Sau buổi cắm trại được vài ngày thì tôi nghe tin Dương Tuấn đã chia tay bạn gái. Tin này được đồn ầm lên cả lớp và tất nhiên đám con trai lại chọc ghẹo cậu ấy.
- Cuối cùng cũng đỗ vỡ rồi! - Cẩm Hạ ngồi uống sữa trước mặt tôi với tâm trạng vui sướng.
- Tội nghiệp Dương Tuấn. Tình yêu thật dễ chia lìa mà. - Tôi buồn bã, thở dài.
- Tội gì mà tội.
- Hạ thật là...
Cẩm Hạ ngừng cười rồi chau mày hỏi tôi:
- Mà dạo này nhìn Lôi xanh xao quá! Có bị bệnh gì không?
- Ừm, thì cũng có thấy chóng mặt, lâu lâu bị hoa mắt. Không biết có bị gì không?
- Đi khám đi! Chứ đợi bệnh nặng là không tốt!
- Để cuối tuần nhờ ba chở đi.
Từng tiết trôi qua thật nhanh, mới đó đã đến giờ ra về. Tôi lật đật chạy về nhà vì tôi khá buồn ngủ. Đạp ra tới đầu đường lớn thì tôi mới phát hiện quên cái điện thoại. Thế là vội vã đạp xe quay lại trường.
Chạy hộc hơi lên lớp, tôi đã khá ngạc nhiên khi thấy ai đó đang nằm úp mặt xuống bàn. Thần thái trông rất buồn và mệt mỏi.
- Không sao chứ, Dương Tuấn? - Tôi tiến lại gần hỏi thăm.
Dương Tuấn không nhúc nhích, chỉ nói "Không sao".
Tôi gật đầu rồi lặng lẽ đi đến bàn của mình lấy điện thoại và từ từ bước ra khỏi lớp. Nhưng tôi lại không muốn bỏ mặt cái tên đang đau khổ kia. Thế là tôi liền xách ghế giáo viên ngồi trước Dương Tuấn hỏi han các thứ:
- Cậu nhìn chả ổn gì cả. Cậu bị bệnh hay có chuyện gì buồn hả? Có cần tớ mua thuốc gì không?
Đợi một hồi Dương Tuấn mới chịu nhìn lên tôi, đôi mắt ấy toát lên nổi buồn man mác.
- Tớ chia tay với Thanh Lam rồi.
- Hả? Ờ... tớ có biết. Cậu buồn vì phải chia tay Thanh Lam hả?
- Không hẳn. Chỉ là tớ cảm thấy có lỗi với em ấy vì tớ là người mở lời. Người buồn và tổn thương nhất là Thanh Lam... - Dương Tuấn dựa vào bàn phía sau nhìn xa xăm.
- À... tớ cũng rành lắm về chuyện này... - Tôi cười gượng gạo nhưng liền nở nụ cười tươi để xoa dịu Dương Tuấn - Nhưng tớ rất vui vì cậu đã tâm sự với tớ! Khi nào mình gặp chuyện buồn thì cứ tìm ai đó mà kể lễ. Lúc đó chắc chắn tin thần sẽ lạc quan hơn!
Ngay lúc này, tôi thấy hạnh phúc vì Dương Tuấn đã chọn tôi để kể ra những buồn phiền của cậu ấy. Phải chăng đây là bước tiến cho tình bạn của chúng tôi?
Dương Tuấn ngồi nhìn tôi một lúc rồi cười nhẹ, hỏi:
- Cậu ngồi đây với tớ một chút được không?
- Ừm, được mà. - Tôi hí hửng gật đầu.
- Cám ơn cậu.
Nói rồi Dương Tuấn lại úp mặt xuống bàn, chìm đắm trong không gian riêng. Tôi nhìn ngó xung quanh rồi nhìn Dương Tuấn và bất giác tôi xoa đầu cậu ấy như thói quen. Tôi ngạc nhiên với chính mình, vội rụt tay lại thì cậu ấy đã nắm lại.
- Cứ để như vậy có được không? - Dương Tuấn nắm chặt tay tôi, giọng nói trầm lắng, đầy suy tư.
Đôi mắt tôi căn hết cỡ, mặt tôi nóng bừng vội vã gật đầu lia lịa. Tim tôi đang đập rất nhanh, rất nhanh và nó như muốn nổ tung. Sao Dương Tuấn lại làm mấy việc gây tổn thương tinh thần như vậy chứ? Tôi nhìn cậu ấy với đôi mắt bối rối với sự khó hiểu. Nhưng tôi cũng bình tĩnh lại, dịu dàng nhìn dáng vẻ cô đơn ấy.
- Nằm xong là phải vui lên đó! Nhìn cậu trông thảm hại lắm!
- Ừm... - Dương Tuấn khẽ siết tay tôi hơn.
*
Tối hôm ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện về Dương Tuấn, nhưng cơn đau nhức chợt kéo đến khiến tôi phải mò lên giường đánh giấc. Khi sáng dậy, không hiểu vì lí do gì cơ thể tôi lại nặng trịch. Đầu cũng quay cuồng nhưng tôi đủ sức để tới trường.
