Trả thù

Chương 16

Duẫn La Phong lái xe về biệt thự của mình.

"Lão đại!"

Bước vào nhà, những người thủ hạ cung kính cúi chào anh.

Anh nói:"Thằng nhóc thế nào rồi?"

"Thưa ngài, nó đã tỉnh nhưng chẳng chịu ăn gì cả."

Nghe vậy, Duẫn La Phong lập tức vào trong phòng.

Anh thấy cậu ngồi tựa lưng vào tường, thẫn thờ ngồi đó. Đến khi biết Duẫn La Phong bước vào, cậu có chút phản ứng, cơ thể không kiểm soát được mà run lên.

Duẫn La Phong nhận thấy điều đó, trong lòng chợt đau nhói. Anh gọi khẽ:"Tiểu Liễm."

Vừa gọi vừa bước chân về phía cậu, không ngờ cậu phản kháng dữ dội, hét lên:"Đừng lại gần tôi!"

Duẫn La Phong bất ngờ đến ngây dại. Anh chưa bao giờ thấy cậu như vậy. Thế nhưng mặc kệ cậu có phản kháng thế nào anh vẫn tiến thẳng đến chỗ cậu. Ai ngờ được... cậu còn nhanh hơn Duẫn La Phong, lao vội xuống giường.

(Ps: Các bạn đang đọc truyện "Trả thù" ở wattpad của tác giả Huyết Hải Diên!!!)

Đàm Liễm không hề để ý, tay trái của cậu còn ghim một cây kim nhỏ để truyền nước. Cậu vướng phải cây kim trong tay, mũi kim mảnh, sắc kia cứa mạnh thành một vệt dài trên cánh tay.

Cánh tay trái duy nhất còn lành lặn của của cậu cũng bị thương. Hai chân cậu cũng trở nên vô lực, cả cơ thể cậu cùng giá để dịch truyền nước đổ ập xuống. Cánh tay trái bị thương không nhẹ, máu từ đó chảy ào ra...

Duẫn La Phong biến sắc, lo lắng:"Tiểu Liễm!"

Đàm Liễm không quan tâm, anh đối với cậu đã thay đổi cách xưng hô. Xương ở bàn tay phải gãy còn chưa kịp hồi phục, không thể cầm máu cho tay kia được. Thế nhưng đau đớn này có là gì so với đêm hôm đó chứ?

Mọi kí ức đêm đó ùa về, Đàm Liễm càng hận. Thấy Duẫn La Phong bước đến, cậu nhanh thoăn thoắt bò dậy. Mặc kệ máu có chảy ở cánh tay trái, cậu vẫn giơ nó lên, không ngờ nắm được chai thủy tinh đặt trên bàn. Thế là... Đàm Liễm đem hết sức lực đập mạnh chai thủy tinh xuống sàn. Tiếng thủy tinh vỡ lớn đến chói tai, mảnh vụn xoẹt qua trán cậu, một tia máu nhỏ liền tuôn ra.

Vừa lúc tiếng vỡ vừa phát ra thì Duẫn La Phong chỉ cách cậu có một bước chân. Anh hoảng loạn đứng nhìn cậu tay đang cầm chặt miệng chai nhọn hoắt hướng thẳng về cổ mình.

"Đừng...em đừng làm..."

Duẫn La Phong muốn trấn an cậu. Chưa nói hết câu, cậu đã cắt lời:"Anh nghe tôi nói đã!"

Duẫn La Phong đau lòng nhìn cánh tay trái chảy máu run run còn đang siết chặt mảnh vỡ của cậu.

"Anh còn bước tới, tôi sẽ cắt cổ tự sát!"

Đàm Liễm nói chắc như đinh đóng cột. Ánh mắt giận dữ của cậu cũng khiến Duẫn La Phong lung lay.

"Được! Anh không bước tới!"

Nói xong, muốn để cậu an tâm không làm chuyện dại dột, Duẫn La Phong lùi lại về phía sau mấy bước.

Cố gắng lấy hơi, Đàm Liễm thẳng thừng nói:"Duẫn La Phong, có điều này tôi phải nói. Tôi biết anh không muốn chấp nhận nhưng nó lại là sự thật. Anh với tôi...là anh em cùng cha khác mẹ, cùng quan hệ huyết thống. Chuyện này, không phải là anh không biết!"

"Anh biết!" Duẫn La Phong thốt ra hai từ với đầy ân hận.

"VẬY THÌ TẠI SAO? TẠI SAO ĐÊM HÔM ĐÓ, CHÍNH ANH LẠI CƯỠNG BỨC TÔI?"

