Thừa Tướng! Nữ hoàng lại muốn giam giữ ngài!

Chương 3: Hai người ruốt cuộc có thù oán gì vậy?

Vị Hoàng thượng lúc bấy giờ ngồi xem kịch thấy không khí có chút không ổn liền lên tiếng: “ Hình như Nữ hoàng có hiểu nhầm gì đó về Đông Lăng”, không khí cúng đã yên tĩnh trở lại.

Không nghe thấy Hiên Viên Lạc lên tiếng, hắn lại nói tiếp: “ Chắc Nữ hoàng đây hiểu nhầm gì, vốn Đông Lăng ta cũng không có tập tục này”.

Vẫn là nụ cười đó nhưng lại khiến Hiên Viên Lạc có cảm giác xúc động muốn đè hắn ra đánh vài trận. Nhưng vì hình tượng cao lãnh của mình mà vẫn giữ vững nụ cười kiêu ngạo vốn có.

Đôi mắt phượng khẽ híp lại, như nghĩ đến điều gì đó, nàng lại nói tiếp: “ Xem ra bản cung đã nghĩ sai về Đông Lăng rồi”, giọng nói cuả nàng còn mang sự giễu cợt không dễ nhận ra. Nụ cười lạnh lẽo hiện lên cũng làm mọi người cảm thấy lạnh lẽo theo. Không khí trong đại điện trợt đông cứng lạị.

Thấy không khí không ổn Thượng Quan Cẩn liền nở nụ cười ưu nhã “ Vậy Hiên Viên đế như vậy liền bỏ qua cho thừa tướng và tiểu thư nhà Lý thượng thư đây được không?”, câu nói của hắn liền mang theo ý thăm dò cũng mang theo ý tự hạ thấp. Nếu nàng không bỏ qua liền là nàng nàng lòng dạ hẹp hòi, không nể mặt Thượng Quan Cẩn.

Vì không phụ lòng của Thượng Quan Cẩn, Hiên Viên Lạc cũng đáp lại: “Nếu Đông Lăng đế đây đã mở lời thì bản cung cũng không tiện từ chối”, trong giọng nói cuả nàng còn mang theo một tia chế giễu nhẹ.

Nghe thấy lời này không ít người an tâm lại, trong đại điện này không ai không biết vị Nữ hoàng này tàn bạo và tùy hứng như thế nào. Từ lúc nàng đăng cơ tới giờ không ít mạng người đã chết vô số trong tay nàng. Không khí trong nơi này cũng nhẹ nhành hơn không ít, cứ như vậy mà trôi qua một buổi tiệc không tính là tốt đẹp này!

Đợi khi buổi tiệc kết thúc, những sứ giả của mỗi nước đều được đưa về nơi ở của riêng mình.

…………………

Trong căn phòng giành riêng cho Hiên Viên Lạc, nàng đang nằm nghỉ trên chiếc giường nhỏ dùng để nghỉ ngơi. Từ ngoài cửa sổ một Nữ tử mặc đồ đen nhảy vào, nàng đi đến trước mặt Hiên Viên Lạc.

Vị nữ tử này khuôn mặt có chút đáng yêu, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn.

Hiên Viên Lạc cũng không mở mắt, như biểu thị hai người có quen biết. Không khí yên tĩnh, nữ tử đột nhiên lên tiếng: “Giữa đêm rồi người gọi ta tới đây làm gì, không phải ngươi nhàm chán không có gì làm đó chứ!”, khuôn mặt của nữ tử một mảnh khó chịu, giọng điệu cũng đầy sự khiển trách, không có tí gì là tôn trọng một Nữ hoàng, nhưng Hiên Viên Lạc không chút để ý đến việc này.

Ruốt cuộc nghe tới đây Hiên Viên Lạc cũng ngồi dậy, nữ tử này lấy ghế ra ngồi bên cạnh Hiên Viên Lạc “Vũ Tuyết chẳng lẽ ngươi không nên cảm ơn ta một câu sao?”. Nữ tử mặc đồ đen là Vũ Tuyết, người bên cạnh nàng từ nhỏ đến giờ cũng được coi như tri kỷ.

