Xa mới biết nhớ, mất mới biết quý, con người thật ngu ngốc.
“Kim Thái Hanh! Hộc hộc… anh đây rồi, tôi tìm anh mãi.”
“Tìm tôi làm gì?” Đáp lại cậu nam sinh đang đầm đìa mồ hôi kia chỉ là một giọng nói lạnh lùng.
Điền Chính Quốc hơi khựng lại, lát sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “À, tối nay anh rảnh không… tôi chỉ, tôi chỉ muốn mời anh đi ăn một bữa thôi. Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi muốn....”
“Không đi.” Kim Thái Hanh lạnh lùng liếc nhìn cậu, “Cậu định mời tôi đi ăn hàng quán ven đường đấy à?”
“Không tôi…”
“Không nói nhiều nữa, tôi không đi, cậu cũng đừng cứ bám theo tôi mãi thế. Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không thích cậu, không hứng thú với cậu càng không muốn làm bạn với cậu.” Kim Thái Hanh khinh khỉnh liếc mắt nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng. “Tối nay tôi có hẹn với một em gái rồi.”
Điền Chính Quốc đứng chết lặng tại chỗ, từng lời Kim Thái Hanh nói ra đều cứa sâu vào trái tim của cậu khiến nó rỉ máu. Cậu biết chứ, biết rằng hắn không thích con trai, hắn càng không thích cậu. Đã hơn một năm rồi, nhưng mà cậu vẫn không thể nào buông được. Có lẽ cậu là một người cứng đầu.
Điền Chính Quốc đau lòng nhìn theo bóng lưng đang xa dần kia…
“Này, này?!” Phác Chí Mẫn bực tức huơ huơ tay trước mặt Điền Chính Quốc, “Hôm nay là sinh nhật cậu mà cái mặt như đưa đám thế hả, này!”
Điền Chính Quốc giật mình, nhận ra ban nãy mình vừa thất thần, liền cười ngại ngùng nhìn cậu bạn thân trước mặt, “Ha ha, xin lỗi, tại đang suy nghĩ một số chuyện thôi, hôm nay tôi mời, cậu gọi món đi.”
“Lại nghĩ đến cái tên Kim chết tiệt đó chứ gì?!” Phác Chí Mẫn thở dài chán nản, “Hắn lại nói gì cậu nữa rồi? Tôi đi đập chết hắn.” Nói đoạn y đứng bật dậy, toan bước đi. Điền Chính Quốc vội vã ngăn lại. Cậu cười bẽn lẽn nhìn bạn mình.
“Nói gì đâu chứ, thôi ăn đi ăn đi.”
Phác Chí Mẫn khinh khỉnh nhìn cậu, “Điền Chính Quốc à, đã một năm rồi, cậu không cảm thấy mệt mỏi à?”
“Tôi….” Điền Chính Quốc khựng lại, “Tôi mệt chứ… rất mệt, nhưng tôi không buông hắn ta được, tôi chỉ mong có một ngày nào đó Kim Thái Hanh sẽ nghĩ lại và…”
“Nghĩ lại?! Hừ, hắn không đáng có được tình cảm của cậu, càng không đáng để cậu hi sinh. Điền Điền à, cậu yêu hắn phát điên rồi.” Phác Chí Mẫn đưa mắt nhìn cậu bạn thân, đáp lại y chỉ là nụ cười khổ của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc tạm biệt Phác Chí Mẫn, rồi ai về nhà nấy, gió đem lành lạnh thổi tung vạt áo cậu. Cậu vừa đi vừa ngắm nhìn con phố lên đèn, những lời nói của Kim Thái Hanh bỗng ùa ra như thác đổ, cậu cười khổ, ngấn đầu, mặc cho gió đêm thổi khiến mặt cậu đau rát. Có lẽ cậu quá cứng đầu rồi, cứng đến nỗi dù chịu bao nhiêu tổn thương cũng không buông tay, cố chấp níu kéo.
Điền Chính Quốc đưa mắt nhìn thẳng, cậu bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, Kim… Kim Thái Hanh sao? Anh ta đi cùng với một cô gái khác, họ đang tiến ngày càng gần đến cậu. Điền Chính Quốc vội vã cúi gằm mặt, quay lưng đi nhanh về phía ngược lại. Sao lại ở đây? Sao lại ngay lúc này chứ? Cậu vội vã, từng bước chân ngày càng nhanh.
