Trả thù

Chương 13

Duẫn La Phong trừng mắt nhìn cậu, cậu run run mở miệng:"Anh...anh định làm gì?"

Duẫn La Phong chẳng nói chẳng rằng, đưa tay ra xé rách hết quần áo mỏng manh trên người cậu. Thân thể trắng ngần của Đàm Liễm hiện ra.

"Đừng... "

"Chát!" Chưa nói hết câu, cả người cậu đổ ập xuống giường sau cái tát thẳng tay của anh.

Má phải in hằn dấu tay đỏ rực, nước mắt cậu trong vô thức tuôn ra.

Đàm Liễm mở to mắt kinh sợ khi thấy Duẫn La Phong đưa tay tự cởi áo khoác ngoài rồi đến chiếc áo sơ mi của anh.

"Không!" Cậu hét lên, cậu biết Duẫn La Phong muốn làm tình với cậu...

Đàm Liễm liều mạng bước chân xuống giường chạy khỏi đây. Chân vừa chạm đất, cả cơ thể cậu ngã quỵ xuống. Vết thương nơi đầu gối vẫn còn tê rần, đau nhức.

Chạy không được, cậu dùng hai tay bò lết về phía cửa.

Duẫn La Phong thấy cậu muốn bỏ trốn, ánh mắt tức giận như đã tỉnh rượu.

Lúc nãy, Duẫn La Phong đi đứng còn không vững thế mà bây giờ có thể bước kịp Đàm Liễm.

Duẫn La Phong kề sát cậu, từ trên cao nhìn xuống đôi bàn tay thon gầy kia đang hết sức cử động.

Và một bàn chân nặng trịch giẫm mạnh lên bàn tay phải của cậu. Rõ ràng cậu nghe tiếng "rắc", xương ở bàn tay phải vỡ vụn hết rồi!

"Đau quá...xin anh...dừng lại..."

Cậu khóc nấc lên.

Giọng nói lạnh như băng của anh đe doạ:"Nếu mày muốn tay kia tiếp tục hỏng thì cứ việc bỏ chạy!"

Cậu thống khổ lắc đầu:" Không... tôi không chạy... Anh đừng làm... với tôi..."

Đôi mắt ngập nước khi thấy chiếc áo sơ mi của anh đã tháo hết khuy. Khoá quần cũng không biết bị anh kéo xuống từ bao giờ.

Duẫn La Phong túm tóc cậu, ném mạnh lên giường.

Đàm Liễm nhăn mặt chịu đau.

Không để cho cậu kịp phản ứng, Duẫn La Phong dùng đầu gối đè lên cậu.

Cậu nức nở:" Xin anh... anh có thể đánh tôi, đem tôi cho người khác chà đạp cũng được... tôi chỉ xin anh đừng làm thế với tôi... Tôi với anh không thể... như vậy là loạn luân..."

Từng tiếng van xin đứt quãng của cậu không thể tới tai anh.

Cả người Duẫn La Phong trở nên nóng rực, anh ném chiếc áo sơ mi trên người ra.

Duẫn La Phong giờ đã mất hết lý trí. Anh gào lên:"Mày là của tao... Cơ thể này là của tao!

Nói xong, như muốn đánh dấu chủ quyền, Duẫn La Phong dùng sức ở miệng cắn lên cái cổ khanh mảnh kia.

"AAA..." Cậu thét lên.

Đàm Liễm biết sức của cậu không thể bằng anh nhưng vẫn kịch liệt giãy giụa, hai tay bình sinh đẩy anh ra.

Duẫn La Phong thấy vậy, không do dự dùng sức ở hai tay.

Hai tay anh siết chặt cổ tay gầy yếu của cậu đè xuống giường. Siết mạnh đến mức tím bầm rồi đọng máu.

Cậu bất lực nằm đó chịu đựng. Cơ thể vì giãy giụa quá mức mà đụng đến vết thương sau lưng. Tấm lưng gầy gò của cậu ma sát với mặt giường, máu từ vết roi để lại chảy xa, cực kì đau xót!

Lúc sau, anh buông cậu ra, Cổ Đàm Liễm in vết răng và rỉ máu.

Duẫn La Phong đăm đăm nhìn bộ dạng đáng thương của cậu.

Lệ từ hốc mắt cậu chảy xuống cằm, xuống cổ rồi xuống bộ ngực đỏ ửng đang phập phồng không ngừng.

Đàm Liễm không biết rằng, bộ dạng khóc lóc, van xin của cậu vô cùng câu dẫn Duẫn La Phong, gợi ra thú tính trong con người anh!

