Trả thù

Chương 10

Duẫn La Phong lái xe rời xa thành phố, tới một ngôi biệt thự nguy nga, tráng lệ khác. Đến cổng có mấy người bảo vệ mở cửa cho anh tiến vào. Xe đỗ ở giữa sân rộng lớn, không chỉ có xe của anh mà còn có khoảng bảy, tám chiếc xe: Hyundai Elantra, Ferrari F8 Tributo, Mercedes Benz, Honda Civic,... cũng đỗ ngay trước biệt thự.

Duẫn La Phong mở cửa bước vào trong. Bây giờ là hơn ba giờ sáng, ngoài trời đen như mực nhưng bên trong ngôi biệt thự này lắp đủ loại đèn sáng như nắng giữa trưa, rực rỡ. Vật chất bên trong đều là những vật dụng từ nước ngoài về, vô cùng đắt đỏ, có giá trị. Duẫn La Phong đi thẳng thêm mấy bước nữa, mở cửa tiến vào một căn phòng. Diện tích căn phòng, giữ phòng là bộ bàn ghế dài, dùng để sum họp thành viên gia đình.

Hai bên kia kê sáu chiếc ghế, có sáu người đã ngồi vào, hai bên còn lại là hai chiếc trống.

Duẫn La Phong kéo một chiếc ghế trống ra ngồi vào. Thấy sự xuất hiện của anh, sáu người kia có chút bất ngờ.

Ba người ngồi bên phải là ba nam nhân trong đó có: Lăng Diệc Tịch - thân hình cường tráng, nước da trắng, mái tóc dài màu bạch kim được buộc gọn sau gáy; Trần Tiềm -thân hình chuẩn nhưng thua kém nhiều Lăng Diệc Tịch, tóc màu nâu đen; Hoành Dạ Thiên - thân hình cao ráo, gương mặt kiêu ngạo nổi bật là mái tóc đỏ, đeo khuyên tai bạc sáng chói.

Ba người ngồi bên trái là hai nam nhân và một nữ nhân: Triệu Hiểu Vũ - Dáng vẻ không cao lắm, thân thể cũng không được khỏe, gương mặt gầy, tóc đen, da trắng bệch, Triệu Hiểu Linh - dáng người thon thả, khỏe mạnh, chiều cao tương đối, nước da hồng hào, tóc đen dài mượt; Mạc Đình Mẫn - nhỏ tuổi nhất nhưng gương mặt trẻ, thanh tú biểu lộ sự tinh ranh, đanh đá, mái tóc vàng hoe, mắt xanh như bầu trời, phong cách ăn mặc của cậu ta luôn nổi bật khiến người khác chú ý.

Hoành Dạ Thiên nhìn Duẫn La Phong cười trêu chọc:"Cậu là người đến muộn nhất đấy? Bọn tôi chờ suốt đó."

Duẫn La Phong không nhìn hắn ném trả một câu:"Chẳng phải anh gọi tôi cuối cùng sao?"

Hoành Dạ Thiên tay sờ cằm:"Sao cậu biết hay vậy?"

Duẫn La Phong không trả lời, tay cầm ly trà trước mặt thong thả uống một ngụm.

"Lâu không gặp, La Phong." Lăng Diệc Tịch mở miệng, ngữ khí bình thường nhưng ai cũng phải chú ý.

Duẫn La Phong có ngạc nhiên nhưng chỉ nói:"Anh cũng thế, những người khác cũng vậy?"

Lăng Diệc Tịch giải thích:"Cậu thì khác, sáu người bọn tôi ở nước ngoài thường xuyên trao đổi buôn bán làm ăn với nhau nên cũng thường xuyên gặp. Riêng cậu thì chỉ nói chuyện qua điện thoại mấy lần rồi thôi."

Duẫn La Phong thở dài:"Biết sao được, tôi bận lắm."

Hoành Dạ Thiên nhếch miệng cười đểu:"Cậu bận vì công việc hay là bận vì 'dạy dỗ' thằng em trai?"

Nghe xong Duẫn La Phong nhíu mày:"Anh moi đâu ra thông tin đó?"

Hoành Dạ Thiên tay chống cằm:"Nghe được từ nhiều nguồn lắm."

Duẫn La Phong nói lớn:"Trả lời!!!"

Hoành Dạ Thiên huýt một tiếng sáo:"Trúng tim đen rồi."

"Rầm" Duẫn La Phong tay đập bàn:"Anh thích khiêu chiến sao?"

Hoành Dạ Thiên:"Làm gì có, trận chiến còn chưa bắt đầu mà."

Duẫn La Phong ánh mắt tức tối nhìn Hoành Dạ Thiên. Hắn ta thản nhiên như không có chuyện gì.

"Đủ rồi!" Lăng Diệc Tịch ngăn cản:"Vừa gặp nhau đã xích mích với nhau rồi, đến khi vào cuộc chiến thì tha hồ chém giết nhau nhỉ?"

"Đương nhiên!" Hoành Dạ Thiên và Duẫn La Phong đồng thanh đáp.

Lăng Diệc Tịch cũng hết kiên nhẫn:"Hai đứa này..."

