Trả thù

Chương 34

Ở một căn phòng khác Lăng Diệc Tịch nói với Đàm Hoàn Lãng:"Từ sau khi gặp ông thì tinh thần của Duẫn La Phong suy sụp hoàn toàn rồi, ông vừa lòng chưa?"

"Sao cậu khẳng định như vậy, chẳng phải khi nãy nó còn mạnh miệng lắm sao?"

"Con người Duẫn La Phong là vậy đấy. Cho dù nó sợ hãi khi đứng trước mặt ông như thế nào thì cũng nhất quyết không bộc lộ ra. Tôi là người dạy dỗ nó suốt mười mấy năm nên tôi biết! Tính tính nó ương ngạnh còn khó bảo, lúc đó nó chỉ có tí tuổi nhưng lại là một đứa trẻ không sợ trời không sợ đất chỉ nghĩ đến chuyện trả thù nhưng lại sợ duy nhất một người là ông đó! Vừa rồi nó có bao nhiêu hoảng loạn tôi đều thấy hết. Từ nhỏ đến khi trưởng thành nó vẫn luôn sợ ông. Khi chứng kiến cảnh ông tự sát nó cũng chẳng vui vẻ gì đâu. Thế nên ngưng việc trả thù lại đi, còn không bước qua xác tôi đã!"

Lăng Diệc Tịch dõng dạc tuyên bố, từng lời nó dứt khoát như những lưỡi dao vô hình chém không gian yên tĩnh!

Đàm Hoàn Lãng lại cảm thấy thích thú:"Cậu nói vậy tức là không muốn Duẫn La Phong chết hả? Vậy sao lúc đó còn cứu tôi?"

"Tôi cứu ông vì 2 lí do!" Lăng Diệc Tịch trả lời:"Một là vì ông mới thực sự là người nắm quyền lực trong trò chơi này. Hai là... vì Duẫn La Phong."

"Nghe vô lí thật!"

"Để tôi nói cho ông chuyện này. Khi ông tự sát trước mặt Duẫn La Phong, ông đã cảnh báo với nó những gì. Nghe xong nó còn không kiểm soát được cảm xúc của mình nữa rồi tự đánh tay xuống sàn để giảm bớt căng thẳng trong lòng. Vậy thì tại sao? Tại sao khi nó đã trả thù thành công rồi mà một chút vui sướng cũng không có, vẻ mặt nó tràn đầy bi thương thống khổ... Có lẽ, nó vẫn còn coi ông là cha của mình!"

Đàm Hoàn Lãng nở nụ cười tự giễu:"Nực cười!"

"Đây là sự thật!"

"Việc này xong rồi!" Lặng yên lúc lâu, Lăng Diệc Tịch nói tiếp:"Ông nên nhớ đây là địa bàn của tôi, đừng có hành động như vừa nãy một lần nào nữa. (ý nói là việc Đàm Hoàn Lãng định đánh Duẫn La Phong). Trong tay Duẫn La Phong đang nắm giữ 4 tấm thẻ, một tấm của nó, hai tấm được đối phương tình nguyện đưa cho, một tấm nữa có thể là của Mạc Đình Mẫn. Ngay từ đầu Duẫn La Phong đã thắng rồi, đưa con dấu của ông cho nó đi. Cuộc chơi kết thúc! Ông đừng cảm thấy bất mãn, Duẫn La Phong đã quá hối hận về chuyện đã làm với gia đình ông. Ông trời đang trách phạt nó bằng việc để nó yêu đứa con trai của ông, yêu đến mức chẳng cần mạng sống. Đứa con trai của ông đã không oán trách Duẫn La Phong thế nên ông cũng đừng oán trách nữa, bởi ông cũng là người có lỗi trước mà!"

Lời nói của Lăng Diệc Tịch khiến Đàm Hoàn Lãng phải câm nín phải vò đầu vào nghĩ ngợi về những chuyện đã xảy ra...

Cùng thời điểm đó, ở gần căn biệt thự đã bị thiêu cháy.

