Tình tôi như ánh trăng cuối mùa

Chương 5 (Tt)

-“Anh đi đâu đấy?” Hoàng Quỳnh ngạc nhiên hỏi khi thấy Hoàng Đăng vội vàng chạy như bay ra garage cuống quýt lấy xe.

-“Mặc anh”- Hoàng Đăng to tiếng như thể anh đang bị làm phiền, bây giờ anh không muốn nghe bất cứ lời nào từ bất cứ ai.

-“Đăng….” Hoàng Quỳnh lo lắng chạy theo, lỡ như anh ấy lại không kiềm chế được gây ra chuyện gì nữa thì làm sao.

Hoàng Đăng bất đắc dĩ dừng lại, cố nói một câu ngắn gọn nhất có thể:

-“Lên xe, đến bệnh viện”.

Bệnh viện?

Chiếc xe thể thao màu đen lướt trên đường như một cơn cuồng phong đang lên cơn thịnh nộ. Từng đợt bụi bị cuốn lên tung toé đằng sau xe, phả vào mặt những chiếc khác mùi bụi đường khó chịu. Trong khu dân cư đông đúc, chiếc xe ấy vẫn gầm rú lượn lách như một con đại bàng đang bị thương, quằn quại và đau đớn, sẵn sàng hốt bất cứ ai cản đường. Mọi người nhăn mặt nhìn chiếc xe hung thần ấy phóng qua với những cái lắc đầu ngán ngẩm. Qua khỏi khu vực đông người, chiếc xe thể thao ấy lại tăng tốc độ lên một cách đáng sợ. Hoàng Quỳnh ngồi yên trên xe, không thắc mắc, cũng không cuống cồng hoảng sợ, có thể cô đã đoán ra được lý do- lý do khiến anh trai cô liều lĩnh lái xe như điên dại.

“Rầm”…

Cánh cửa màu trắng ở phòng bệnh đặc biệt bị đạp tung một cách thô lỗ, các y bác sĩ giật mình đồng loạt nhìn ra. Chủ nhân của cú đạp đó dường như không thể làm chủ chính bản thân mình, với khuôn mặt đỏ ửng đầy mồ hôi, anh ta thở hồng hộc rồi vội vàng gắt giọng hỏi:

-“Sao rồi, thế nào rồi, bác sĩ!”- trong giọng nói ấy ẩn chứa sự hoang mang cực độ, anh không muốn, thật sự không muốn đối diện với sự thật này, làm ơn, hãy chỉ nói ra những điều tốt đẹp.

Theo sau anh, là một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô đang mím môi rất chặt, ánh mắt có vẻ chờ đợi, dù cô đứng ở chỗ tối nhất trong phòng nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng lên, bàn tay cô siết mạnh thành nắm đấm, dù là gỗ đá thế nào đi nữa thì làm sao có thể thờ ơ trước sự việc đau lòng này, đặc biệt là khi cô cũng có một phần lỗi trong tấn bi kịch đau đớn đang diễn ra trước mắt.

-“Cậu cố bình tĩnh lại đi, chúng tôi…rất tiếc”- vị bác sĩ già nhìn họ với ánh mắt thương cảm-“bệnh phổi của cô ấy quá nặng”.

Uỵch….

Phong Hoàng Đăng quỳ bệt xuống bên giường bệnh, tựa như người không trọng lượng, anh thẫn thờ há hốc miệng nhìn gương mặt trắng bệch của cô gái với đôi mắt ráo hoảnh, anh không biết nên làm gì, bởi vì….giây phút này, anh cũng như người đã chết.

-“Hãy nghĩ rằng: đây là sự giải thoát cho cô ấy”- vị bác sĩ vỗ vai Hoàng Đăng khuyên một lời rồi mở cửa bước ra. Ngang qua góc phòng, ông ái ngại ngước nhìn cô gái, cô cũng không khóc nhưng cơ thể cô tựa như bị rút hết sức lực, lưng dựa trọn vào tường và môi dưới cơ hồ đang tóe máu do bị hai hàm răng nghiến quá chặt.

-“Không được…” Hoàng Đăng vô thức lắc đầu- “không được…không thể như thế được”- anh đau đớn thét lên trong tuyệt vọng, nắm chặt bàn tay gầy của cô gái- “không được, không được ngừng thở…tuyệt đối không được”- tiếng thét của anh càng lúc càng lớn, vang dội khắp căn phòng đầy máy móc dây dợ loằng ngoằng- “em không được như thế…không thể được”. Rồi như một kẻ điên, anh liên tục đập mạnh đầu vào thành giường- “A….a...không được…” anh nấc lên trong tê tái, và xen lẫn trong đó là những tiếng ré đến xé lòng- “A…a…đừng bỏ anh lại, làm ơn!” anh cứ dồn hết sức mà hét lên như thế, đầu óc quay cuồng, ruột gan đảo lộn, giọng anh lạc hẳn đi trong những tiếng hét kinh thiên động địa. Máu tươi vã ra, chan hòa cùng nước mắt….

Hoàng Quỳnh lê đôi mắt trống rỗng nhìn anh, có một thứ gì đấy, rất quan trọng, vừa vụt mất khỏi cuộc sống của cô.