Hiên Viên Lạc lại nói tiếp “Ta cũng vì ngươi mà đến cả Thừa tướng Đông Lăng cũng đắc tội cả rồi!”. Vũ Tuyết cũng nở nụ cười lấy lòng “Nữ hoàng điện hạ chúng ta cũng coi như tri kỷ nhiều năm, người giúp ta làm chuyện nhỏ như vậy được sao!”

Hiên Viên lạc cũng dần nở nụ cười rất nhẹ, dường như khi ở bên người thân với mình thì nàng mới có thể ôn hòa như vậy. Nàng lấy ngón tay dí lên trán Vũ Tuyết “ Ngươi cũng chỉ có thể gây họa cho ta thôi”.

Hiên Viên Lạc đi đến trước cửa sổ rồi đóng lại, nàng đứng trước cửa sổ quay mặt về phía Vũ Tuyết “Nói đi, Ngươi làm gì mà lại đắc tội với Hạ Thương”, hai đầu lông mày của nàng nhíu chặt lại.

Vũ Tuyết chu mỏ lên nói “ Cũng không phải đắc tội với hắn mà là đắc tội người của hắn”. Nàng vì lấy lọ thuốc cho Hiên Viên Lạc mà đánh nhau với hắn nhưng cuối cùng hắn thắng nên nàng mới nói với Hiên Viên lạc đắc tội với Hạ Thương mặc dù lọ thuốc đó không quan trọng cho lắm.

“ Vậy đó là thuốc gì?” Hiên Viên Lạc lên tiếng, nói đến đây khuôn mặt có chút khó coi “Là… là xuân dược” khi Hiên Viên Lạc chưa lên tiếng thì nàng đã nói trước “Không phải hôm trước trong cung có người không lên được nên ngươi muốn cho hắn sao”.

Nói đến đây Hiên Viên Lạc có chút không nói được “Vậy ta lại hỏi ngươi Hạ Thương lấy xuân dược để làm gì?” Vũ Tuyết không ngẩng đầu lên mà nói tiếp “Có lẽ hắn cũng không thể lên được, với lại đó cũng là xuân dược đặc biệt, không dễ gì ta mới có được” càng nói đến đây giọng nàng cũng dần nhỏ lại.

Thấy thế Hiên Viên Lạc cũng chỉ nói với nàng nhanh đi nghỉ. Trong bóng tối cũng chỉ còn Hiên Viên Lạc đứng ở chỗ đó.

………………………..

Không khí trong thư phòng yên tĩnh, Hạ Mộc nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Thương.

Hạ Thương lên tiếng “Ngươi vì cướp một lọ thuốc mà đắc tội với người của Hiên Viên Lạc, chẳng lẽ ngươi không hiểu tính tình của Hiên Viên Lạc sao?”. Mặc dù hắn không kiêng kị gì vị Nữ hoàng này nhưng cũng không muốn đắc tội đến nàng, không ai không hiểu tính tình của nàng, nàng vốn là người bao che người mình.

“Nhưng lọ thuốc đó cũng là thuốc chữa bệnh phong hàn của ngươi!” câu nói này nói ra thì có chút tức giận. Chẳng lẽ trong lòng hắn không hiểu rõ nhưng cũng là vì Hạ Thương mà lấy, nó cũng chẳng phải xuân dược trong miệng Vũ Tuyết nói mà là thuốc trị phong hàn cho Hạ Thương.

Nghe được câu này của Hạ Mộc thì hắn cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng không có ý tứ mà khiển trách Hạ Mộc. Mặc dù bây giờ Hiên Viên Lạc chưa có hành động gì nhưng nếu đó là loại thuốc quan trọng thì hắn vẫn nên chuẩn bị sẵn mọi thứ.

“Được rồi ngươi trở về nghỉ ngươi đi” Hạ Mộc cũng đi ra khỏi phòng. Lọ thuốc trong tay của Hạ thương cũng buông xuống. Khuôn mặt hắn dần hiện lên vẻ khó chịu, nhanh chóng láy thuốc từ trong bình kia ra rồi cho vào miệng, nhanh chóng nuốt xuống, vẻ khó chịu trên vẻ mặt của hắn cũng dần rút đi.