày hai.
Dù không hiểu nhau như Phong, không thân thiết như Nam nhưng Hoàng cũng là một người đáng trân trọng với phương diện bạn bè.
Một lần tôi nói: "Tết đến nơi rồi mà không lì xì nhau được 500k thì unfriend nhau giùm đi."
Cứ tưởng cậu ta như nào, ai ngờ cậu ta unfriend tôi thật.
Hoàng nói như vả vào mặt tôi: "8 tháng nữa mới đến Tết, tôi unfriend cậu từ giờ cho cậu đỡ bỡ ngỡ."
Cậu ta làm như tôi yêu tiền lắm ấy. Tôi chỉ là thích anh nào bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền thôi mà.
Hoàng cũng chỉ unfriend cho oai chứ mấy ngày sau cậu ta lại acp fb tôi lại.
Tôi quát vào mặt cậu ta: "Tôi là trò đùa của cậu à! Nói cậu lươn chúa HLU thì cậu tự ái."
Cậu ta chỉ khờ khạo cười như kiểu người unfriend tôi là nhân cách thứ 2 vậy.
Hoàng ấy à, cậu ta lúc nào cũng vui vẻ như thế, nhưng giống như tôi, cậu ấy sống giả tạo trên cảm xúc của mình.
Thật ra Hoàng cũng đáng thương lắm, cậu ta liệu đã thực sự sống cuộc đời của mình chưa?
Hai ngày trước, chúng tôi đi uống rượu mừng của một người quen, trong cơn say, Hoàng bộc bạch.
Kim Hạ - cô gái mà cậu ta nhận nhầm là tôi ở chỗ làm thêm khi xưa, cô ấy đã mất vì tai nạn giao thông 5 năm trước và cũng là mối tình đầu của Hoàng.
Tuổi 17, cái tuổi xuân đẹp nhất chớm nở tình cảm thương mến, họ ước hẹn mai này sẽ sánh bước bên nhau nhưng thời gian tàn nhẫn đã bỏ rơi Hoàng một mình.
Trên đời không có gì gọi là mãi mãi, sau sự ra đi của mối tình đầu, Hoàng chấp nhận sống theo sự an bài của người lớn.
Đánh đổi tự do theo đuổi ước mơ, nghe theo mong muốn của gia đình, Hoàng đã theo học HLU.
Đổi lại, cậu được lựa chọn đối tượng kết hôn mà không cần nghe theo sự sắp đặt cho lợi ích của gia tộc.
Trong men rượu, Hoàng đau đớn nhớ lại lời của Kim Hạ trước khi nhắm mắt:
"Cậu ... không được quên tôi ... cũng không được phép yêu người khác ..."
Bao năm nay, Hoàng luôn lặng lẽ không dám mở lòng. Cậu không cho rằng Kim Hạ ích kỉ mà chỉ cho rằng mình không xứng đáng có được tình yêu.
Khi màn đêm buông xuống, cậu ngu ngốc ngây thơ nhận ra, thà rằng tình cảm đó chẳng thể nào tồn tại nữa, thà rằng cậu cứ thế mà đơn độc cả phần đời còn lại.
Khi đôi tay ai đó buông rời cậu như như gục ngã ở nơi tận cùng của đau đớn.
Khi tất cả yêu thương trở nên vô nghĩa, cậu có thể lần nữa yêu thêm được ai?
Khi tất cả chân thành chỉ là con số 0, cậu dù cho có cố gắng cũng trở nên vô nghĩa.
Hoàng khác tôi ở một điểm, cậu ta sống mà hoài niệm về quá khứ, còn tôi thì không.
Quá khứ đã là thứ ta không có được, vậy tương lai sao lại bám víu vào nó?
Mai này, khi gặp lại Nam ở bên người con gái khác, tôi nhất định sẽ lướt qua vờ như không quen biết.
Cho đến khi bóng họ khuất dần mới dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Thì ra người mình thích khi xưa đã trở thành chồng của người khác.
Nhiều lúc mệt mỏi tôi chỉ muốn buông bỏ mọi thứ nhưng lại chợt nhận ra, hoá ra bản thân mình chưa có được thứ gì.
....
Cuối tuần, tôi về nhà thăm mẹ, Hoàng và Phong cũng lẽo đẽo theo sau.
Mãi rồi tôi không phân biệt được họ là bạn hay anh em nữa.
"Nàyyyyy, đừng có động vào cái cốc JongIn đấy của tôi. Tôi còn chưa lỡ cho nước vào uống đâu."