Hoàng hôn….

Sắc trời đỏ như màu máu, nhuộm thẫm hết không gian, cơ hồ như muốn rải xuống khắp nơi sự chia ly tan tác.

Những kẻ đã gây ra chuyện này phải bị trừng trị, từng kẻ….từng kẻ một.

Cửa mở….

Phong Hoàng Quỳnh bước những bước chân dứt khoát xuống tầng 1.

Phòng 154.

Cánh cửa màu trắng nhẹ nhàng mở ra…

Và ngay lập tức….

2 cặp mắt trong phòng hoảng hốt khi nhìn thấy vị khách không mời mà đến.

Cô ta đang từ từ tiến vào, với ánh mắt đằng đằng sát khí, toát lên một vẻ hủy diệt dữ dội.

-“Cô…cô….đến đây làm gì?” người đàn ông trẻ tuổi trong phòng lắp bắp lên tiếng trước.

-“Mã Tuấn Phi, mày nghĩ tao đến đây làm gì?” cô gái nhếch môi đầy vẻ nhạo báng.

-“Vệ…vệ sĩ đâu…”- tiếp theo là người đàn ông trung niên sợ hãi nói với ra cửa.

-“Cô cần gì, cô còn muốn gì đây nữa?”

Chính là kẻ này, tất cả là do hắn ta, mớ thảm kịch hỗn độn này hắn chính là đạo diễn.

Hắn còn hỏi là cô muốn gì?

-“Sức khỏe của hai người có vẻ khá rồi nhỉ?”- cô lạnh lùng nhìn trừng trừng vào hai khuôn mặt tái bệch- “nằm lỳ mãi ở bệnh viện làm gì? Có thể thoát được theo cách này sao?”

-“Chẳng phải bọn mày đã sang bằng bang của tao rồi sao, còn muốn gì nữa?” giọng tên họ Mã lẩy bẩy hét lên.

Cô nghiến răng nhấn mạnh từng chữ:

-“Người- thực- vật”.

Hai cha con họ Mã há hốc miệng kinh hoàng, lẽ nào….

-“Và sau đó là bệnh-viêm-phổi-nặng” Phong Hoàng Quỳnh vẫn vô tình nhả từng tiếng một.

Hai gã đàn ông trong phòng bủn rủn chân tay, không ngờ cô ta lại dã man như vậy.

-“ Tôi sẽ cho hai người chết theo cách đó. Nợ máu phải trả bằng máu”.

-----------------

Một buổi chiều cuối năm lộng gió âm u….

Tại khu nghĩa trang Tây Lộc…..

Phong Hoàng Quỳnh ngồi im lìm trước ngôi mộ ngập tràn hoa mẫu đơn đỏ. Sát bên ngôi mộ ấy, là một ngôi mộ còn mới với những chậu hoa dại li ti đang nở rộ.

Gió nghĩa địa thổi qua…lạnh xương sống.

Chiều 30 Tết, cách đây chỉ một cánh cổng sắt, ngoài kia, mọi người đang rộn ràng chuẩn bị mọi thứ để đón chào năm mới bên những người thân, còn cô thì lại ngồi đây, trong khu nghĩa trang lạnh lẽo lác đác vài bóng người này.

Mưa…cơn mưa phùn lạnh buốt của khoảnh khắc giao mùa, những hạt nước trong trẻo lạnh toát đậu trên tóc cô, trên lưng áo cô, rồi chảy ròng ròng xuống khuôn mặt vô hồn của cô.

“Mẹ, thế là hết thật rồi, con vừa mất đi một thứ rất quan trọng, con đã hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, sẽ có kỳ tích xảy ra, Đăng sẽ được hạnh phúc, nhưng cuộc đời này lại quá khắt khe, không cho con lấy một cơ hội. Con không thể nữa rồi mẹ ạ, khi mà nỗi hận thù đang nhấn chìm con người con. Chút hy vọng cuối cùng của con vào cuộc đời cũng đã hết, con chẳng còn con đường nào khác để đi….”

Gió vô tình hòa cùng cơn mưa thâm trầm dai dẳng, thấm ướt vào trái tim, đau nhói….

“Mẹ…”- cô xích lại gần tới ngôi mộ, tựa đầu vào tấm bia màu tro lạnh- “…trên thiên đường mẹ hãy đón nhận chị ấy nhé, chị ấy là một người rất tốt, nụ cười ấm áp của chị đã làm tan chảy lớp băng đông cứng trong trái tim anh, đã kéo anh ấy sống lại với những tháng ngày tươi đẹp. Tất cả là lỗi của con, chỉ mình con có lỗi. Đáng lẽ ra con không nên bước chân vào cuộc đời của anh, thì có lẽ giờ đây anh đã được hạnh phúc… Mẹ và chị hãy sống cùng nhau thật hạnh phúc nhé, ở đây con cũng sẽ cố gắng chăm sóc cho anh và bố…Rồi chúng ta…sẽ được đoàn tụ…”.

Mưa vẫn rơi…

Gió vẫn thổi…

Những cánh mẫu đơn vẫn đỏ rực một cách lạ thường, tươi thắm nhưng u uẩn.

Chiều 30 tết….

Khí trời lạnh thấu tâm can.