"Đại ca, em có ý kiến."

Lăng Diệc Tịch nghe xong liếc mắt nhìn Mạc Đình Mẫn giơ tay lên phát biểu ý kiến:"Hình như hiện giờ tâm trạng Tứ ca vẫn không được tốt cho lắm. Vậy nên xin anh cứ nguôi cơn giận đã, anh đừng trách anh ấy. Từ nhỏ đến giờ Tam ca và Tứ ca gặp nhau thì thôi rồi... Hai người không hợp nhau ý mà...ba người bình tĩnh lại, mục đích chúng ta cùng tới đây đâu phải xem cãi nhau nhỉ?"

Mạc Đình Mẫn tươi cười nói, xong ngó sang Triệu Hiểu Vũ và Triệu Hiểu Linh:"Ngũ ca và Lục tỷ thấy sao?

"Không ý kiến!" Triệu Hiểu Vũ và Triệu Hiểu Linh đồng thanh đáp.

Một câu ngắn gọn khiến bọn họ ngẩn người ngơ ngác nhất là người hỏi là Mạc Đình Mẫn...

Triệu Hiểu Linh nói:"Giải quyết nhanh đi, chúng tôi còn về!"

Bao giờ cũng vậy, hai anh em Triệu Hiểu Vũ và Triệu Hiểu Linh như người ngoài cuộc, họ không có hứng thú và cũng chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì ngoài công việc của họ.

Điều này khiến những người khác phải bó tay chịu thua tính cách của hai người họ.

Không khí trầm lặng lúc lâu, Bạch Tử Diêu bước vào. Một nam nhân đã có tuổi nhưng vẫn minh mẫn và trẻ trung. Ông ta thân cao, chắc khỏe mạnh đồ vest đen sang trọng. Thấy ông bước vào, bảy người kia đứng dậy. Đến khi Bạch Tử Diêu ngồi vào chiếc ghế trống cuối cùng thì tất cả mới ngồi xuống.

Bạch Tử Diêu nói:" Trước hết thứ lỗi cho ta, mới sáng sớm như vậy đã gọi các con đến."

Tất cả đồng thanh:"Không sao ạ."

Bạch Tử Diêu mỉm cười:"Vậy các con chào hỏi nhau xong chưa?"

Triệu Hiểu Linh ngay lập tức nói:"Xong rồi ạ, cha vào thẳng vấn đề chính đi."

Bạch Tử Diêu:"Hiểu Linh, sao con lại phải vội vàng vậy?"

Triệu Hiểu Linh:"Con không có thời gian."

Bạch Tử Diêu:"Ta e rằng việc này không nhanh được đâu!"

Triệu Hiểu Linh gấp gáp, muốn nói thêm điều gì nhưng Triệu Hiểu Vũ lên tiếng cản cô:"Được rồi Hiểu Linh, cha đã gọi chúng ta tới đây là để bàn việc, không nhanh cũng phải thôi."

Triệu Hiểu Linh đành phải im lặng.

Chốc lát sau, Bạch Tử Diêu nói:"Tất cả đã không còn ý kiến gì nữa, ta vào thẳng vấn đề...Mang ra đi!"

Bạch Tử Diêu ra lệnh cho thủ hạ. Lập tức những người mang vào bảy tấm thẻ kích thước vừa phải, đặt sấp lên bàn.

Bạch Tử Diêu tiếp tục:" Bảy người các con hãy tùy tiện chọn lấy một lá bài đi!"

Tất cả làm theo, mỗi người lấy một lá bài cầm lên xem. Lá bài màu trắng có hình những con vật màu đen. Theo thứ tự, Lăng Diệc Tịch lấy tấm bài hình con sư tử; Trần Tiềm lấy lá hình con đại bàng; Hoành Dạ Thiên chọn hình cáo fennec; Duẫn La Phong lấy thẻ bài hình bọ cạp; Triệu Hiểu Vũ lấy hình rồng kiểu Nhật; Triệu Hiểu Linh lấy lá hình con rùa; Mạc Đình Mẫn lấy thẻ con hổ.

Bảy người còn đang khó hiểu. Bạch Tử Diêu giải thích:"Bảy tấm thẻ này không phải những tấm thẻ bình thường đâu đấy! Bởi vì nó sẽ quyết định chiến thắng của các con khi vào cuộc chơi."

Nghe tới hai từ "cuộc chơi", sắc mặt bảy người đều bất ngờ, sửng sốt. Bạch Tử Diêu cười:"Các con cứ bình tĩnh, cuộc chơi vẫn chưa bắt đầu đâu."

Duẫn La Phong khó hiểu:"Vậy cha đưa mấy tấm thẻ này là thế nào?"

Câu hỏi của Duẫn La Phong cũng là câu hỏi của sáu người còn lại.

Bạch Tử Diêu trả lời:"Tạm thời các con cứ giữ cẩn thận tấm thẻ. Đến khi cuộc chơi bắt đầu, các con hãy giành giật thẻ của nhau. Cuối cùng ai có được nhiều thẻ nhất sẽ là người chiến thắng!"

Nghe xong, cả sáu người với ánh mắt kinh ngạc nhìn nhau.