"Đây rồi!" Đàm Liễm vui mừng reo lên rồi cúi xuống nhặt lại chiếc nhẫn mà Duẫn La Phong tặng.

"Phải mau trở về thôi. Cha mà biết sẽ giận mình mất"

Về Đàm Liễm, khi cậu được Mạc Đình Mẫn đưa đến đây tìm Duẫn La Phong, cậu ngay lập tức bị một bóng đen kéo vào nơi tránh tầm nhìn của Mạc Đình Mẫn. Ban đầu cậu vô cùng hoảng loạn nhưng nghe giọng nói "Đừng sợ" thì nhận ra ngay đó là Đàm Hoàn Lãng. Cảm xúc từ sợ hãi chuyển sang ngạc nhiên cuối cùng là xúc động. Đột nhiên người cha tưởng rằng đã chết hai năm của cậu bây giờ bình an vô sự đứng trước mặt cậu, dĩ nhiên không thể không vui mừng. Hai người ôm nhau khóc lấy khóc để một lúc, sau đó Đàm Hoàn Lãng một mực kêu cậu rời khỏi đây, cậu lại nhất định không muốn đi, muốn tìm Duẫn La Phong. Câu nói đó khiến Đàm Hoàn Lãng nổi giận tới mức muốn đánh cho cậu tỉnh ngộ. Hai người ngay sau đó lại có cuộc cãi vã. Cuối cùng Đàm Liễm chịu thua để cha mình đưa về. Nhưng khi về đến nơi cậu phát hiện mình đã đánh rơi chiếc nhẫn mà Duẫn La Phong đưa. Từ giây phút Duẫn La Phong đưa nhẫn cho cậu, cậu đã ngấm ngầm đồng ý tình cảm của anh và coi chiếc nhẫn là vật bất ly thân. Nhân cơ hội Đàm Hoàn Lãng không chú ý, cậu đã quay lại đây tìm chiếc nhẫn.

"Duẫn La Phong... không biết anh ta có ổn không nữa. Mình cũng chưa bao giờ thấy cha tức giận như vậy..."

Đàm Liễm cũng biết chuyện việc Duẫn La Phong không có quan hệ huyết thống gì với mình nên tình cảm cậu dành cho anh ngày càng nhiều, nhưng cậu lại không thể nói chuyện đó với cha mình được. Đúng là tình cảnh éo le!!!

"Bé cưng sao lại ở nơi nguy hiểm như thế này?"

Đàm Liễm giật mình kinh hãi khi nghe giọng nói ngon ngọt nhưng tràn ngập sự đe dọa từ phía sau.

Và... Hoành Dạ Thiên cười hả hê với bộ mặt xảo quyệt ở sau lưng cậu...

...

Đàm Hoàn Lãng bước vào một căn phòng của một khách sạn lớn. Ông ta thất thần khi không thấy Đàm Liễm. Nhưng ngay sau đó chuông điện thoại reo, ông ta nhấc máy với giọng vội vã:"Tiểu Liễm, con đang ở đâu?"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khúc khích, Đàm Hoàn Lãng nhận ra ngay, người đang gọi điện không phải Đàm Liễm.

"Mày là ai?" Âm thanh nhẹ nhàng đã biến mất, Đàm Hoàn Lãng tối mặt, lạnh lùng nói.

Hoành Dạ Thiên nói:"Xin chào, ngài mới là người nắm quyền của cuộc chơi này đúng không? Hiện tại thì tôi đang ở cùng với đứa con trai yêu dấu của ngài!"

"THẰNG CHÓ!!!" Đàm Hoàn Lãng phẫn nộ gào lên.

"Nhìn đứa con trai trắng trẻo xinh xắn đang ngủ yên trong lòng tôi khiến tôi muốn động dục với nó!"

"Để nó yên, bằng không mày đừng hòng chết toàn thây!"

"Rồi rồi, tôi sẽ trả con trai lại cho ngài và hứa sẽ không làm gì cả. Tôi muốn con dấu của ngài và... tấm thẻ của Duẫn La Phong nữa..."

...

"DUẪN LA PHONG!"

