Trả thù

Chương 28

Duẫn La Phong đứng trước cửa ngôi biệt thự nguy nga, tráng lệ mà trong lòng đầy hồi hộp không yên. Anh xiết chặt tay, hơi thở dứt khoát nhưng vẫn chưa bước chân vào...

Mãi đến khi bảo vệ đứng bên cạnh nói:"Duẫn tổng, mời ngài vào, Bạch tiên sinh đang đợi."

"À...ừ..." Anh miễn cưỡng đáp lại, cuối cùng cũng bước chân vào.

Anh không biết tại sao lại có cái cảm giác lo lắng như thế này...

"Con đến rồi." Bạch Tử Diêu ngồi ở phòng khách nhâm nhi ly trà, thấy anh thì gọi:"Con ngồi đi!"

"Vâng!" Duẫn La Phong lễ phép cúi chào sau đó ngồi đối diện Bạch Tử Diêu.

"Thật hiếm khi con hẹn gặp ta như vậy." Bạch Tử Diêu thoải mái cười.

Trái ngược lại Duẫn La Phong trong lòng lại không yên:"Vâng... con muốn nhờ cha... về chuyện của hai anh em họ Triệu kia... họ muốn rút khỏi cuộc chiến..."

Duẫn La Phong lưng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, anh ấp úng mãi mới nói được một câu, khuôn mặt cũng đổ mồ hôi...

"Hôm nay trông con lạ vậy?"

"Lạ... lạ chỗ nào ạ?"

"Con không được tự nhiên!"

Duẫn La Phong:"..."

Duẫn La Phong cúi đầu im bặt...

Bạch Tử Diêu bật cười:"Con là đang lo sợ không biết ta có đồng ý hay không à?"

Duẫn La Phong gật đầu.

"Không sao! Các con làm đúng thể lệ cuộc chơi mà, có gì phải sợ chứ?"

Duẫn La Phong ngẩn người.

Bạch Tử Diêu nói:"Hai anh em kia tình nguyện đưa thẻ cho con rồi rút khỏi cuộc chơi đúng không?"

"Vâng!"

"Ta đã nói rồi mà, nếu một trong số các con có thể lấy thẻ của đối phương một cách hòa bình thì người đó sẽ có tỉ lệ chiến thắng là 70%! Chúc mừng con!"

"Cảm... cảm ơn cha. Phải rồi, còn một chuyện..."

"Về Hoành Dạ Thiên chứ gì?"

"Vâng!"

"Con không cần nói ta cũng biết. Hắn sớm phạm luật rồi, cuộc chơi chưa bắt đầu mà đã ra tay giết Trần Tiềm khiến nó hủy mất tấm thẻ...Nhưng... nó ra tay gọn lẹ không để lại bất kì manh mối gì ở hiện trường... "

"Vậy là hắn vẫn được quyền tham gia cuộc chiến!"

"Ta rất tiếc!" Bạch Tử Diêu gật đầu.

"Vậy cha có biết gì về vũ khí mà hắn sử dụng hôm đó không?"

"Đó là Cross Tail - các sợi chỉ được tạo từ lông trên cơ thể một con quái thú nguy hiểm từ thời tiền sử được bọc một lớp kim loại ở ngoài. Hoành Dạ Thiên có thể đã mua nó từ những khu chợ đen. Vũ khí đó rất linh hoạt, kẻ sử dụng phải có bộ óc sáng tạo. Chúng cũng có thể được sử dụng để bẫy và tấn công kẻ thù, được tạo thành vũ khí cận chiến như giáo hoặc được quấn quanh cơ thể người dùng như áo giáp. Các vũ khí có thể được tháo rời theo ý muốn, và nếu kẻ thù bị đâm bởi ngọn giáo dây, nó có thể được tháo ra bên trong cơ thể của chúng để nhắm vào các cơ quan nội tạng, đảm bảo tiêu diệt nhanh chóng. Các sợi chỉ có thể dễ dàng buộc vào các vật thể khác, chẳng hạn như dao, để điều khiển quá trình bay của chúng khi bị ném, do đó khiến kẻ thù bất ngờ... Mặc dù nó rất bền và sắc nhưng thứ vũ khí đó chắc hẳn phải có điểm yếu. Trong trận đánh con cố gắng quan sát là chắc chắn sẽ tìm ra!" (Hình dáng và cách sử dụng của nó đại khái giống với đế cụ của Lubbock trong Akame ga kill)

"Phải rồi, con đã thử qua độ sắc của những sợi chỉ đó. Đạn kim loại quả thực không làm gì được, con dùng dao tạm thời cản được chút, nhưng lưỡi dao cũng gãy làm đôi..."

