Trả thù

Chương 15

"Phải làm sao để em tha thứ hết cho những lỗi lầm của anh?"

Âm điệu trầm lắng mang một nỗi buồn khôn siết của Duẫn La Phong.

Đã hai ngày trôi qua, Đàm Liễm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hai ngày qua, Duẫn La Phong cũng không rời khỏi đây nửa bước, anh như dính chặt với chiếc giường cậu nằm...

Anh ngồi đối diện, ngắm nhìn gương mặt cậu đang ngủ yên. Đàm Liễm khuôn mặt gầy yếu đi nhiều sau đêm kinh khủng đó. Cậu đã hạ sốt, gò má đỏ ửng đã chuyển thành trắng hồng. Đôi mắt dù đã nhắm nghiền nhưng vẫn còn mang một sức hút kì lạ với Duẫn La Phong.

Cả cơ thể cậu vùi trong một lớp chăn dày, vài giọt mồ hôi thấm ướt trán. Duẫn La Phong vội dùng khăn, nhẹ nhàng lau đi. Cánh tay anh làm rất nhẹ nhàng và cẩn thận vì sợ làm cậu đau.

Xong, anh đưa tay kéo cao tấm chăn sát cổ cậu. Duẫn La Phong nhận ra trên cổ Đàm Liễm vết cắn vẫn chưa mờ đi, trong lòng lại tự dằn vặt, day dứt. Dưới lớp quần áo mỏng kia còn là một thân thể gầy gò và có quá nhiều vết thương anh để lại.

Nội tâm Duẫn La Phong lại trở nên giằng xé, ân hận và hối tiếc. Tại sao? Cả thế giới này có duy nhất một mình em, anh lại không biết trân trọng em! Tiểu Liễm, em làm ơn tỉnh lại đi. Anh hứa sẽ không làm tổn thương em... Anh quá tồi tệ phải không? Em tỉnh lại, đợi sức khỏe em hồi phục, lúc đó em hãy đánh anh, trách móc anh thậm chí một dao đâm anh cũng được... chỉ cần em tha thứ cho anh, anh vẫn sẽ chấp nhận.

Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe nhịp thở đều đặn của cả hai người cho đến khi điện thoại anh đổ chuông.

Không muốn làm phiền đến cậu, anh ra bên ngoài nhận cuộc gọi.

Duẫn La Phong giọng điệu tôn kính: "Cha!"

Bạch Tử Diêu nói:"Bây giờ con có thời gian không?"

Duẫn La Phong ngoảnh nhìn vào phòng, cậu vẫn đang ngủ yên. Anh muốn trả lời "Con không" nhưng Bạch Tử Diêu đã lên tiếng khiến anh thay đổi ý định:"Cha có chuyện cần cho con biết, liên quan đến Đàm Hoàn Lãng!"

Duẫn La Phong giật mình sửng sốt, anh nhớ ra mình có nhờ Bạch Tử Diêu truy tìm xác của Đàm Hoàn Lãng từ hai năm trước. Anh trả lời:"Được, con sẽ tới ngay."

Trước khi ra khỏi nhà anh không quên ra lệnh cho những người trong nhà trong trông chừng cậu, khi nào cậu tỉnh phải báo anh biết.

Duẫn La Phong lái xe đến biệt thự của Bạch Tử Diêu nhưng giữa đường lại nhận tin nhắn của hắn:"Ta đợi con ở khu bệnh viện La Tân phía Bắc, cách thành phố 30km."

Duẫn La Phong vòng lại xe, tới địa chỉ vừa rồi.

Đến nơi, là một khu bệnh viện có quy mô nhỏ nhưng lại thuộc quyền sở hữu của Bạch Tử Diêu. Các ý tá, bác sĩ ở đây đều được đào tạo có trình độ vượt bậc. Các dụng cụ khám bệnh đều thuộc loại hiện đại, tối tân nhất. Bề ngoài là một khu bệnh viện nhưng rất ít khi khám bệnh cho người khác. Bên trong giống phòng thí nghiệm hơn là phòng khám bệnh. Ngoài các dụng cụ khám bệnh ra còn có các loại vũ khí: súng đạn, bom mìn,...

Duẫn La Phong vào bên trong, thấy Bạch Tử Diêu đứng đợi. Anh cúi chào một tiếng.