“Ô kia không phải Điền Chính Quốc sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau, kéo cậu khựng lại. Kim Thái Hanh nhếch mép, kéo tay cô ả đứng bên cạnh hắn đến trước mặt cậu, “Không ngờ lại gặp nhau ở đây nhỉ? À quên mất, giới thiệu với cậu, đây là bạn gái của tôi.”
Điền Chính Quốc cười cười, ngại ngùng đáp “À” một tiếng.
Không đợi cậu nói thêm, Kim Thái Hanh đã quay sang nói với cô gái kia, “Đây là Điền Chính Quốc, người đang theo đuổi anh.” Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ theo đuổi rồi liếc nhìn Điền Chính Quốc.
“Theo đuổi anh sao?” Cô gái kia nói giọng khinh khỉnh liếc nhìn cậu, “Ai da đúng là không biết thân biết phận mà, dám theo đuổi Kim thiếu gia nhà tôi cơ đấy.”
“Em đừng nói vậy chứ, dù người ta đúng là không biết điều thật nhưng cũng không nên vạch trần trước mặt như vậy được.” Nói đoạn hắn cười cười nhìn Điền Chính Quốc, “Cậu Điền à, cậu nói phải không?”
Điền Chính Quốc chết lặng, cậu không ngờ được Kim Thái Hanh có thể buông ra những lời lăng nhục cậu trước mặt người khác, càng không ngờ được cậu lại bị lăng nhục giữa chốn đông người.
Cậu khe khẽ mỉm cười, đáp “ừ” một tiếng rồi lách người qua bọn họ đi thẳng. Cậu không nhớ mình đã về nhà bằng đường nào, chỉ biết là đêm đó cậu đã khóc, khóc rất nhiều, khóc vì mình ngu ngốc, khóc vì tình cảm của mình bị người ta chà đạp không thương tiếc. Buổi sáng thức dậy hai mắt cậu cay cay, cậu bước từng bước nặng nề về phía nhà vệ sinh. Thôi vậy, có lẽ nên buông thôi, cứ cố chấp thế này thì người tổn thương nhiều nhất là chính mình. Một ngày không quên được thì hai ngày, một tuần hay thậm chí là một năm hai năm.
Nghĩ đến đó, cậu mỉm cười thay đồ đi tới quán cà phê mà cậu đang làm thêm cùng Phác Chí Mẫn.
Về phần của Kim Thái Hanh, thì sau khi buông những lời cay nghiệt đó với Điền Chính Quốc thì hắn hả hê lắm. Về đến nhà còn lăn qua lăn lại nói chuyện điện thoại với bạn gái rồi mới đi ngủ.
Ngày ngày trôi qua như thế, hắn không gặp Điền Chính Quốc nữa, cũng không thấy cậu chủ động nhắn tin hay gọi điện nữa, thật là thoải mái. Mang tâm trạng vui vẻ, tối đó hắn quyết định sẽ ra ngoài đi dạo.
Đứng như kế hoạch thì khi trời chập hắn đã có mặt dưới lầu, chuẩn bị ra ngoài. Những cơn gió lành lạnh thổi vào da thịt hắn khiến hắn đau rát, nhưng tâm trạng của hắn tốt lên hẳn. Bước dài giữa dòng người tấp nập, hắn thích thú đưa mắt nhìn quanh, những hàng quán ven đường ngập trong tiếng nói cười, người người nói chuyện ồn ào, náo nhiệt.
Đi một hồi thấm mệt, hắn quyết định ghé vào quán cà phê gần đó để nghỉ ngơi sẵn tiện lấp đầy cái bụng trống của mình.
“Kính chào quý khách ạ.” Điền Chính Quốc vui vẻ nhìn ra cửa, nụ cười của cậu tắt lịm khi thấy Kim Thái Hanh. Hắn cũng đưa mắt nhìn, cười lạnh rồi bước tới.
“Ra là cậu làm việc ở đây à?”
“Quý khách dùng gì ạ.” Phác Chí Mẫn đột nhiên xuất hiện, kéo Điền Chính Quốc ra sau. “Chính Quốc à, cậu đi lấy bánh cho cô gái ngồi ở bàn kia giúp tớ nhé.”
Điền Chính Quốc gật đầu quay đi. Sau khi cậu đi mất thì Phác Chí Mẫn lạnh mặt nhìn Kim Thái Hanh, “Quý khách dùng gì ạ?”
“Mấy người xài thái độ này với khách hàng à?”
