Tình tôi như ánh trăng cuối mùa

Chương 6: Sự Thúc Đẩy Của Quá Khứ.

“ Dù muốn hay không thì quá khứ vẫn tồn tại, thậm chí nó còn điều khiển cả những hành động của con người. Những thứ đã qua, thật sự không có cách nào trở lại, cũng không có cách nào xóa đi hết?”

Mùa xuân….

Bầu trời xanh thẳm với những đám mây xốp trắng trôi nhẹ nhàng trên không trung, khí trời mát mẻ quyện lẫn mùi nắng hanh hao, thanh khiết và vô cùng dễ chịu.

Trong khu vườn rộng lớn của nhà họ Phong, mùi hoa hồng tỏa ra ngạt ngào khắp không gian, những cánh hồng trắng mịn màng êm đềm nở rộ hòa cùng màu hồng thanh tân, tươi mát và những nụ hoa đỏ thắm quyến rũ, say đắm lòng người; tất cả trở nên lung linh kì lạ dưới ánh nắng mùa xuân trong một buổi sớm mai yên bình.

Trong căn phòng sơn xanh thoáng mát, không khí im lặng một cách quái dị, không một tiếng động nhỏ nào được phát ra mặc dù lúc đó trong phòng có người. Trên chiếc ghế sopha bành rộng, Phong Hoàng Quỳnh ngồi một mình tư lự, ánh mắt có vẻ ra chiều nghĩ ngợi.

-“Cộc…cộc” cánh cửa gỗ phát ra 2 tiếng khô khốc lạnh lùng.

Một cô gái tóc ngang vai bước vào cầm theo một tập giấy dày.

-“Thưa tiểu thư”- Phong Mỹ- tên cô gái- cúi đầu lịch sự chào.

Hoàng Quỳnh đưa tay chỉ vào chiếc ghế đối diện, chậm rãi nói:

-“Hiểu những gì tôi viết không?” ánh mắt cô liếc sang tập giấy giờ đã nằm chiễm chệ trên bàn.

-“Có”- Phong Mỹ trả lời rất ngắn gọn, có vẻ cô ta cũng là một người rất kiệm lời.

-“Khái quát nó trong một câu”- Hoàng Quỳnh ra lệnh, giọng cô đanh lại, vô cùng dứt khoát.

Phong Mỹ ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của Hoàng Quỳnh:

-“Khuấy đảo giới tội phạm”.

Hoàng Quỳnh hài lòng nhếch đôi môi hồng thắm:

-“Được, bắt đầu làm đi”.

-“Vâng”.

-“Nhớ thật kĩ nguyên tắc. Phải tuyệt đối cẩn thận. Cái mũi chó của hắn thính hơn cô tưởng rất nhiều đấy”.

-“Vâng, nhưng tiểu thư cũng cần phải cẩn thận, lão gia sẽ không hài lòng với quyết định này, ông ấy đã cho người theo dõi chúng ta”- Phong Mỹ cảnh giác nhắc nhở.

-“Tôi biết”- Hoàng Quỳnh mệt mỏi trả lời.

-“Tối qua cô lại không ngủ sao?” Phong Mỹ ái ngại nhìn đôi mắt thâm quầng của cô chủ-“Chúng ta sẽ làm được nên cô đừng quá lao tâm như thế”.

-“Cô có thể đi, tiến hành càng nhanh càng tốt”- Hoàng Quỳnh trước sau chỉ chú tâm vào mỗi công việc không quan tâm đến những câu hỏi riêng tư của Phong Mỹ cũng như chính bản thân mình.

Phong Mỹ dường như cũng cảm nhận được điều đó, cô tập trung lại vào công việc:

-“Bao nhiêu phần trăm là hắn ta sẽ lộ mặt?”.

Hoàng Quỳnh cười nửa miệng, trả lời bằng một giọng nói khinh khỉnh không hơn không kém

-“Cô muốn bao nhiêu? Làm trước rồi hãy nói sau, đừng biến mình trở nên nhiều lời như thế”.

-“Tôi biết rồi, tiểu thư”.

Phong Mỹ đứng dậy cúi đầu chào rồi đi ra cửa, trong một phút lơ đãng cô đã xen chuyện riêng vào công việc, cô chủ vốn dĩ không thích điều đó, có lẽ cô ấy nói đúng: xã hội đen chỉ cần hành động chứ không cần lời nói.

Ngoài kia, chim chuyền cành cất tiếng hót véo von.

Xuân đã về….

….Nhưng lòng người có thật sự là mùa xuân?

Cô làm sao có thể xóa đi khuôn mặt đầm đìa máu và nước mắt của anh lúc ở bệnh viện. Làm sao có thể quên được hình ảnh người anh lịch lãm của cô ngồi suốt ngày ở nghĩa trang không cười không nói trong hơn 2 tháng qua. Và làm sao cô có thể không đau trước dáng vẻ bất cần đời của anh hiện giờ?