"Vấn đề là ở đó! Chỉ cần làm lưỡi dao mảnh, bền chắc hơn và con sử dụng cẩn thận hơn, ta tin chắc con sẽ chém nát được thứ vũ khí của nó!"

"Thật vậy ạ!"

Bạch Tử Diêu gật đầu.

"Cảm ơn cha! Vậy... con xin phép!"

Duẫn La Phong đứng dậy cúi đầu chào xong thì Bạch Tử Diêu lại nói:"Còn chuyện của Đàm Hoàn Lãng... ta điều chế được thứ thuốc cho hắn cử động lại rồi. Con sẽ làm gì?"

"Chuyện đó..." Duẫn La Phong trầm lặng lúc lâu, sau thì dứt khoát trả lời:"Con không quan tâm đến nữa... Cha... muốn làm gì cũng được... Bởi vì thật trớ trêu khi con đã đem lòng yêu đứa con trai của ông ta. Nếu... Đàm Liễm biết cha em ấy còn sống, em ấy sẽ lại hận con. Cả Đàm Hoàn Lãng... ông ta tỉnh lại... chắc chắn sẽ tìm cách trả thù con... Mà giờ con thấy ân hận vì những chuyện đã làm với ông ta... con không thể xuống tay với ông ta lần nữa... có lẽ trong trái tim con vẫn còn coi Đàm Hoàn Lãng là cha của mình..."

Anh thốt ra những câu nói đầy day dứt ân hận...

"Được rồi... con đi đi!" Bạch Tử Diêu nhỏ giọng.

"Vâng..."

Duẫn La Phong đi được lúc lâu, Bạch Tử Diêu vẫn ngồi nguyên tư thế cũ. Sau một hồi yên lặng, Bạch Tử Diêu nói:"Hôm nay gặp mặt nhiều người quá!"

Ngay sau đó, Lăng Diệc Tịch mở cửa bước vào. Thấy anh ta, sắc mặt Bạch Tử Diêu không được tốt cho lắm.

Lăng Diệc Tịch cười khẩy:"Cha à, khuôn mặt tươi cười khi đối diện với Duẫn La Phong đâu rồi?"

Bạch Tử Diêu lạnh lùng liếc nhìn anh ta:"Muốn nói gì thì nói nhanh đi!"

"Cũng không có gì, con chỉ thắc mắc một chuyện là... cha thiên vị Duẫn La Phong thật đó. Phải chăng... Duẫn La Phong là con ruột của ngài??? "

XOẢNG! Bạch Tử Diêu hung hăng đập vỡ ly trà xuống sàn... Ánh mắt ông tối tăm, giọng nói thì lạnh ngắt:"Mày biết từ bao giờ?"

Bạch Tử Diêu không hề phủ nhận, ông nhìn Lăng Diệc Tịch với ánh mắt đe dọa. Lăng Diệc Tịch nhếch miệng cười không một chút run sợ:"Con biết từ lâu lắm rồi, đợi hôm nay mới xác nhận lại thôi!"

"Thế mày định nói cho nó biết?"

"Đâu có... Con không hiểu sau khi nghe xong những lời Duẫn La Phong nói lúc nãy thì cha nghĩ cái gì? Một người cha ruột đang ngồi ngay trước mắt thế mà đứa con thì miệng vẫn gọi người khác là cha... Cảm giác đó sẽ như thế nào nhỉ?"

"Đừng có đùa cợt với tao?" Ngữ khí của Bạch Tử Diêu lạnh lẽo đến phát run:"Tao không cho nó biết sự thật là có lý do riêng, mày đừng có nhiều lời nữa!"

