Ánh sáng mặt trời chiếu qua những tán lá cây rông lớn mà chiếu xuống mặt đất. Trong hoa viên, nơi mà muôn nghìn loài hoa khoe sắc mặc kệ mỗi mùa trôi qua có lạnh lẽo hay ấm áp hay không.
Nơi những tia nắng chiếu xuống có một thiếu nữ đang ngồi trên chiếc xích đu nhỏ, ánh nắng xuyên qua tán cây làm nổi bật lên khuôn mặt lạnh lùng của nàng.
Chiếc xích đu đung đưa nhẹ nhàng lên xuống làm mái tóc mềm mượt cũng bay theo. Thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên chiếc xích đu nhỏ khẽ đung đưa làm nổi bật thân ảnh nhỏ nhắn, nhưng cho dù như thế cũng không thể che đi được khí chất lạnh lùng trên người nàng.
Sương mù buổi sớm bao quanh lại làm cho thân hình nàng thêm phần huyền ảo.
Hình ảnh đẹp đẽ như vậy nếu để người khác nhìn thấy nhất định cũng sẽ kinh diễm một trận.
Trong hoa viên, ở nơi khuất bóng không ai thấy được Hạ Thương nhẹ nhàng quan sát hình ảnh này, trong lòng kinh diễm cũng không ít. Hiên Viên Lạc như cảm nhận được ánh mắt của hắn, ánh mắt của nàng cũng dần dịch chuyển sang chỗ hắn đang đứng. Khi cảm nhận được nàng đang nhìn mình lại bất giác giật mình.
Hạ Thương cảm thấy có chút xấu hổ, vốn dĩ hắn cũng đâu đi đến hoa viên chỉ là khi nhìn thấy bóng người lại làm chính hắn như bị ma xui quỷ khiến đi vào. Nghĩ đến đây thì hắn cũng trở lại bình thường.
Hiên Viên Lạc cũng quay lại nhìn hắn, nhưng chỉ một chút rồi lại tiếp tục ngắm những loài hoa trong hoa viên. Không khí có chút đông cứng lại “Hiên Viên đế thật rảnh rỗi còn có thời gian ở đây ngắm cảnh ” giọng nói của Hạ Thương vang lên không chút kiêng kị, trong giọng nói có chứa vài phần chọc tức người, nhưng nụ cười ôn hòa của hắn vẫn không mất đi một chút nào.
Hiên Viên Lạc không chút mảy may muốn quay đầu lại : “Thừa tướng đây cũng có khác gì bản cung, hơn nữa thừa tướng còn có sở thích ngắm trộm cô nương trẻ tuổi a”. Hiên Viên Lạc đặc biệt nhấn mạnh “ còn có” làm người ta bất giác cảm thấy chính là như vậy.
Hình ảnh vốn đẹp đẽ phút chốc lại bị không khí đè ép không ít.
Giọng nói the thé của tiểu công công truyền đến “Hiên Viên đế Hoàng thượng cho mời ngài đến…”. Tiểu công công còn chưa nói hết đã bị không khí giữa hai người đè ép, lúc này hắn mới nhận ra ở đây còn có Hạ Thương. Ánh mắt của hắn hướng đến Hạ Thương nhưng cũng không dám nhìn lâu.
Vì có tiểu công công nên Hạ Thương cũng không tiện nói tiếp, chỉ có thể nghĩ trong lòng, chẳng lẽ nàng không biết xấu hổ còn tự cho mình là một cô nương. Cho dù là công nương nhưng nàng có tí khí chất nào của một cô nương sao.
Thấy tiểu công công dừng lại thì Hiên Viên Lạc lại nói “Đến đâu” giọng điệu lười biếng của nàng làm tiểu công công có chút hoảng hốt nhanh chóng đáp “ Thưa Nữ hoàng là đến tham gia yến tiệc sau buổi đại hôn !”. Giọng điệu của hắn có chút hốt hoảng nhưng không mất đi phần tôn kính nào.
“ Nếu Thừa tướng cũng có ở đây, vậy cũng tiện thể đi với bản cung luôn” nàng nhìn về phía Hạ Thương “Thừa tướng không bận tâm chứ”. Hắn nhanh chóng nói “Nếu Hiên Viên đế đã mở lời vậy ta cũng không bận tâm”.