Phải gỗ đá đến mức nào đây nữa thì mới có thể cầm lòng trước thực tại u ám của hai anh em cô?

-“Này”- cánh cửa gỗ vừa khép lại bất chợt bị mở tung ra- “sao dạo này anh thấy…”- Phong Hoàng Đăng thắc mắc hỏi em gái- “…lại không ngủ sao, con nhỏ này thật là….”- anh cau mày nhìn sắc mặt xanh xao của cô.

Hoàng Quỳnh thở dài:

-“Đừng lo cho em, tự lo cho mình đi”.

Hoàng Đăng nhếch mép cười nhạt nhẽo:

-“Anh bây giờ còn gì nữa đâu mà lo chứ”.

Cuộc sống của anh, hạnh phúc có thể đến nữa sao?

Tất cả đều đã kết thúc, anh thật sự không còn cơ hội nào nữa.

Nhưng vẫn có một điều anh làm anh băn khoăn, là tại sao ông Trời lại thích đùa cợt với anh như vậy? ràng buộc anh với cuộc tình trái luân thường đạo lý, rồi độc ác cướp mất đi người con gái như ánh Mặt trời của cuộc đời anh. Mọi chuyện kể ra thật nực cười, thật hy hữu nhưng mà….nó thật sự đã đến với cuộc đời anh….thật sự là thế.

-“Anh lại thế rồi”- cô nghiêm nét mặt nhìn anh, giọng hơi gắt, cái tướng bất cần của anh làm cô cảm thấy bất an- “anh không nhớ đã hứa với em những gì sao?”

-“Được rồi, được rồi, anh nhớ…”- anh gượng cười để cô yên tâm nhưng trong mắt anh chỉ có một sự trống rỗng vô vị- “À, anh vào đây là để nói với em: ngày mai anh sẽ đi Úc, giải trí thôi”.

Hít đầy lồng ngực mùi hoa hồng ngào ngạt, cô dịu giọng:

-“Nếu như đấy là điều anh muốn”.

Cô cũng mỉm cười nhìn anh.

-“Em có thể đi cùng anh”- Hoàng Đăng đề nghị- “…hai người sẽ vui hơn”.

-“Không được”- cô dứt khoát trả lời.

-“Tại sao?”

-“Em đang bận”.

-“Tùy em thôi, nhưng…anh nhắc lại lần nữa: đừng giấu anh bất cứ chuyện gì. Dạo này Phong Mỹ hay ra vào đây lắm đấy”.

Mùa xuân…..

Đất trời trở nên trong vắt lạ kỳ.

*****

Nhà sách Lạc Hồng.

9h sáng.

Một cô gái xinh đẹp quần jeans áo phông đơn giản đứng chăm chú trước giá đựng tiểu thuyết, đôi mắt to tròn nhíu lại có vẻ đang tìm kiếm vật gì. Ngón tay thon dài lướt nhẹ qua từng đầu sách, quyển thứ 3 rồi thứ tư….vẫn không thấy, đôi lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại, vẻ nôn nóng đầy ắp trên khuôn mặt cô. “Đây rồi …”- đôi môi hồng thắm tựa cánh đào chợt mỉm cười hài lòng với quyển sách độc nhất còn lại trên kệ-“…cuối cùng cũng tìm được”.

Nhưng….

Khi cô đưa tay lấy thì vô tình cũng có một bàn tay khác có ý định giống cô. Rồi một giọng đàn ông trầm ấm vang lên:

-“Bên nhau trọn đời, thì ra là trốn ở đây”.

Cô bất giác nghiêng đầu nhìn anh ta như một phản xạ không điều kiện, quần bò áo phông, khuôn mặt khôi ngô, nước da trắng mịn, trên sóng mũi chiễm chệ một cái kính gọng đen, túi đeo chéo và lủng lẳng trước ngực là một chiếc máy ảnh nghệ thuật, nhưng….điều nổi bật nhất ở anh ta là….mái tóc màu đỏ. Với phong cách hỗn hợp đó, trông anh ta vừa có vẻ là dân trí thức, vừa như là một thằng nhóc giang hồ quái gở.

Cô lạnh lùng nhướng mày, hếch mặt về phía quyển sách như có ý hỏi anh ta muốn giải quyết ra sao, bàn tay cô vẫn kiên quyết giữ chặt gáy sách như một kẻ keo kiệt. Thế mà, anh chàng “thập cẩm” chỉ mỉm cười nhún vai ra vẻ chẳng thể nào nhượng bộ.

Khóe môi hơi nhếch, cô khinh khỉnh nheo mắt, một đốm sáng nơi đồng tử dấy lên một nỗi băn khoăn, bướng bỉnh ghì lấy quyển sách như thách thức.

