Trả thù

Chương 18

Duẫn La Phong tối mặt ngồi vắt chân trên sofa. Tay phải anh chống cằm, nhìn thẳng một cái nhìn chán ghét tỏ vẻ rất khó chịu...

"Hình như tôi không được chào đón lắm thì phải?"

Hoành Dạ Thiên thong thả cầm tách trà lên, nhếch miệng cười.

Duẫn La Phong hừ thẳng một tiếng. Ngay sau khi Mạc Đình Mẫn và Đàm Liễm ra ngoài thì không biết Hoành Dạ Thiên từ đâu xuất hiện. Duẫn La Phong cực kì không ưa hắn. Bởi anh biết con người Hoành Dạ Thiên chẳng tốt lành gì. Hắn cực kì nham hiểm, vô số mưu kế. Dĩ nhiên trước mặt hắn phải luôn đề phòng cảnh giác.

Duẫn La Phong trầm giọng:"Sao anh lại tới đây?"

Giọng Hoành Dạ Thiên điềm tĩnh trần thuật lại mọi chuyện:"Đến công ty không gặp được cậu, nghe nhân viên nói cậu đã về nhà."

"Có việc gì anh nói luôn đi!"

Hoành Dạ Thiên lấy ra một sấp tài liệu:"Tôi muốn giới thiệu đối tác cho cậu, người này là chủ của một công ty có tiếng ở Ý..."

"Chỗ tôi không thiếu! Anh xong việc rồi, mời anh về!"

Không để hắn nói hết câu, Duẫn La Phong đã lập tức đuổi đi.

Đối với hành động của anh, Hoành Dạ Thiên không có chút tức giận. Ngược lại hắn mỉm cười đứng dậy:"Được rồi, có vẻ tâm trạng cậu không được tốt. Vậy không làm phiền cậu nữa. Phận làm anh phải mệt mỏi để chăm sóc đứa em trai nhỉ?"

Hắn cố ý kéo dài giọng như đang đùa cợt với anh. Nghe câu cuối, anh giật mình chợt nhớ ra rồi cũng đứng phắt dậy:"Đợi đã!"

Câu nói mang đầy phẫn nộ của anh khiến hắn mỉm cười rồi quay lại đối diện anh:"Sao thế?"

"Tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh đây. Sao anh lại biết rõ chuyện của tôi như thế?"

Hắn bật cười:"Anh em mà, phải quan tâm nhau chứ!"

Duẫn La Phong tức tối cau mày:"Tôi không có thời gian đùa cợt với anh đâu!"

"Được thôi, tôi nói luôn. Tất cả cũng là do cậu thiếu thận trọng, có vẻ vì đứa em của cậu mà gần đây cậu không lo đến công việc..."

Duẫn La Phong lạnh lùng:"Việc của tôi không cần anh quan tâm!"

Hắn chớp mắt cảnh báo:"Tôi cũng không muốn quan tâm làm gì. Chỉ là... liên quan đến cả cuộc chiến sau này...Xem ra có rất nhiều chuyện cậu còn chưa biết!"

Hắn nói nửa úp nửa mở, tuy nhiên Duẫn La Phong cũng không quan tâm gì nhiều nữa, lạnh lùng nói hai tiếng:"Không tiễn!"

Hoành Dạ Thiên không nhiều lời nữa, hắn nhếch miệng một cái rồi rời đi.

...

Ở một công viên, Đàm Liễm ngồi dựa lưng trên ghế đá, cúi thấp đầu không bộc lộ một chút cảm xúc.

Mạc Đình Mẫn cầm hai lon nước ép trái cây lạnh từ xa đi về phía cậu.

Mạc Đình Mẫn thấy cậu ngồi không nhúc nhích. Cậu ta chợt nhớ đến Duẫn La Phong. Trong tình huống này, nếu là Duẫn La Phong thì Mạc Đình Mẫn sẽ tìm cách chọc ghẹo anh...

Thoáng nghĩ Mạc Đình Mẫn không kiềm chế được, cười tủm tỉm rồi thực hiện luôn. Cậu ta bước nhẹ chân không gây tiếng động, đứng đằng sau Đàm Liễm rồi tay cầm lon nước lạnh áp vào mặt cậu.