Đàm Hoàn Lãng tức tối xông vào phòng đứng trước mặt anh nói:"Muốn sống thì đưa tấm thẻ của mày cho tao!"

Duẫn La Phong thản nhiên mỉm cười:"Tôi muốn biết lí do!"

"Tiểu Liễm bị Hoành Dạ Thiên bắt rồi. Đó là yêu cầu trao đổi!"

"Vậy sao? Kể cả có được thẻ của tôi thì chắc gì hắn chịu thả Tiểu Liễm ra. Ông không biết con người hắn đủ mưu đủ kế đến mức nào hả?"

Đàm Hoàn Lãng lại túm cổ áo anh gằn giọng:"Mày không muốn cứu Tiểu Liễm?"

"Tôi đương nhiên là muốn bởi tôi yêu em ấy. Tôi muốn tự mình đi cứu em ấy!"

"Mày không lấy cớ để bỏ chạy chứ?"

" Không có chuyện đó! Tôi lấy cái chết ra để đảm bảo, nhất định tôi phải cứu em ấy về!"

"Mày..."

"Ông ra ngoài đi, để tôi nói chuyện với nó!" Lăng Diệc Tịch từ phía cửa đi đến nói:"Sẽ nhanh thôi, dù gì thẻ trong tay nó, người như nó dù có chết cũng không lôi thẻ ra đâu!"

Đàm Hoàn Lãng ấm ức đi ra ngoài. Ngay sau đó Duẫn La Phong nói:"Tháo còng tay ra để tôi chiến với anh. Nếu tôi thắng thì anh phải thả tôi ra, còn nếu tôi thua... mạng sống của tôi sẽ thuộc về anh."

Lăng Diệc Tịch nhoẻn miệng cười:"Cậu chắc chứ? Người huấn luyện cho cậu là tôi, cậu giỏi hay không giỏi việc gì tôi đều biết!"

Do dự một lúc, Duẫn La Phong nói:"Tôi biết tôi không có khả năng thắng anh nhưng đây là cách duy nhất để tôi thoát ra ngoài."

"Có một cách nhanh gọn hơn để hai chúng ta không phải đánh nhau."

"Cách gì?"

Lăng Diệc Tịch chưa vội trả lời mà bước về phía anh.

Anh ta vừa mỉm cười vừa làm một động tác đó là... bàn tay phải của anh ta luồn vào trong chiếc áo sơ mi của anh...

Với hành động đó Duẫn La Phong cảm thấy lạnh điếng người... vốn định vặn vẹo cơ thể tránh bàn tay kia ra nhưng một bàn tay khác ghìm chặt bả vai anh...

"Làm gì vậy... Bỏ tay ra... Tôi không để tấm thẻ trong người nên đừng có tìm nữa..."

Bàn tay Lăng Diệc Tịch chạm đến lồng ngực của anh. Anh đỏ mặt nói đứt quãng.

"Tôi không tìm kiếm tấm thẻ!" Lăng Diệc Tịch thong thả lấy bàn tay ra nói:"Tôi đang suy nghĩ về câu nói của cậu. Không chỉ có nữ nhân mà một số nam nhân cũng không ngoại lệ trước vẻ đẹp của cậu. Tôi thấy câu nói đó rất đúng!"

"Ý... ý... ý của anh là..." Duẫn La Phong có nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện mình sắp nói ra.

"Đúng vậy! Tôi bị cậu hớp hồn rồi!

"Anh... anh đang đùa tôi đúng không?"

"Trông tôi giống đang đùa cợt thế à?"

Quả thật, trông hắn đang thập phần nghiêm túc không có nửa lời nói dối. Đây là lí do hắn chạm nhẹ vai anh và nói:"Đừng sợ! Tôi sẽ không để ông ta làm cậu bị thương đâu!"

...

Lăng Diệc Tịch lại kề sát anh, thì thầm vào tai anh những lời nói đầy mê hoặc:"Tôi sẽ để cậu rời khỏi đây. Đổi lại hãy làm tình với tôi một đêm!!!

...

*1732 từ*