Đàm Liễm gào lên, tiếng gào thét thê lương như muốn nổ tung cả cổ họng. Nước mắt cũng trào ra.

Duẫn La Phong cúi gầm mặt, hai tay siết thành quyền:"Đêm đó là anh uống say, không kiểm soát được bản thân, nên..."

"Phải rồi, anh uống say...ANH ĐÂU CÓ BIẾT TÔI ĐÃ VAN XIN ANH ĐẾN KHÔ CẢ CỔ HỌNG, KHÓC LÓC GẦN CẠN CẢ NƯỚC MẮT! ANH ĐÂU CÓ BIẾT ANH MANG ĐẾN CHO TÔI BAO NHIÊU ĐAU ĐỚN, BAO NHIÊU TỦI NHỤC!!!"

Duẫn La Phong im lặng, vẫn cúi mặt xuống.

"Quả thực, tôi cảm thấy có lỗi với anh...sự xuất hiện của tôi phá hỏng hạnh phúc gia đình anh, phá hỏng quá khứ của anh đúng không?"

Duẫn La Phong liên tục lắc đầu:"Không phải...không phải như vậy!"

"Đó là lí do tôi yếu đuối, cam chịu để cho anh đánh đập, chà đạp suốt hai năm qua. Dù sao cha mẹ tôi đã không còn, anh nghĩ tôi không dám tự sát sao?"

Đàm Liễm mệt mỏi dựa vào thành giường, tay trái vẫn run run không buông mảnh thủy tinh.

"Mặc kệ anh có đe dọa thế nào, tôi vẫn có dũng khí để tự sát đấy, nhất là bây giờ!"

Duẫn La Phong cả kinh, ngẩng đầu lên, hét:"KHÔNG! Em đừng làm vậy. Anh hứa, anh hứa từ nay sẽ không làm em tổn thương nữa...Anh...anh yêu em!"

Đàm Liễm mở to mắt sửng sốt. Nhưng cậu vẫn kiên quyết đến cùng:"Không có khả năng!"

"Anh biết, anh đã gây cho em bao nhiêu tổn thương. Bây giờ em sẽ không chấp nhận tình yêu của anh. Nhưng anh nhất định sẽ bù đắp cho em!"

Đàm Liễm quát to:"VẬY ANH COI HAI NĂM QUA ĐỐI VỚI TÔI LÀ CÁI GÌ!"

Ngừng một lát, cậu lắc đầu nói:"KHÔNG! Không cần phải hai năm. Chỉ cần đêm hôm đó thôi... tôi đã van xin anh đánh tôi, cho kẻ khác chà đạp lên tôi...chỉ một hy vọng nhỏ nhoi là anh đừng làm với tôi... Khoan đã, anh nói yêu tôi...anh tôi, vậy tại sao còn cưỡng hiếp tôi! Còn chưa kể tôi với anh..."

Nước mắt cậu liên tục trào ra:"Sự tự tôn của tôi, anh giẫm nát hết từ lâu, tôi còn sống để làm gì?"

Dứt lời, Đàm Liễm mạnh dạn đem mảnh thủy tinh cứa lên cổ mình. May mắn là Duẫn La Phong thân thủ nhanh nhẹn, đứng cách xa cậu nhưng kịp thời xông tới giữ chặt tay cậu.

Để tránh mảnh vỡ đâm tới cổ cậu, Duẫn La Phong dùng tay chà sát lên bề mặt vỡ. Lòng bàn tay anh cũng bị mảnh vỡ đâm trúng, máu chảy ra.

Đàm Liễm nhất thời kinh ngạc, không ngờ Duẫn La Phong lại làm như vậy...

"Anh...làm gì..." Cậu run run.

Duẫn La Phong một tay cắm sâu vào mảnh thủy tinh sắc nhọn, giọng trìu mến yêu thương:"Tiểu Liễm...bỏ mảnh thủy tinh xuống... rất nguy hiểm, xin em!"

Thấy cậu không động đậy, hai mắt mở to kinh ngạc, Duẫn La Phong không do dự liền quỳ gối rồi dập đầu trước mặt cậu:"Em không buông ra cũng được. Nhưng thay vì cứa lên cổ em thì hãy một nhát đâm thẳng vào lồng ngực anh đi. Trái tim anh đang mở cửa đợi nhát đâm của em đó. Em đâm càng mạnh càng tốt, trái tim anh giờ đau lắm, thấy em tự tổn thương bản thân là điều kinh khủng nhất nó phải chịu! Nó không muốn như vậy, tốt nhất em đâm nát nó đi, nó sẽ bớt được đau đớn!"