Tiểu nhân tử có chút bất ngờ, không nghĩ thừa tướng vốn xa cách lại nói như vậy với Hiên Viên Lạc.
Thấy Hiên Viên Lạc và Hạ Thương đã đi xa, tiểu nhân tử cũng vội đuổi theo.
Thiếu nữ đi trên con đường đầy hoa nhưng thần sắc của nàng lại không chút mảy may ngắm nhìn muôn hoa ở đây, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Cho dù hai người đằng sau vội vàng nhưng nàng lại luôn trầm ổn không chút cảm xúc mà từ từ đi như buổi tiệc này vốn dĩ không liên quan tới nàng.
Suốt đường đi Hạ Thương cũng cảm nhận được khi đứng bên cạnh nàng luôn cảm thấy được sự âm u lạnh lẽo.
Khi đến nơi thì mọi người cũng đã đến hết, bao gồm cả Thượng Quan Cẩn. Ngoài điện hai thân ảnh tiến vào khiến không ít người kinh ngạc không hiểu, rõ ràng hai người này hôm qua còn đấu khẩu với nhau thế mà hôm nay lại có thể đi cùng nhau sao.
Thấy hai người bước vào điện Thượng Quan Cẩn cũng chỉ gật đầu khách khí “ Hiên Viên đế, Thừa tướng mời ngồi”. Hai người thấy vậy cũng trở về chỗ ngồi của mình.
Thấy tất cả mọi người đều đến đông đủ thì Thượng Quan Cẩn cũng tuyên bố buổi tiệc bắt đầu.
Bắt đầu thì nên đi theo hướng nào thì mọi thứ đề diễn ra như thế.
Đến giữa buổi tiệc, không biết Hiên Viên Lạc nàng bị động dây thần kinh nào lại nói đến việc khi nào mình rời đi
“ Bản cung cảm thấy nếu Đông Lăng đế đây đã đại hôn xong rồi thì bản cũng nên trở về, không nên ở đây làm phiền Đông Lăng đế phỉa bận tâm”, Hiên Viên Lạc nói thế thì không khí yên lặng hơn bất cứ lúc nào.
Với mọi người Đông Lăng mà nói nếu có thể tiễn được một người lúc nào trên khuôn mặt mưa nắng thất thường thì đương nhiên mọi chuyện đáng sợ chính là khi không biết bao giờ vị Nữ hoàng này mà nổi cơn thần kinh lên thì đến cả Thượng Quan Cẩn cũng sẽ không kiêng nể.
Thấy Hiên Viên Lạc đã mở lời như vậy rồi thì Thượng Quan Cẩn cũng nói tiếp “Nếu Hiên Viên Đế đây đã nói như vậy thì trẫm cũng không tiện giữ lại” nói đến đây hắn hơi dừng lại “… Vậy không biết bao giờ Hiên Viên đế mới đi”.
Trong lòng Hiên Viên Lạc cảm thấy mình muốn đi không phải Thượng Quan Cẩn là người vui sướng nhất sao cần gì phỉ giả bộ trầm ổn. Nghĩ vậy nàng cũng chỉ không lạnh không nhạt đáp lại “Ba ngày sau”.
Nàng đáp lại như vậy làm sắc mặt của Thượng Quan Cẩn có chút đông cứng lại nhưng phút chốc khuôn mặt của hắn lại khôi phục lại. Trong lòng có chút bất mãn nhưng cũng không thể làm được gì.
Nghe nàng nói ba ngày sau nàng sẽ đi thì nhưng quan viên bên dưới cũng nhắc nhở con mình trong ba ngày nhất định phải an phận một chút, không nên gây chuyện với vị Nữ hoàng này.
Sau khi thấy nàng đã ra hạn thì những sứ giả phía dưới cũng lục tục nói chuyện khi nào mình rời đi.
Hiên Viên Lạc khinh bỉ những người này một trận trong lòng, cảm thấy mình đi chẳng lẽ bọn họ vui vẻ như thế sao. Trong lòng nàng cũng có chút bộ phát muốn xử lý đám người này, nhưng bị nàng kiềm chế lại.
Cứ như thế yến tiệc cũng kết thúc trong không khí vui vẻ.