Bạch Tử Diêu nhanh nói:"Con vào đây!"

Hắn dẫn anh vào một căn phòng, Bạch Tử Diêu nhập mật mã để mở cửa phòng. Bước vào, Duẫn La phong cảm thấy rét run người. Nhiệt độ trong phòng chênh lệch, thấp hơn bên ngoài nhiều.

Chợt đồng tử Duẫn La Phong co rút, vô cùng kinh ngạc khi nhìn trước mắt là một chiếc giường bệnh, nhiệt độ chiếc giường vô cùng thấp. Và... người nằm trên giường là Đàm Hoàn Lãng...

Tại sao? Trong hai năm qua, Duẫn La Phong nhận thấy Đàm Hoàn Lãng không hề thay đổi chút nào, chẳng lẽ hắn chết rồi...hơn nữa, nhiệt độ ở đây...

Bạch Tử Diêu thấy anh bàng hoàng như vậy liền giải thích:"Hai năm trước, ta có giúp con truy tìm xác của hắn. Đúng là mất khá nhiều thời gian ta cũng tìm ra. Hiện tại thì hắn chưa chết, nhưng cũng không thể tỉnh lại. Lý do là vì xác của hắn ta tìm được ở Anh. Bọn giữ xác đã tiêm cho hắn một liều thuốc là Estaletanol - thuốc tạm thời ngăn ngừa tất cả cử động trên cơ thể sinh vật sống, khiến cho hắn rơi vào tình trạng hôn mê vĩnh viễn. Phải tìm được thuốc giải thì hắn mới tỉnh được. Bất quá, lúc đó ta chỉ bắt được mới lũ thủ hạ của kẻ chủ mưu thôi, chúng cũng chết hết rồi... Ta cũng cho người điều chế thuốc giải nhưng không thành..."

Nói xong, Bạch Tử Diêu quay sang nhìn anh, thấy vẻ mặt anh vô cùng bối rối, khó mà đoán được anh đang nghĩ cái gì. Bạch Tử Diêu hỏi:"Con có ý định gì không?"

Giọng anh không mang cảm xúc:"Không ạ! Dù sao hắn cũng không thể tỉnh lại, chẳng khác gì một người chết. Việc bây giờ cần điều tra là kẻ nào đã lấy xác rồi còn đem sang Anh... mục đích của hắn là gì chứ?"

"Con không cần lo, chắc chắn đến phút cuối mọi chuyện sẽ rõ!"

"Vâng!"

Điện thoại Duẫn La Phong reo. Nhận cuộc gọi từ thủ hạ báo là Đàm Liễm đã tỉnh lại, anh vội vàng chào tạm biệt Bạch Tử Diêu rồi đi ra. Nhưng Bạch Tử Diêu lại gọi:"Con có vẻ bận rộn quá nhỉ?"

"Không ạ, chỉ là chuyện cá nhân thôi!" Duẫn La Phong khẽ mỉm cười.

"Đừng làm việc quá sức, phải giữ gìn sức khỏe đấy!"

Bạch Tử Diêu ân cần căn dặn mang bao nhiêu cảm tình. Duẫn La Phong cũng thấy lạ, theo trí nhớ của anh, anh cảm thấy Bạch Tử Diêu có vẻ thiên vị anh hơn sáu người kia. Thời gian bỏ ra gặp anh, giúp anh nhiều vô kể. Tất nhiên sáu người kia cũng biết điều này, nhưng không ai dám hỏi tại sao?

Duẫn La Phong nhanh chóng trả lời:"Tất...tất nhiên rồi ạ!"

"Chỉ là ta nghe Mạc Đình Mẫn nói con ngất xỉu..."

Thằng nhóc nhiều chuyện đó!!! Trong lòng anh tức tối, ấp úng trả lời:"Do...con không chú ý...sẽ không có lần sau đâu ạ..."

"Ừ! Cuộc chiến sắp bắt đầu rồi. Con nhất định phải giành chiến thắng!"

Ánh mắt sắc bén của Bạch Tử Diêu lộ ra. Một câu nói khẳng định chắc vằng vặc khiến Duẫn La Phong không thể không nghe theo:"Vâng! Con sẽ giành chiến thắng!"

*1169 từ*