Bước vô lớp với tình trạng say xe, tôi chao đảo tiến lại chỗ ngồi. Thường thường khi tôi lười đạp xe thì tôi sẽ đi xe buýt và luôn phải uống thuốc trước. Quãng đường mất 20 phút nhưng hôm nay tôi dậy trễ nên quên uống thuốc, cứ cắm đầu vọt lẹ lên xe buýt.
- Trời ơi... chết mất thôi...
- Cậu không sao chứ? - Dương Tuấn ngồi bàn bên kia hỏi han.
- Bị say xe đó mà, lát là hết... - Tôi trả lời rồi vùi đầu vô cặp trên bàn.
Sau khi trải qua hai tiết, tôi cảm thấy đầu mình ngày càng tệ hơn. Tiếng chuông ra chơi vừa vang lên là tôi liền gục mặt xuống bàn.
Tiếng rôm rả của mọi người vang in ỏi bên tai, thật khó chịu. Nhưng đầu tôi đã đỡ đau hơn dù còn hơi quay cuồng.
- Nè, ăn rồi uống thuốc đi!
Tôi ngước lên nhìn và thấy Minh Nhân đang chìa ổ bánh mì với chai nước suối về phía mình.
- Nhân mua cho tui hả? - Tôi ngạc nhiên.
- Không. Dương Tuấn mua cho đó.
- Hả? Thật không? - Tôi ngạc nhiên hơn.
- Ừ. Nó mua rồi đưa Nhân mang lên cho Lôi.
- Sao vậy? Sao lại không tự đưa chứ? - Tôi cầm bánh mì khẽ giận nhưng liền cười tủm tỉm.
Minh Nhân ngồi xuống cạnh, cậu ta im lặng nhìn tôi ăn rồi phát biểu:
- Dạo này thấy hai người hú hí với nhau nhiều lắm đấy!
Tôi sặc bánh mì, ngại ngùng phủ nhận đủ điều. Minh Nhân lại im lặng, không nói gì thêm. Đợi tôi ăn xong ổ bánh mì thì cậu ta lại nói tiếp:
- Có vẻ thằng Tuấn khá quan tâm đến Lôi vì vậy... có thích thì nói cho người ta biết.
Tôi lại sặc nước, ngỡ ngàng nhìn Minh Nhân.
- Nhân nói gì vậy?
- Theo như tình hình quan sát của Nhân thì thằng Tuấn đã và đang làm những chuyện xưa nay chưa bao giờ làm. Mà chỉ thấy nó làm mấy việc đó với Lôi thôi. Nên Nhân nghĩ nó cũng có chút tình ý gì đó với Lôi rồi.
Tôi đơ người nhìn Minh Nhân. Đây là lần đầu tiên cậu ta nói nhiều với tôi như vậy. Cũng chẳng hiểu vì sao, càng nghe cậu ta nói thì trong tôi có cảm giác gì đó. Một cảm giác bùng cháy, nó thôi thúc tôi phải làm gì đó.
- Vì cũng là con trai, lại chơi chung nên Nhân biết ý đồ của nó khi làm mấy việc đó. Giống như bây giờ thấy Lôi không khỏe là mua đồ ăn nước uống, cả thuốc cho Lôi luôn. Tụi Nhân mà có ốm đau gì thì nó chỉ cười vô bản mặt tụi này thôi. Còn tụi con gái, thấy nó hỏi thăm vậy thôi chứ có bao giờ hành động. Lôi phải có vai trò gì trong lòng nó nên nó mới làm mấy việc này. Nhân biết tính nó nhiều nhất đám mà.
- Thật vậy sao? - Tôi ôm lấy tim đang tràn đầy sự vui sướng.
- Ừ. Nên có thích thì nói cho nó biết, còn không thích thì... từ từ thích nó cũng được.
Và rồi tôi đứng dậy, gương mặt quyết tâm hơn bao giờ hết.
- Được! Thế Dương Tuấn đang ở đâu?
- Đang đá cầu dưới sân. Mà sắp vô lớp rồi để khi khác đi.
- Không đâu! Tui đã im lặng, sợ hãi chờ đợi quá lâu rồi. Bây giờ nhờ có lời nói của Nhân nên tui sẽ hành động dù kết quả ra sao.
- Lẹ rồi uống thuốc.
- Ừ. Cám ơn Nhân! - Dứt câu tôi vội chạy đi.
Những cảm xúc thầm lặng của tôi trong hai năm qua phải bày tỏ hết với Dương Tuấn. Dù có bị từ chối cũng không sao cả, chỉ cần nói ra nổi lòng của chính mình thì tôi sẽ thoải mái hơn. Chỉ cần Dương Tuấn biết được tình cảm của tôi, hiểu được rằng tôi đã chiến đấu với cái cảm xúc đáng ghét này như thế nào.
Bước hết bậc cầu thang tôi chạy thật nhanh lại gần người con trai ấy.
Tôi phải nói cho Dương Tuấn biết là tôi đã luôn chú ý đến cậu ấy, biết rằng tôi rất vui vì được làm bạn với cậu ấy. Và cho Dương Tuấn biết được tôi đã thích cậu ấy đến nhường nào.
- Dương...
Chân tôi chợt khụy xuống đất, đôi mắt nhòa đi và tối lại. Đầu tôi quay cuồng rồi tôi nằm ngã xuống đất. Bóng tối bắt đầu bao trùm khắp cơ thể, một cảm giác khó chịu