“Không, chỉ với mỗi anh thôi.” Phác Chí Mẫn cười lạnh, “Nếu anh không ăn hay uống gì thì mời anh đi ạ, ở đây sẽ cản trở chúng tôi buôn bán.”
Kim Thái Hanh mỉm cười, “Nào có, cho tôi một cà phê đen nóng nhé.”
“Vâng quý khách ra bàn đợi giúp tôi nhé.”
À còn nữa, Kim Thái Hanh quay đầu, “Nói bạn của cậu đừng bỏ đường vào cà phê nhé.”
Phác Chí Mẫn tức điên nhìn theo hắn, y quay người vào trong, bắt gặp Điền chính Quốc đang cắt bánh.
“Tên chết tiệt đó sao biết chỗ này nhỉ?” Điền Chính Quốc nhìn cậu bạn đang tức điên đầu muốn bốc khói không khỏi cười khổ, “Hừ cà phê đen không bỏ đường, tỏ ra ngầu cho ai coi chứ, ta bỏ muối chết mi.” Phác Chí Mẫn nhanh tay pha một Ly cà phê nóng rồi bỏ muối vào, ha ha cho ngươi chết.
Điền Chính Quốc cười cười nhìn y thầm nghĩ, Kim Thái Hanh rốt cuộc đã làm gì khiến y tức giận thế này nhỉ.
Ly cà phê nóng nhiều muối nhanh chóng được đem ra bàn. Kim Thái Hanh chưa kịp thưởng thức thì chuông cửa vang lên, một đôi nam nữ bước vào. Hắn đưa mắt nhìn, ngay lập tức đen mặt. Cô gái kia chính là bạn gái hắn. Có lẽ như có cảm giác có người đang nhìn mình, ả ta quay đầu bốn mắt chạm nhau.
“Ai da, anh thấy rồi sao? Tôi còn định lấy thêm một ít tiền của anh nữa nhưng mà bị phát hiện rồi.” Cô ả tỏ vẻ tiếc nuối nhìn hắn.
Kim Thái Hanh tức điên, nhìn cô ả. “Cô…!”
“Tôi? Tôi làm sao nào? Anh nghĩ tôi thật sự thích anh sao? Ngu ngốc! Tôi đến với anh chỉ vì tiền thôi.” Nói đoạn ả ta khoác tay với người đàn ông đứng cạnh mình, “Anh yêu à, em không thích quán này nữa chúng ta ra quán khác ăn đi.”
Kim Thái Hanh giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn bóng dáng hai người đi khuất. Tức giận đập bàn. Màn đối thoại vừa rồi đều được mọi người trong quán nghe hết, bọn họ giương đôi mắt thương cảm nhìn hắn.
Phác Chí Mẫn đứng ở quầy cũng hả hê không kém, “Hừ, đáng lắm, Điền Chính Quốc nhà tôi như vậy mà anh không quen đi quen người gì đâu không, bị vậy vừa lắm.”
Kim Thái Hanh tức điên người, trả tiền rồi đi thẳng ra ngoài bỏ về nhà, tâm trạng thoải mái của y cũng biến mất thay vào đó là đau đớn, hụt hẫng.
Kim Thái Hanh ơi là Kim Thái Hanh, mày ngu lắm!
Về đến nhà, hắn chẳng màng tới thay đồ mà leo thẳng lên giường. Hắn đột nhiên nghĩ đến Điền Chính Quốc, cảm giác tội lỗi liền dâng trào trong lòng, hắn đã từng nói những lời khó nghe với cậu, thẳng thừng từ chối cậu, cảm giác của cậu lúc đó chắc chẳng khác hắn là mấy. Kim Thái Hanh liếc nhìn đồng hồ, rút di động bấm số của Điền Chính Quốc. Đầu bên kia reo một hồi rồi tắt máy. Dù vậy Kim Thái Hanh hắn vẫn cố chấp gọi thêm vài cuộc nữa nhưng không ai trả lời. Lòng hắn lạnh đi, phải ha, đêm qua hắn đã buông lời cay nghiệt với cậu ở chốn đông người, bây giờ thì làm gì có chuyện cậu bắt máy hắn…
Hắn đã từng có cơ hội, nhưng vì quá ngu ngốc nên đã đánh mất, nếu như cho hắn một cơ hội nữa thôi, hắn sẽ thay đổi, nhất định.
END PHẦN 1.
p/s: Lâu rồi không đụng bút viết nên không biết hay không, thật sự thì mong mọi người góp ý thật lòng. Lạc sẽ cố gắng ra phần hai sớm nhất.