"Cậu mà dám vặt một cái lá nào của cây sen đá thì cuốn gói cút khỏi đây."
"HOÀNG!!!!! Đừng tưởng cậu mới đến nhà tôi lần đầu mà tôi không dám làm gì cậu. Cái tay cậu bớt táy máy lại đi, poster anh Baek mà bẩn chỗ này cậu chết chỗ đó nha con."
Và mẹ tôi bênh họ như con trai ruột.
"Cháu kệ nó cứ lấy cốc đấy uống đi, bọn trẻ con hàng xóm sang đều uống bằng cốc đấy mà."
Huhu mẹ ơi JongIn của connnnn. Ôi JongIn em xin lỗiii vì không bảo vệ được bờ môi ấy.
"Cây sen đá sắp chết rồi, vặt lá cũng không sao. Chết rồi bác mua cây khác."
Huhu cây sen đá con được anh Tuấn tặng sinh nhật mà mẹ ơiiiii.
À anh Tuấn là anh hồi nhỏ tôi u mê, ảnh hơn tôi 5 tuổi, và mới lấy vợ năm ngoái.
"Ôi giời cái poster đấy con Vi mua có 10 nghìn ngoài quán in thôi, bẩn bác in lại cho nó hẳn 10 tấm."
Huhu mẹ ơi đừng, poster album của con mà. Giá mà 10 nghìn thật con cho cậu ta động cả tá rồi.
Giờ tấm poster đó thành hàng "li mít tựt" rồi, bán có giá lắm huhu. Đừng có mà làm bẩn của tôiiii.
Biết vậy tôi thề chết không để họ theo chân mình về nhà.
Chỉ do tôi quá mềm lòng trước lời nói lươn lẹo ấy.
Gì mà tháp tùng tôi về, gì mà lo lắng cho sự an toàn ấy.
Về tới nhà thoải mái chưa thấy đâu mà chỉ thấy ong ong cả đầu.
Các cô hàng xóm rất vui tính and thân thiện qua nhà hỏi thăm.
"Vi làm trên Hà Nội chắc có nhiều tiền lắm hả con, sao cô không thấy mua quà bồi bổ cho mẹ thế? Con dẫn người yêu về hả? Bao giờ cưới? Sao dẫn tận hai đứa về thế? Đứa nào người yêu con?"
"À cô ơi, con nghe kể con gái cô sắp cưới chạy bầu hả cô? Em bé mấy tháng rồi cô? Con gái cô khoẻ không cô? Nhà trai đem lễ đến chưa cô? Cô có tính mời nhà con không để con chuẩn bị phong bì? Cưới chạy bầu thì lên nhanh cô ạ, không bụng to mặc váy xấu á cô."
"Ơ ... chuyện nhà cô con hỏi làm gì?"
"Vậy chuyện nhà con cô hỏi làm gì ạ?"
Và rồi cô tự giác đi về, cô hàng xóm nói chuyện có duyên quá.
"Còn nữa cô ơi, con chó nhà cô sáng qua tha mất của bạn con chiếc giầy hãng "Gu chì", cô bảo nó đem trả cô nhé. Thời buổi trộm cắp như rươi, không để ý cái có người ròm ngó. Đến đôi giày cũng mất một chiếc."
Về phần đôi giày mất một chiếc của Hoàng, tôi là tôi không biết gì đâu nhé.
Chỉ là nhân cách thứ hai của tôi thấy con chó nhà bên khó chịu tầm mắt quá cầm một chiếc ném nó thôi.
Sau bữa cơm trưa, mẹ tôi như nữ hoàng, Hoàng và Phong chẳng khác gì hoàng tử còn tôi như lọ lem trong truyền thuyết ấy.
Bốn người ăn mà một người rửa, công lý ở đâu.
Kí ức về ngày tháng Nam ăn trực và tôi rửa bát lại ùa về.
Hình như tôi hiền quá nên bị bắt nạt.
Kẻ bắt nạt không mất đi, nó chỉ truyền từ người này sang người khác.
Mẹ tôi vào bếp lấy dao bổ cam cho hai vị quàng tử ngoài kia.
"Con có phải con ruột của mẹ không đấy? Thảo nào tí con ra cam cũng hết sạch."
Mẹ tôi như không nghe được câu hỏi của tôi, ngược lại còn hỏi lại: "Mày với Phong thì là bạn bao năm nay rồi, còn Hoàng là thế nào đấy? Mày thích người ta hay người ta thích mày? Hay chúng mày đang thích nhau?"
"MẸ!"