Duẫn La Phong vẫn kề sát mặt xuống sàn, tay phải vẫn siết chặt mảnh thủy tinh. Nhát đâm dù rất sâu nhưng chừng nào cậu chưa buông mảnh thủy tinh ra, tay anh vẫn cắm gằm với bề mặt vỡ...

Nhìn lòng bàn tay phải siết chặt đến đỏ ửng, máu bê bết trào ra, Đàm Liễm phần nào cũng tỉnh táo lại được.

La hét nãy giờ quá nhiều rồi, cậu khàn giọng:"...Anh ngẩng đầu lên!..."

Vai vế lúc nào có vẻ đã đổi. Trước giờ toàn là cậu quỳ gối cầu xin anh, giờ anh lại nhận mệnh lệnh của cậu mà từ từ ngẩng đầu đối diện cậu.

Bị đôi mắt lo lắng của anh nhìn, cậu vội tránh đi:"Anh rút tay ra!"

Duẫn La Phong cũng cảm thấy tê buốt ở lòng bàn tay nhưng không dám rút ra sợ cậu sẽ nhân cơ hội cắt cổ tự sát, đề phòng còn hơn chữa trị, anh nói:"Em buông tay ra trước!"

Đàm Liễm hiểu được ý anh, chầm chậm buông mảnh thủy tinh ra. Cảm thấy đã an toàn, Duẫn La Phong dùng tay trái cầm lên miệng chai kéo mạnh ra. khoảnh khắc mảnh thủy tinh được kéo ra, máu cũng theo đó bắn ra khủng khiếp!

Duẫn La Phong ném mạnh mảnh vỡ ra xa, rồi nhìn vết thương ở tay trái với trên trán cậu. Tay trái anh đưa lên nắm nhẹ vào vai cậu, đỡ cậu ngồi lên giường.

Đàm Liễm đã bình tĩnh trở lại, cậu không phản kháng nữa mà phối hợp theo.

Thuận tay, Duẫn La Phong đưa tay lên vuốt ve mái tóc mượt mà của cậu rồi nói:"Tạm thời em ngồi ở đây, anh ra gọi người vào băng bó cho em. Anh chỉ xin em đừng làm chuyện gì dại dột!"

Nói xong, Duẫn La Phong quay người rời đi. Đàm Liễm kịp nói:"Duẫn La Phong, anh vẫn muốn làm tổn thương tôi."

Quá bất ngờ, Duẫn La Phong kịch liệt lắc đầu:"Không! Sẽ không có chuyện đó."

"Vậy sao còn để tôi sống!"

Duẫn La Phong chợt lặng thinh.

Đàm Liễm dứt khoát:"Anh để tôi sống, mục đích là tiếp tục hành hạ tôi? Được, tôi sẽ sống. Tôi sẽ chịu đựng đến chết cho anh thỏa sức hành hạ!"

Duẫn La Phong cảm giác trái tim anh như bị xé làm từng mảnh:"Anh yêu em! Anh chỉ muốn em đừng rời xa anh...chỉ thế thôi!"

Đàm Liễm một chút rung động cũng không có, cậu càng thêm hận Duẫn La Phong mà thôi:"Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận thứ tình yêu đó của anh. Đem thứ tình yêu đó của anh đi chết đi!"

Nỗi hận thù của cậu lên đến đỉnh điểm, con ngươi đẹp đẽ, lấp lánh trước giờ đã đàn u sầu, chất chứa bao hận thù. Duẫn La Phong bất chợt run nhẹ một cái!

Đây là lần thứ hai anh có cảm giác sợ sệt thế này. Lần đầu tiên là khi nhận cái tát từ Đàm Hoàn Lãng và lời cảnh báo trước khi chết của hắn đã khiến anh run sợ. Và bây giờ chỉ một lời từ chối thẳng thừng và lòng căm hận của Đàm Liễm cũng làm cho Duẫn La Phong phải điêu đứng!

Anh cố nén cơn run sợ, thầm nghĩ: Thứ đáng sợ nhất trên thế giới này vẫn là con người. Cho dù là một thiếu niên yếu đuối, cam chịu đến đâu, một khi lòng thù hận lên đến tột cùng, cuối cùng sẽ phát điên và có thể dọa chết một người từng giẫm nát tự tôn của cậu ta.

Duẫn La Phong buồn bã, lòng đau như cắt cũng chỉ có thể nói:"Anh biết! Anh có lỗi với em. Em muốn anh chết...cũng được thôi. Chỉ là bây giờ chưa đến lúc!"...

_____________________________________

Để lại cho mị cái cmt lấy động lực nhanh ra chương mới được hơm!!! ^-^

*1897 từ*