"A!" Đàm Liễm bỗng dưng cảm nhận một luồng khí lạnh ngắt trên mặt, cậu giật mình đứng dậy quay người về phía sau. Mạc Đình Mẫn cảm thấy kế hoạch của mình đã thành công lập tức bật cười. Còn cậu, cậu biết mình vừa bị chọc ghẹo, mặt cậu hơi đỏ, một phần vì tức giận:"Đừng cười nữa!..."

Mạc Đình Mẫn ngừng cười đưa cho cậu lon nước:"Xin lỗi nhé! Tại vì thấy gương mặt vô cảm của cậu tôi lại nhớ đến anh hai nên thử chọc cậu xem cậu có phản ứng giống anh ấy không."

Đàm Liễm cầm lon nước, vẻ mặt còn giận nên không nói gì.

"Thôi mà, cậu đừng giận nữa. Nào ngồi xuống đây, chúng ta cùng trò chuyện."

Mạc Đình Mẫn kéo cậu ngồi xuống ghế. Tuy nhiên cậu ta cũng chẳng biết nói gì, Đàm Liễm cũng lặng thinh.

Một hồi lâu sau, Đàm Liễm cất tiếng hỏi:"Cậu...tại sao lại quen biết với Duẫn La Phong?"

Nghe vậy, Mạc Đình Mẫn ngạc nhiên:"Tại sao à? Tại vì anh ấy là một người tốt!"

Mạc Đình Mẫn hai mắt sáng lấp lánh khen gợi Duẫn La Phong.

Đàm Liễm thở dài:"Thế thì có liên quan gì đến câu hỏi của tôi không?"

"Có chứ! Anh ấy đã cứu một đứa trẻ 5 tuổi suýt chết là tôi! Anh ấy thật tốt bụng đúng không?"

Mạc Đình Mẫn vui vẻ cười. Những tia nắng chiều chiếu tới cậu ta với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trẻ càng làm thêm tính cách nhí nhảnh, yêu đời của cậu. Mắt tóc vàng hoe, đôi mắt xanh biển, cùng với chiếc áo sơ mi trắng,...khuôn mặt đó, hình dáng đó làm Đàm Liễm tưởng rằng phút giây vừa rồi cậu đã thấy thiên thần nếu có thêm đôi cánh trắng!

Thật sự Đàm Liễm rất ngây ngất trước hình ảnh đó để rồi thốt ra một câu:"Cậu đẹp thật!"

Đàm Liễm chỉ nói thầm nhưng Mạc Đình Mẫn nghe được.

"Sao cơ, cậu nói gì?" Mạc Đình Mẫn có vẻ muốn trêu cậu nên cố ý hỏi lại.

Lần này mặt cậu đỏ ửng lên. Đàm Liễm nghĩ có cái hố chui xuống thì hay rồi. Cậu đành lấy hai tay che mặt:"Không...cậu nghe nhầm rồi."

Mạc Đình Mẫn nhẹ nhàng bỏ tay cậu ra, dùng tay mình nâng cằm cậu lên, để hai gương mặt đối diện nhau.

Đàm Liễm ngơ ngác không biết làm gì, để mặc cho cậu ta nhìn.

Mạc Đình Mẫn nhìn thẳng vào mắt cậu. Đôi mắt cậu trong veo, Mẫn Đình Mẫn có thể nhìn rõ chính mình trong đó. Đôi mắt cậu đã rất đẹp rồi, khuôn mặt và hình dáng cậu cũng đẹp không kém.

Mạc Đình Mẫn mỉm cười:"Cậu cũng đẹp lắm!"

Đàm Liễm biết nụ cười đó rất chân thực. Từ lúc gặp Mạc Đình Mẫn, cậu biết con người Mạc Đình Mẫn tử tế và rất tốt tính. Dù biết cậu ta nói thật, nhưng Đàm Liễm gương mặt ủ rũ vô cùng. Bị nhìn chằm chằm một hồi lâu như vậy, hai mắt cậu dần đẫm lệ. Mạc Đình Mẫn thấy cậu sắp khóc, vội hoảng hốt buông cậu ra rồi an ủi:"Xin lỗi, tôi làm cậu đau à? Hay tôi đã làm gì xúc phạm cậu. Nếu đúng thì tôi thật lòng xin lỗi."

Mạc Đình Mẫn cúi thấp đầu lo sợ. Bản thân cậu cũng không biết mình khóc vì cái gì? Mạc Đình Mẫn không hề làm cậu đau, hành động của cậu ta rất nhẹ nhàng. Từ biệt thự lái xe đến đây cũng chưa từng nói một lời xúc phạm cậu, còn rất ân cần hỏi cậu muốn đi đâu hay thích cái gì... Cậu chỉ buồn thôi...