"Ban đầu mẹ nhìn không ra, cứ tưởng thằng Nam đi Mỹ về rồi qua đây thăm mẹ."
Mỗi lần nghe được cái tên ấy, tim tôi lại hẫng đi một nhịp, mỗi ngày tôi đều nghĩ về cái tên ấy, đều nghĩ làm sao để gọi cái tên ấy nhưng lại chưa nghĩ người khác gọi cái tên ấy trước mặt mình.
"Mẹ đừng nhắc cậu ấy nữa, cậu ấy không về nữa đâu."
Mẹ tôi phủ nhận, bà nói chắc nịch: "Không là không thế nào, lúc đi thằng bé có qua chào mẹ, rồi hứa sẽ về thăm mẹ với mày."
Tôi bàng hoàng: "Cậu ấy chào mẹ trước khi đi?"
Bà bắt đầu kể: "Hôm đấy mày còn ở trong viện, mẹ về nhà lấy ít đồ, thì thấy thằng bé đứng trước cổng. Khổ thân thằng bé đứng chờ cả tiếng đồng hồ cả người lạnh cóng, mẹ có nói mày ở trong viện, mẹ tưởng chúng mày gặp nhau?"
Hoàn toàn sửng sốt, tôi xác nhận: "Lúc đi ... cậu ấy nói gì với mẹ?"
Mẹ tôi kể lại: "Cháu phải đi Mỹ vài năm, vài năm sau cháu sẽ cùng Vi về thăm bác. Bác giữ Vi cho chắc nhé, đừng để thằng ất ơ nào đưa cô ấy đi."
Thấy tôi im lặng, bà nói thêm: "Mẹ tưởng khi ấy Nam với mày thích nhau? Hoá ra mày không thích thằng bé ... Khổ thân, thằng bé còn dặn mẹ giữ mày cho kĩ."
Mẹ tôi lấy dao rồi ra ngoài, bà vẫn tưởng giữa tôi và Nam không có gì ngoài hai tiếng "bạn thân" vẫn luôn gò bó.
Sống mũi cay cay, tôi thấy mình chắc là sắp khóc rồi.
Âyyyy, tôi cứ nghĩ hắn ta chỉ tên ngốc bình thường, không ngờ cậu ta lại là tên đại ngốc.
Cứ chờ đó đi, rồi tôi sẽ qua đó bắt hắn về.
"Tôi ích kỷ lắm, cậu mà thích người khác, chúng ta không làm bạn nữa, Nam nhé!"
....
Trong một căn hộ ở một nơi khác, nổi bật là gam màu tối u ám vang vọng trong đó là tiếng tranh cãi của hai người đàn ông nọ.
"Leo, chú định về Việt Nam bây giờ?"
"Vé máy bay em cũng đã đặt rồi, giờ em sẽ ra sân bay." Một người đang thu xếp đồ đạc, người kia hết mình khuyên nhủ.
"Chú bị sao vậy, dự án còn chưa xong, chú lại định bỏ về?" Người đàn ông chạc 30 tuổi.
"Em sẽ hoàn thành và gửi mail cho anh, em sẽ làm xong trong vòng một tuần."
"Vậy chú về đi, rồi một tuần sau trở lại đây cho tôi." Người kia nhân nhượng.
Người tên Leo nét mặt trầm buồn: "Em sẽ không đi đâu nữa, em quyết định sẽ ở Việt Nam."
"LEO! Anh nói như nào chú mới nghe? Chỉ vì một người con gái? Chú thấy có đáng không? Người đang bên cạnh chú chú không trân trọng, người từ bỏ chú thì chú lại níu kéo?"
Thấy Leo im lặng, người kia nói tiếp: "Vậy chỉ một tuần thôi, chú ở đây thêm một tuần, lúc đó tôi không cản chú nữa."
Tay đang xếp đồ của anh chàng Leo kia dừng lại, anh ta đã đồng ý sự thoả hiệp này rồi.
Cố gắng níu giữ với anh ta chưa chắc đã là vô nghĩa.
Hờ hững vô tình chưa chắc đã là không quan tâm.
Không tin nhắn không một lời hỏi thăm chưa chắc đã là ly biệt.
Không gặp nhau nữa chưa chắc đã là hết thân quen.
Quan tâm theo cách đặc biệt nhất mà chưa chắc cậu đã nhận ra.
"Tôi không đợi được cậu rồi, một tuần nữa thôi, tôi sẽ về tìm cậu, lời hứa khi xưa của cậu, tôi không tính nữa."