Vật tượng trưng cho nam giới của anh sớm đã trở nên cương cứng.

Duẫn La Phong lập tức cởi quần dài lẫn quần lót, mạnh mẽ dùng sức đem phân thân vừa dài vừa to đâm thẳng vào thân thể Đàm Liễm.

"AAA...dừng...lại...xin anh" cậu rên rỉ kêu lên, dùng toàn lực bò về phía trước, muốn từ dưới người của anh chạy trốn ra ngoài, nhưng vô dụng.

Không có bôi trơn, không còn màn dạo đầu, cự vật to dài đâm thẳng vào, hung hăng thúc vào cậu đến tận cùng.

Duẫn La Phong suồng sã ra vào, máu từ hậu huyệt cậu chảy ra.

Sau lưng cậu hiện một tầng mồ hôi lạnh, Đàm Liễm gục mặt xuống gối, khóc thút thít. Duẫn La Phong nghe được Đàm Liễm đang cắn miệng vào gối rên rỉ đau đớn.

Nhưng không vì thế mà anh dừng lại, cường độ lại càng lúc càng lớn hơn.

Duẫn La Phong trở nên điên dại, như một con thú hoang mà ăn sạch cậu!

Duẫn La Phong lại thúc một cái thật mạnh vào trong, hoàn toàn không để lại bất kỳ kẽ hở nào, "nơi đó" khít chặt vào nhau.

"Thật chặt!"

Duẫn La Phong dùng lực đánh một đòn vào mông cậu, phía sau cũng vì thế không tự chủ mà co rút lại, lập tức cảm thấy nam căn của anh lại bắt đầu mạnh mẽ đứng lên...

Đau! đau! đau! đau đến tê buốt, gãy hết sống lưng, đau đến chết đi sống lại, đau đến mức cơ thể cậu không ngừng run rẩy, đau đến mức choáng váng hoa mắt. Hai năm qua, Duẫn La Phong gây cho cậu chịu không ít khổ cực, bị thương rất nhiều lần, nhưng so với đau đớn bây giờ, quả thực cũng chỉ như một đốt ngón tay.

"Mau dùng sức!" Duẫn La Phong ở phía sau trầm giọng ra lệnh, giọng nói chứa đầy sự tức giận khiến cậu không thể nào phản kháng lại được.

Đàm Liễm thở hổn hển, cố sức co rút thân thể, dùng tràng bích non mềm bao lấy cự bổng cứng rắn nóng bỏng như bàn ủi kia.

Đàm Liễm cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình bị đâm thủng hết rồi.

Phía sau đã tê dại lại một lần nữa cảm thấy bị xâm nhập, cậu cũng không gắng gượng được nữa, giọng nói bởi vì rên rỉ quá nhiều mà giờ đây khô khốc đến khó chịu, trước mắt chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không còn cách nào khác để giữ cân bằng. Cậu chưa bao giờ hi vọng được ngất xỉu đi như lúc này. Thế nhưng cái cảm giác muốn chìm vào bóng tối lại thủy chung không đến. Cảm giác lao thẳng va đập khiến đầu óc cậu giằng xé giữa hiện thực và hư ảo.

Duẫn La Phong bắt đầu tăng nhanh tốc độ, cự vật to hơn cổ tay ngang ngược hung hăng thúc vào vách ruột nhỏ hẹp của Đàm Liễm, mỗi một cú thúc đều muốn lấy mạng cậu. Cậu cảm giác đầu quay vòng đến choáng váng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng đâm một cái thật mạnh rồi phóng ra dịch thể nóng bỏng . Cậu chỉ cảm nhận được một trận sóng nhiệt tràn ngập trong cơ thể mình.

Đàm Liễm nằm sấp trên giường không nhúc nhích.

Hậu đình bị xé rách, máu và dịch thể trộn và nhau.

Đau đớn! Chỉ toàn là đau đớn!

Xuất hết dịch thể vào trong cơ thể cậu xong, Duẫn La Phong uể oải nằm gục xuống. Anh chìm sâu vào giấc ngủ.

Còn cậu, cậu cũng vô lực nằm đó rất lâu, rất lâu sau mới có chút sức lực bò dậy.

Cậu chật vật lắm mới có thể đem toàn thân ra khỏi người anh.

Đàm Liễm chỉ còn cánh tay trái là nguyên vẹn. Cậu xuống giường, bò đến một góc tường trong phòng.

Thật lạnh lẽo! Thân thể không mảnh vải che thân phải nằm trên sàn đá lạnh!

Cậu nằm thu mình co ro rồi dần cũng đi vào giấc ngủ!

*1341 từ*