Trả thù

Chương 27

Ngay sau khi Hoành Dạ Thiên rời đi, Mạc Đình Mẫn đã lái xe tới đón ba người về biệt thự.

Về đến nơi cũng là 12 giờ đêm, Duẫn La Phong vừa bước chân vào thì một bóng hình quen thuộc lao tới ôm lấy anh.

"Tiểu Liễm?" Duẫn La Phong hết sức bất ngờ khi Đàm Liễm tự dưng ôm lấy mình, kể ra anh rất vui mừng khi cậu chủ động như vậy.

Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu:"Em sao vậy? Muộn rồi sao còn chưa ngủ?"

Đàm Liễm ngước mắt lên nhìn anh:"Mạc Đình Mẫn nói cậu ta đi trợ giúp anh dùng súng bắn người rất nguy hiểm nên bảo tôi ở đây đợi."

"Thế à?" Duẫn La Phong từ từ liếc sang Mạc Đình Mẫn:"Bảo cậu đi thì đi, sao cậu lắm lời thế?"

"Anh hai đừng nhìn em như thế chứ?" Mạc Đình Mẫn vẻ mặt biến sắc:"Em vừa cứu anh đấy..."

Duẫn La Phong chán nản thở dài. Đàm Liễm nghe vậy thì hoảng hốt:"Anh... anh bị thương rồi!"

"Hả?" Duẫn La Phong chạm nhẹ lên mặt mình thấy vài giọt máu chảy ra thì mới phát hiện má phải của mình bị một vết cắt khá dài. Anh đoán được là do sợi dây kim loại của Hoành Dạ Thiên cứa qua.

Duẫn La Phong khẽ cười, anh định thử xem độ sắc bén của mấy sợi dây kia như thế nào, không ngờ ngoài dự đoán.

"Vết thương nhỏ, không sao đâu..."

"Không được, lỡ nhiễm trùng thì sao..." Đàm Liễm càng lo lắng hơn.

Triệu Hiểu Linh nói:"Vậy để tôi đi lấy dụng cụ sơ cứu."

...

Đàm Liễm tự tay dùng bông tẩm thuốc sát trùng thấm máu cho anh sau đó dùng băng cá nhân che đi vết cắt đó. Suốt quá trình làm, cậu rất cẩn thận và nhẹ nhàng. Duẫn La Phong thì quan sát cậu rồi tủm tỉm cười...

"Anh cười gì chứ?"

"Anh vui lắm!" Duẫn La Phong trả lời:"Em quan tâm anh như vậy từ khi nào?"

"Chuyện đó..." Đàm Liễm đỏ mặt không nói nên lời.

"Phải rồi... Sau lưng anh cũng có vết thương đấy?"

"Thì sao..." Đàm Liễm lạnh nhạt.

"Thì... thì em giúp anh băng bó chứ sao?"

Cậu quay mặt đi chỗ khác, Duẫn La Phong dùng mặt cạ cạ vào lưng cậu làm nũng:"Giúp anh đi mà!"

"Được rồi!"

"Yêu em nhất!"

...

Trong căn phòng ngủ vọng ra những âm thanh cười đùa của một cặp đôi mới quen nhau...

Bất quá âm thanh rất lớn khiến Triệu Hiểu Linh phàn nàn:"Nửa đêm rồi mà hai người đó định không cho người ta ngủ à?"

Mạc Đình Mẫn gượng cười:"À thì... chị thông cảm nhé... họ là vậy đấy!"

Triệu Hiểu Linh bất lực thở dài...

Triệu Hiểu Vũ nói với cô:"Hiểu Linh, em có cảm thấy thằng nhóc đó trông quen mắt không?"

"Ý anh là thằng nhóc ở cùng với Duẫn La Phong?"

"Ừm!"

Triệu Hiểu Linh lắc đầu:"Không, đây là lần đầu tiên em gặp nó mà!"

Triệu Hiểu Vũ nói:"Ý anh không phải là gặp ở đâu rồi mà là anh cảm giác nó trông giống một người, nhưng người đó là ai thì anh cũng không thể nhớ ra..."

...

Duẫn La Phong cởi trần nằm sấp trên giường, Đàm Liễm đã sơ cứu xong những vết trầy xước ở lưng anh.

"Cảm ơn em nhé!"

"Ừm, vết thương của anh cũng không nghiêm trọng gì, chỉ là..." Do dự lúc lâu, Đàm Liễm ngại ngùng nói:"Lần sau anh cẩn thận chút được không? Cứ tiếp tục thế này sẽ không ổn đâu..."

Duẫn La Phong biết cậu đang nói đến chuyện gì. Đàm Liễm nói nếu cứ tham gia vào cuộc chiến tranh giành quyền lực thế này sẽ có ngày anh phải bỏ mạng...

Duẫn La Phong ngồi dậy, ôm lấy cậu từ phía sau. Đàm Liễm tựa vào lồng ngực của Duẫn La Phong, cậu nghe rõ tiếng trái tim đập thình thịch của mình.

"Xin lỗi em... anh không thể bỏ cuộc giữa chừng được!" Duẫn La Phong thì thầm vào tai cậu.

"Anh đâu cần xin lỗi... tôi cũng đâu thể quản anh được..." Cậu lúng túng, hai gò má đã đỏ lên.

"Nhưng..." Nói rồi anh lao tới đè cậu nằm xuống giường... khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần nhau. Mặt cậu vốn đã đỏ bây giờ còn đỏ hơn nữa, giọng cậu lí nhí:"G...gần... gần quá rồi..."

Duẫn La Phong nhếch miệng cười:"Tiểu Liễm, em yêu anh rồi đúng không?"