"Tôi mà đẹp sao?"

"Hả???" Mạc Đình Mẫn ngẩng đầu lên, tâm trạng khó hiểu.

"Tôi thậm chí còn đang ghê tởm chính bản thân mình!"

"Tiểu Liễm...đừng khóc!" Mạc Đình Mẫn dùng khăn lau nước mắt trên gương mặt cậu.

"Hai năm qua tôi đã đánh mất quá nhiều thứ. Duẫn La Phong là kẻ cướp đi mọi thứ của tôi."

"Anh hai...anh ấy làm gì cậu?" Mạc Đình Mẫn rất bất ngờ, cậu ta nắm vai cậu hỏi.

Tuy nhiên Đàm Liễm lại lắc đầu:"Tôi không muốn là kẻ phá hủy hình tượng anh hai đẹp đẽ trong tâm trí cậu đâu!"

Mạc Đình Mẫn:"..."

"Cậu chỉ cần biết anh ta đã làm một chuyện kinh khủng với tôi. Điều đó đủ để khiến tôi tự sát!

"Tiểu Liễm, hãy nghe tôi nói."

Mạc Đình Mẫn đột nhiên chồm dậy ôm lấy cậu. Cậu bất ngờ không kịp phản ứng.

Mạc Đình Mẫn ghé vào tai cậu:"Cảm ơn cậu đã không nói ra. Nhưng thực sự Duẫn La Phong, anh ấy là một người rất tốt. Anh ấy cứu tôi, còn nuôi dạy tôi trưởng thành. Tôi mang ơn nặng đối với anh ấy. Chuyện kinh khủng mà anh ấy làm với cậu...tôi chắc chắn chỉ là bất đắc dĩ thôi. Tôi biết anh ấy thật sự rất yêu thương cậu... Gần đây tôi để ý, anh ấy không tập trung vào công việc một chút nào, có làm việc thì rất dễ bị phân tâm, tôi biết anh ấy là đang nghĩ về cậu, lo cho cậu. Anh ấy làm điều có lỗi với cậu...tôi rất xin lỗi, cậu hãy cho anh ấy một cơ hội để bù đắp cho cậu, được không?"

Đàm Liễm nhỏ giọng:"Cậu nói dễ nghe thật..."

"Xin lỗi... Tôi biết tôi không phải là cậu, tôi không hiểu được cảm giác của cậu, thật sự thì..."

"Được rồi, đừng xin lỗi nữa. Cậu đâu làm gì có lỗi với tôi." Đàm Liễm mỉm cười.

Cười rồi, cậu thật sự cười rồi. Mạc Đình Mẫn thấy cậu cười, trong lòng vui vẻ:"Cậu, hãy giữ mãi nụ cười này nhé!"

Hả? Đàm Liễm không nghĩ rằng mình còn có thể cười.

"Cảm ơn!" Cậu nói khẽ.

"Sao lại cảm ơn tôi."

Đàm Liễm đưa tay phải ra nắm lấy mu bàn tay trái của Mạc Đình Mẫn đặt lên mặt mình. Mạc Đình Mẫn lòng bàn tay trái kề sát làn da trắng không tì vết kia có chút ngại ngùng không hiểu cậu muốn làm gì.

Không ngờ rằng, Đàm Liễm lại nở nụ cười thật tươi:"Cậu thật sự rất tốt!"

Nội tâm của Mạc Đình Mẫn: Thời gian vẫn cứ trôi, dường như tôi không thể rời mắt khỏi cậu ấy được. Đừng hiểu lầm là tôi đã yêu cậu ấy nhé! Tôi chỉ không biết và cũng không muốn biết rốt cuộc cậu ấy đã phải trải qua những chuyện kinh khủng như thế nào? Cậu ấy đã bị tổn thương ra làm sao? Tôi chỉ hy vọng cuộc đời sau này của cậu ấy sẽ được sống hạnh phúc cùng người cậu ấy yêu thương. Hy vọng người đó là anh - Duẫn La Phong. Cho dù hai người có là anh em cùng cha khác mẹ đi chăng nữa, tôi biết Duẫn La Phong sẽ phá vỡ rào chắn của tự nhiên hay là nghịch lý của cuộc đời để đến bên cậu ấy!

*1783 từ*