-“Thôi được rồi, cô cứ đọc trước đi….”- chàng trai mỉm cười thân thiện-“….tôi đọc sau cũng được”- rồi bàn tay thư sinh kia luyến tiếc sờ bìa sách lần cuối đầy tiếc nuối-“…gặp lại sau”- anh ta thầm thì với quyển sách vô tri.

Khuôn mặt dần đanh lại, tâm trạng càng lúc càng hỗn loạn suy tư, nhưng cô lại bình thản dọn ra ngoài vẻ thắc mắc thường thấy ở những cô gái bình thường.

Và dường như đọc được những dấu hỏi trên khuôn mặt xinh đẹp đối diện, anh chàng nhẹ nhàng giải thích:

-“Ý tôi là cô đọc trước, sau đó cho tôi mượn, ok? Hay là chúng ta góp tiền mua, có được không?”

-“…..” đầu óc cô vẫn đang quay cuồng trong một mớ câu hỏi nhưng lại cố gắng không để lọt vào tầm mắt của chàng trai lạ.

-“Ý sâu xa hơn là….chúng ta có thể làm bạn?”

-“…..”

-“Tôi thích làm bạn với những người thích tiểu thuyết bởi vì….tôi cũng rất thích”.

Sau một thoáng dùng dằng, cô mỉm cười buông một câu nhẹ tênh:

-“Được”.

Vì thật ra cô dường như đã có được câu trả lời, …là trực giác.

Chỉ là trực giác?

Chàng trai mừng rỡ không chút che giấu, chìa tay ra trước mặt, thiện chí:

-“Cứ gọi tôi là Thiên Hoàng”.

30s

1 phút.

Bàn tay trong không trung trở nên hụt hẫng khi không được đáp trả.

-“Tôi….không thích chạm vào người khác và ngược lại”.

Đôi mắt đen tròn của cô ánh lên nụ cười nhạt nhẽo, bàn tay trắng ngần cầm lấy quyển sách rồi lạnh lùng quay lưng cất bước.

-“Chào”- cô chỉ ném lại một tiếng ấy trước khuôn mặt đang đờ ra của chàng trai.

-“Làm sao mới có thể gặp lại cô?”- khi phút sững sờ đã qua, anh vội vàng nói với theo cô.

-“Nếu….”- cô quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo băng giá-“…có số làm bạn thì ắt sẽ gặp lại”.

Cô bước tiếp về phía trước trong khuôn mặt cứng nhắc và ánh mắt dữ dội. Có thật đó chính là hắn ta?

Chàng trai đứng yên tại chỗ không nói gì, đôi môi hơi nhếch lên vừa có vẻ như đang cười vừa như không, anh ta….vốn là người luôn gây ra sự mơ hồ, một sự mơ hồ đến phát ghét.

Nắng lên…..

Gay gắt…

Chiếc xe thể thao màu trắng đục lướt đi nhẹ nhàng như hư ảo, một đám bụi còn sót lại cơ hồ vẫn còn vương chút boăn khoăn.

“Là mèo hoang…hay linh miêu”- Thiên Hoàng lẩm bẩm vô thức trong đám bụi.

*****

-“Anh bạn, đợi lâu chưa?”- Dương Triệu Quân cười tươi khoe chiếc răng khểnh mê hoặc khi vừa bước đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ của quán coffee Kings, ở đó, ngồi trên chiếc ghế mây lơ đãng, là một chàng trai tuấn tú đang yên lặng ngắm màu đen quyến rũ của ly cà phê trên bàn- “Mới không gặp mấy tuần thôi mà nhớ cậu phát điên rồi này”.

-“Phó giám đốc công an thành phố, cậu trễ 5 phút”.

-“Còn cậu, Luật sư Lâm Hoàng Huy, vẫn đúng giờ y như trước, nguyên tắc một cách cứng nhắc”.

Lâm Hoàng Huy mỉm cười thân mật với cậu bạn thân đặc biệt:

-“Được rồi…ngồi xuống đi”.

Triệu Quân vừa kéo ghế vừa nhìn cậu bạn với ánh mắt trêu chọc:

-“Này, tuần nào cũng cặp kè nhau cà phê thế này, không chừng người khác nhìn vào tưởng mình là ‘gay’ đấy”.

-“Anh dùng gì ạ?”- cô nhân viên niềm nở đưa menu cho người khách đặc biệt ngồi trước mặt.

-“À, phê đen”- Triệu Quân lịch sự mỉm cười với cô nhân viên, chiếc răng khểnh tẩm thuốc mê lại được dịp lộ ra.

1 phút

2 phút

Dường như cô gái này không hề có ý định cất bước, cứ đứng sững một chỗ hết nhìn Hoàng Huy rồi lại quay sang Triệu Quân, mỉm cười mơ mộng.