Trái tim đập loạn nhịp, mặt cậu đỏ ửng đến tận mang tai đã thay cho câu trả lời là đúng!

Một thân ảnh cao lớn đang kề sát cậu, cả gương mặt anh tuấn tỏa ra khí chất cao ngạo cùng nụ cười đẹp đến mức giết người kia của Duẫn La Phong đã hoàn toàn mê hoặc được cậu.

Nhưng... rốt cuộc thì cậu vẫn chọn cách trốn tránh.

"Không có..." Hai từ ngắn gọn thốt ra từ kẽ răng, âm thanh mang chút chua xót hối hận của cậu...

Duẫn La Phong biết cậu đang nói dối nhưng cũng bỏ qua:"Không sao, anh sẽ đợi! Nhưng em cũng đừng để anh đợi lâu quá vì... nguy hiểm đang cận kề đến anh..."

Duẫn La Phong nói tiếp:" Anh hứa với em, anh sẽ không chết đâu! Anh sẽ dùng cả đời này của mình để chăm sóc em, bảo vệ em. Thế nên, anh sẽ không thể chết!"

Lại một nụ cười rạng ngời nữa hiện ra từ bờ môi đó, cảm xúc hiện giờ của cậu là muốn khóc! Nhưng cậu cố kìm nén được. Tại sao thì cậu không biết, có lẽ cậu đã quá yêu và hy vọng quá nhiều ở anh rồi. Thế nên... nếu có một ngày anh chết... cậu cũng không dễ dàng gì chấp nhận và sống tiếp!

...

Sáng sớm hôm sau, trong phòng khách.

Triệu Hiểu Linh ngồi cạnh anh hai của mình, đối diện là Duẫn La Phong. Cô nói:"Lần này rất cảm ơn anh, Duẫn La Phong. Nếu không có anh, hai chúng tôi cũng không sống nổi!"

"Đừng khách sáo thế chứ?"

Triệu Hiểu Vũ đưa cho anh hai tấm thẻ. Duẫn La Phong nhận ra hai tấm thẻ này.

"Anh cầm đi, coi như quà cảm ơn của chúng tôi."

"Vậy là hai người quyết định rút khỏi cuộc chơi thật sao?"

"Phải?" Triệu Hiểu Linh nói:"Không sớm thì cũng muộn. Anh cầm nốt cái này đi!"

Thứ cô đưa là dự án ở Nga anh vừa cướp về từ tay Hoành Dạ Thiên.

Duẫn La Phong thắc mắc:"Tôi đưa trả hai người mà, còn đưa tôi làm gì nữa?"

Triệu Hiểu Linh nói:"Anh đã cứu anh hai tôi, mọi thứ của chúng tôi, tôi sẽ đưa hết cho anh!"

"Không!" Duẫn La Phong đặt lại dự án trên mặt bàn:"Hai tấm thẻ này tôi sẽ lấy, nhưng dự án này là công sức của cô, tôi sẽ không cầm đâu. Hơn nữa hai người rút khỏi cuộc chiến rồi, hãy tới Nga mà sống đi. Hoành Dạ Thiên tạm thời sẽ không tìm hai người gây chuyện nữa. Tôi sẽ nói chuyện với cha... về việc của hai người... còn phải tố cáo Hoành Dạ Thiên nữa... mặc dù chẳng có bằng chứng gì?"

Triệu Hiểu Linh nghe xong rất cảm kích:"Thật sự cảm ơn anh!"

Triệu Hiểu Vũ cũng cúi đầu cảm ơn.

"Được rồi, hợp tác với nhau mà, tôi cũng được một vố khá lớn..."

Duẫn La Phong cũng rất vui, sau sự việc này Đàm Liễm đã gián tiếp bộc lộ cảm xúc của mình với anh. Anh cảm giác như vừa vớ được kim cương vậy...

Triệu Hiểu Vũ nói:"Vậy thì... cuộc chiến này, chúc anh thành công, Duẫn La Phong!"

Duẫn La Phong bật cười:"Rồi rồi, cảm ơn nhé!"

Triệu Hiểu Linh:"Tôi tin chắc anh sẽ thắng, hiện giờ Trần Tiềm đã chết, thẻ của hắn cũng bị hủy rồi, chỉ còn lại 6 tấm. Vậy mà trong tay anh giữ một nửa rồi, anh chỉ cần từ giờ đến khi đó đừng để bị cướp là được!"

"Tất nhiên thế rồi! Xem ra thần may mắn đang mỉm cười với tôi!"

...

Sau khi ăn sáng xong, Triệu Hiểu Linh lái xe dẫn bọn họ ra bến tàu, tiễn họ về.

Duẫn La Phong ngồi trên xe, tay cầm hai tấm thẻ mà thầm cười. Tâm trạng anh ngày hôm nay khá vui. Mục đích anh tới đây là để phá vỡ kế hoạch của Hoành Dạ Thiên, không những thành công mà còn nhận được 2 tấm thẻ mà không cần đấu tranh gì, còn chiếm được tình cảm của Đàm Liễm... Xem ra quá may mắn rồi!

"A... Lại cười một mình kìa, anh hai có chuyện gì vui thế?"

Bất ngờ bị Mạc Đình Mẫn trêu chọc, Duẫn La Phong nhanh chóng định thần lại, gượng gạo ho hai tiếng:"Khụ...khụ, nếu cậu cứ đùa cợt thế có tin tôi ném cậu ra cửa sổ không?"

"Anh hai bất công quá!!!!" Mạc Đình Mẫn than thở.

Đàm Liễm nhìn hai người họ cũng cảm nở nụ cười vui tươi...

Chẳng ai biết rằng... một nguy hiểm đang tiềm tàng sắp sửa ập tới, chia cắt ba người họ!!!

...

*1577 từ*