Lăng Diệc Tịch nói:"Nếu cha không muốn Duẫn La Phong biết chuyện này thì con cũng không nói ra... Ừm... hình như... cha sắp chết rồi đúng không?"

Bạch Tử Diêu cười lạnh:"Có chuyện gì là mày không biết không?"

"Cha nói vậy là có ý gì?"

"Khoảng 2 năm trước, chính mày đã lấy đem xác của Đàm Hoàn Lãng sang Anh đúng không?"

"Đúng ạ!"

"Và hiện tại mày cũng cướp đi cái xác từ chỗ tao rồi!"

"Đúng luôn! Cha biết mà sao không cản lại!"

"Tao hỏi Duẫn La Phong rồi, nó nói không quan tâm nữa thế nên tao cũng chẳng hơi đâu cướp từ chỗ mày làm gì?"

"Ồ!" Lăng Diệc Tịch bất ngờ:"Phải rồi, nếu Duẫn La Phong là báu vật của cha từ tại sao ngay từ nhỏ lại giao nó cho con dạy dỗ thế?"

"Bởi vì tao tin tưởng mày!"

"Hả?" Trước câu trả lời đó, Lăng Diệc Tịch nhất thời ngẩn người...

Bạch Tử Diêu nói:"Trong quá khứ, tao cũng tham gia cái trò chơi này. Tao đã giết rất nhiều người để giành lại tấm thẻ... Nhưng đến cuối cùng thì được gì chứ. Tiền bạc, danh vọng, thế lực... những thứ đó đối với tao là quá tầm thường. Tao còn mù quáng đến mức đánh đổi tình yêu của đời mình để đổi lạ mấy thứ tầm thường đó... Giờ thì sao... tác dụng phụ khi tao lạm dụng thuốc kích thích sức lực để trở nên tàn bạo là bệnh tật đang ăn mòn sự sống... Bàn tay tao đã quá dơ bẩn... Mày nghĩ nó sẽ chấp nhận người cha này sao? Tao không thể cho nó biết, chỉ có thể giúp nó trả thù, bởi vì thế giới này rất đáng sợ, nó phải trở nên mạnh mẽ để chống chọi với những biến động của cuộc đời. Tao tin tưởng mày nên mới giao nó cho mày... Nhưng, giờ thì hết rồi..."

Đoàng! Bạch Tử Diêu rút súng bắn một nhát vào chân Lăng Diệc Tịch.

Sự việc xảy ra quá nhanh, anh ta không thể nhìn thấu. Lăng Diệc Tịch trúng đạn lập tức quỳ gối xuống, dùng tay che đi vết thương.

Anh ta cười khổ:"Và giờ cha sẽ giết con..."

"Đúng vậy! Mày biết quá nhiều chuyện rồi! Giết mày xong, tao sẽ xử Hoành Dạ Thiên với Đàm Hoàn Lãng!"

"Đợi đã cha..."

"Trò chơi này đã ngoài dự đoán của tao! Thế nên không thể tiếp tục nữa, trước khi chết tao phải loại bỏ những thứ cản đường nó!"

"Cha có thể tin tưởng con nốt lần cuối được không?"

"Dĩ nhiên là không!"

Bạch Tử Diêu giơ súng lên nhắm vào đầu Lăng Diệc Tịch rồi kéo còi...

Nhưng Lăng Diệc Tịch kịp nói một câu khiến Bạch Tử Diêu phải giật mình rồi dịch chuyển tay sang chỗ khác. Viên đạn kim loại kia chỉ xoẹt qua trán anh ta rồi đập thủng một lỗ trên tường...

"Mày... mày nói cái gì?"

Lăng Diệc Tịch khẽ cười nhắc lại:"Con nói là..." (Sau dấu 3 chấm này còn một cụm từ nữa tạm thời chưa tiết lộ)

"Mày đừng có đùa tao!" Bạch Tử Diêu nghe xong hai mắt mở to, hết sức kinh ngạc!

"Nhưng cha không thể không tin! Thế nên... trò chơi này sẽ được tiếp tục!"

...

*1740 từ*