"Tuy nhiên...", Bạch Tử Diêu trầm giọng:"Khi ta chưa cho phép bắt đầu cuộc chơi, các con cũng không được phép cướp đoạt thẻ của đối phương. Nếu ai làm trái luật thì sẽ loại ra khỏi cuộc chơi và những gì người đó nhận được sẽ là con số Zero..."

Trần Tiềm nói:"Hiểu rồi...nói đơn giản là đến lúc đó chúng con có thể dùng mọi thủ đoạn để cướp đoạt thẻ của nhau sao?"

"Đúng vậy."

Hoành Dạ Thiên cười đểu:"Vậy thì...có thể chém giết lẫn nhau."

Bạch Tử Diêu thở dài:"Thật đau lòng khi một trong số các con phải chết nhưng việc chém giết nhau cũng có thể...Phải rồi, ta muốn hạn chế việc chém giết lẫn nhau nên các con có thể đàm phán với đối phương, giải quyết trong hòa bình để đối phương đưa thẻ cho mình mà không cần đầu rơi máu chảy..."

Lăng Diệc Tịch nói:"Chắc là không có chuyện đó đâu..."

Bạch Tử Diêu thầm cười:"Tùy các con thôi, nhưng ta nói này nếu một trong số các con có thể lấy thẻ của đối phương một cách hòa bình thì người đó sẽ có tỉ lệ chiến thắng là 70%!"

Tất cả đồng thanh:"Tại sao chứ?"

"Việc này khó lắm đúng không, đơn giản vì nó nên nó chiếm tận 70% tỉ lệ chiến thắng..."

Bầu không khí rơi vào im lặng. Một lát sau, Mạc Đình Mẫn lên tiếng:"Con muốn hỏi?"

Bạch Tử Diêu gật đầu.

"Con muốn hỏi, bảy tấm thẻ này là ngang nhau sao? Có khác nhau về năng lực hay gì không?"

Bạch Tử Diêu trả lời:"À...bảy tấm thẻ là tương đương nhau."

Duẫn La Phong nói:"Vậy thì lúc đầu đâu cần mỗi người tự chọn lấy một tấm chứ?"

Bạch Tử Diêu không trả lời, chỉ mỉm cười:"Còn ai thắc mắc gì nữa không. Nếu không thì việc này kết thúc ở đây. Một ngày nào đó ta sẽ bắt đầu cuộc chơi."

...

Bảy người không ai hỏi thêm gì nữa. Cuộc họp mặt kết thúc.

Rạng sáng, Duẫn La Phong chuẩn bị rời khỏi biệt thự của Bạch Tử Diêu.

Anh bước chân ra khỏi cổng lớn thì nghe tiếng gọi.

"Anh hai, chờ em với."

Duẫn La Phong ngoảnh mặt lại thấy Mạc Đình Mẫn vừa chạy vừa giơ cao một tay lên vẫy gọi.

Duẫn La Phong nhíu mày:"Đừng gọi tôi như vậy?"

Mạc Đình Mẫn đuổi kịp anh, cười vui vẻ:"Có mỗi hai chúng ta thôi mà."

Sắc mặt Duẫn La Phong không đổi:"Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi nhận cậu làm em khi nào?"

Mạc Đình Mẫn vẫn vui tươi, hai mắt lấp lánh:"Nhưng anh vẫn luôn là anh mà."

Duẫn La Phong nói:"Tôi hỏi cậu...sao cậu dám dẫn thằng nhóc đó ra khỏi nhà hả?"

"Thằng nhóc đó?" Mạc Đình Mẫn trả lời:"À, anh nói Đàm Liễm sao, xin lỗi anh nhé, em tự ý dẫn tình nhân của anh đi mất...chắc vì chuyện này mà anh giận nhỉ?"

Hai chữ "tình nhân" làm sắc mặt Duẫn La Phong tối sầm lại. Anh trầm giọng:"Cậu nói ai là tình nhân của tôi."

Mạc Đình Mẫn ngơ ngác:"Không phải sao?"

Bất ngờ, anh quát to:"Không phải!!!"

Mạc Đình Mẫn cảm thấy hết hồn hết vía...

"Thế... Đàm Liễm với anh có quan hệ gì?..."

Duẫn La Phong lườm Mạc Đình Mẫn một cái khiến cậu ta hoảng hốt:"Em lỡ lời thôi...anh bình tĩnh!!!"

Duẫn La Phong không nói gì thêm nữa, quay người rời khỏi. Mạc Đình Mẫn không đuổi theo nữa, đứng tại chỗ nói to:"Anh hai... Em biết anh đang giận em lắm nên sẽ không tới nhà anh một thời gian. Hy vọng anh nguôi cơn giận...Dù thế nào thì anh vẫn là anh của em!"

Duẫn La Phong siết chặt tay, cảm thấy mình như thằng ngốc có "cái đuôi" bám theo.

Anh có kiềm chế cơn giận để về tới biệt thự. Khi đã an toàn về tới biệt thự của anh, anh sẽ trút toàn bộ sức lực đấm vỡ chiếc vô lăng trước mặt cho hả giận...

*1988 từ*