Khuôn mặt hai anh chàng tuyệt mỹ này phút chốc đỏ dừ, Hoàng Huy ngại ngùng ra hiệu cho bạn lên tiếng, nhưng trong trường hợp bất ngờ này, khuôn miệng vốn liến thoắng của Triệu Quân cũng cứng đờ không thể hoạt động được.

Đang không biết làm thế nào thì…

-“Này Liên, cô đứng đờ ra đấy làm gì, muốn làm việc nữa không đấy”- giọng bà chủ quán nghiêm khắc vọng lại từ quầy tính tiền.

Cô nhân viên giật mình đánh thót, vội vàng chạy đi với khuôn mặt ngaị ngùng sau khi tỉnh mộng.

-“Mồm mép cậu để đâu rồi”- Hoàng Huy bực mình trách bạn.

Triệu Quân nhăn mặt cười trừ:

-“Ai bảo cậu đẹp trai quá làm gì cho người ta ngắm”.

-“Cậu…thôi vào việc đi.” nét lạnh lùng cố hữu của Hoàng Huy cũng không thể che lấp vẻ sốt sắng của anh lúc này.

-“Được rồi, tớ chỉ có thể ngồi với cậu nửa tiếng nữa, lát nữa tớ còn có việc”- vừa nói Triệu Quân vừa lôi trong cặp ra những tập giấy tờ được xếp cẩn thận.

-“Không phải hôm nay là ngày nghỉ của cậu sao?”

-“Đi- xem-mặt, khổ quá, mẹ tớ ép đấy. Mà thôi kệ.”

Không khí bỗng dưng chùng xuống, nét mặt hai chàng vụt trở nên nghiêm túc lạ kỳ.

-“Như cậu đã biết, hơn hai mươi năm trước, tập đoàn The Sun do ông ngoại cậu quản lý…”- Triệu Quân nói khi cậu bạn đang chăm chú vào những tài liệu cậu vừa đưa.- “…sau đó, chức chủ tịch thuộc về bố cậu. Trong một lần đấu thầu quan trọng, bố cậu đã thua tập đoàn Thiên Triệu, The Sun chao đảo dữ dội, ông cậu vì thế lên cơn đau tim mà mất. Việc băng xã hội đen nhà họ Phong khử ông cậu do thất hứa là việc…không có thật”.

Cơ mặt Lâm Hoàng Huy dần đanh lại, đôi lông mày nhíu chặt suy tư.

Dương Triệu Quân vẫn tiếp tục nói:

-“Ông cậu chết trong bệnh viện, tớ đã tìm gặp y tá, bác sĩ, bảo vệ bệnh viện lúc đó, cả người khám nghiệm tử thi do mẹ cậu yêu cầu, tất cả đều nói không có gì bất thường, không có dấu hiệu bị ám sát”.

-“ Lý do bố cậu dựng nên chuyện đó là vì có một số thông tin nói rằng người của Phong gia đã xâm nhập vào The Sun lấy giấy tờ đấu thầu để bán cho Triệu thị, và còn một lý do nữa…nhưng tớ không chắc”.

Hoàng Huy nhìn bạn với ánh mắt khảng khái, Triệu Quân thở dài nói nốt ra lý do cuối cùng:

-“Có người nói rằng: do bố cậu và Phong Tú có mâu thuẫn, bố cậu….trước kia….yêu mẹ của Hoàng Quỳnh”.

Thời gian chậm chạp trôi qua, khuôn mặt Hoàng Huy lạnh lùng không chút cảm xúc, bấy lâu nay anh đã có cảm giác mình là một thằng ngốc không biết gì, thật nực cười khi đó là sự thật.

-“Nhưng tại sao The Sun vẫn có thể duy trì và vững mạnh”- Hoàng Huy thắc mắc.

-“Chuyện này chưa có thông tin chính xác, nhưng có thể là thời gian ban đầu có nguồn vốn đâu đó rót vào, cũng có thể…là do giấy tờ giả hoặc…trốn thuế, tệ hơn thì là buôn lậu”.

Triệu Quân nhìn thẳng vào mắt bạn:

-“Là luật sư, cậu thừa biết việc khuất tất trong giấy tờ có hậu quả như thế nào. Cậu phải sớm tìm hiểu rõ những vấn đề của The Sun đi, càng để lâu thì càng nguy hiểm, nghe nói bên phía Công an kinh tế cũng bắt đầu quan tâm đến chuyện này”.

Dường như Triệu Quân vẫn chưa nói hết nhưng nét mặt trầm tư của cậu bạn khiến anh e dè.

-“Còn gì nữa cậu cứ nói đi”- Hoàng Huy thẳng thắn, những chuyện này không vượt quá xa so với tưởng tượng của anh.

-“Chuyện của anh em nhà họ Phong thì khá phức tạp, tớ vẫn đang điều tra”.