Trả thù

Chương 35

Duẫn La Phong bất giác rùng mình một trận!

Lăng Diệc Tịch nhìn khối thân thể đang run rẩy bẩy trước mặt kia mà trong lòng hơi áy náy thầm nghĩ:"Ôi trời! Hình như hơi quá rồi thì phải?"

Anh ta thở dài một hơi khẽ lắc đầu:"Đùa th..."

"Được..." Duẫn La Phong cắn môi dưới đến rỉ máu thốt ra một từ.

Lăng Diệc Tịch hoảng hồn tưởng rằng mình vừa nghe nhầm hỏi lại:"Cậu vừa nói gì?"

"Bình thường thì tôi sẽ nói thà chết còn hơn nhưng hiện tại thì tôi nói được!" Duẫn La Phong tỏ thái độ kiên quyết nhìn Lăng Diệc Tịch.

"Nam tử hán thà chết chứ không chịu nhục, đằng này cậu lại làm ngược lại à?"

"Đó là cách duy nhất để tôi thoát khỏi đây... Tôi phải cứu Đàm Liễm!"

Lăng Diệc Tịch nghe xong không thể không phẫn nộ hơn lập tức vung tay cho Duẫn La Phong một cái tát trời giáng!!! Âm thanh vang lên phá nát sự yên tĩnh vốn có bên trong căn phòng!

Mặt anh bị đánh lệch sang một bên, gò má in dấu ngón tay đỏ rực. Duẫn La Phong chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng như sắp nổ tung. Duẫn La Phong biết sức lực của Lăng Diệc Tịch không thể đem ra để trêu đùa! Mấy cú đấm của Hoành Dạ Thiên so với cái tát này còn kém xa! Duẫn La Phong chỉ không hiểu sao Lăng Diệc Tịch lại tức giận như vậy, chẳng phải đây là điều anh ta muốn hay sao?

Không để anh thích ứng với cơn đau, Lăng Diệc Tịch hung hăng dùng tay vặn cằm anh trở về phía mình, giọng lạnh lùng:"Thật không ngờ... một Duẫn La Phong kiêu ngạo, bất khuất lại vì một thằng nhóc vốn căm hận đến thấu xương mà chịu nhục nhã. Cậu có thấy có lỗi với Mạc Đình Mẫn không? Cậu chấp nhận nằm dưới thân kẻ đã giết chết đứa nhóc cậu coi như em trai ruột của mình sao?"

"Đương nhiên... tôi hận anh tới mức muốn giết..." Anh khàn giọng trả lời:"Nếu tôi không quay lại tìm Đàm Liễm thì Mạc Đình Mẫn sẽ không vì tôi mà bị liên hụy..."

"Hối hận rồi hả?"

"Không... một chút hối hận tôi cũng không có. Sự việc đã đến nước này thì không thể dừng lại, nếu tôi không cứu được Đàm Liễm thì sự hy sinh của Mạc Đình Mẫn là vô ích hơn nữa tôi sẽ cảm thấy có lỗi với cả hai. Tôi có lỗi với Mạc Đình Mẫn là đủ rồi bởi tôi biết cậu ta sẽ hiểu cho tôi. Nhưng còn Đàm Liễm, tôi đã hứa hẹn với em ấy bao nhiêu điều, tôi không muốn những lời hứa đó chỉ là nói suông... vậy nên..."

Anh nghẹn ngào không nói nổi nữa bởi vì anh sắp khóc tới nơi rồi. Lăng Diệc Tịch thì càng kinh ngạc hơn vì đây là lần đầu tiên anh ta thấy Duẫn La Phong chuẩn bị rơi nước mắt!

"Nói chuyện đủ rồi đấy!" Đàm Hoàn Lãng bước vào:"Duẫn La Phong, tao nói ngắn gọn thế này. Cho dù mày yêu Tiểu Liễm nhiều đến đâu thì cũng phải được sự đồng ý của tao!"

Duẫn La Phong lấy lại tinh thần lập tức trả lời: "Tôi biết!"

"Vậy thì yêu cầu của tao là mày có dám từ bỏ tiền bạc, danh vọng, quyền lực của mày để đổi lấy sự cho phép của tao hay không?"

"Này! Đừng có quá đáng!" Lăng Diệc Tịch bất mãn.

"Mày là người thắng cuộc sẵn rồi! Cũng giống như tao năm xưa vì mẹ mày mà bỏ đi những thứ tao đã đạt được đấy thôi!"

"Được! Tôi đồng ý!" Duẫn La Phong không mảy may nghĩ ngợi gì:"Bây giờ thì thả tôi ra!"

...

Sau khi Duẫn La Phong được tự do, anh lập tức lái xe đến điểm hẹn gặp mà Hoành Dạ Thiên yêu cầu.

Lăng Diệc Tịch điên cuồng túm cổ áo Đàm Hoàn Lãng gào lên:"Ông có biết làm như vậy là dồn nó vào đường chết hay không?"

Đàm Hoàn Lãng không trả lời lại hỏi:"Tôi cũng có chuyện cần hỏi cậu. Sao cậu lại quan tâm Duẫn La Phong như thế? Có phải cậu thấy ân hận vì để Hoành Dạ Thiên giết chết Bạch Tử Diêu hay không?"

"Ờ! Đúng rồi đấy, thì làm sao. Không chỉ vì chuyện đó đâu... Tôi nhìn trúng Duẫn La Phong rồi! (ý nói là yêu)

Đó cũng là lí do giúp Lăng Diệc Tịch thoát chết khi sắp bị Bạch Tử Diêu kết liễu.

Lăng Diệc Tịch nhớ lại cuộc nói chuyện hôm đó.

"Con nói là... con đã thầm yêu đứa con trai của ngài từ lâu nên hôm nay dám cả gan tới xin phép ngài đấy mà!"

"Mày đừng có đùa tao!"

"Cha không tin! Thế muốn con làm gì để khiến cha tin?"

"Mày đứng yên đấy!"

Ngay sau đó Bạch Tử Diêu lại súng. Viên đạn chỉ sượt qua mặt Lăng Diệc Tịch để lại một vết cắt dài. Đúng như yêu cầu, Lăng Diệc Tịch không hề nhúc nhích dù chỉ 1 milimet.

"Mày không sợ tao trượt tay bắn thủng đầu mày sao?"

"Không! Người với người là phải tin tưởng lẫn nhau, cha à! Con tin vào kĩ năng bắn súng của cha nên cha hãy tin tưởng tình yêu con dành cho Duẫn La Phong! Cha có thể tin tưởng con nốt lần này được không? Con chưa bao giờ làm cha thất vọng đúng không?"

Bạch Tử Diêu mỉm cười hạ tay xuống:"Phải! Mày nói đúng. Đúng là mày đã dạy Tiểu Phong rất tốt. Nhưng, mày có thể dùng suốt đời này âm thầm bảo vệ nó không?"

"Cha à, Duẫn La Phong vốn mạnh mẽ lắm nên chẳng cần ai bảo vệ cả. Nhưng nếu cha muốn thì con có thể thề sẽ bảo vệ nó suốt đời!"

"Được, đây là lần cuối tao tin tưởng mày!"

...

Đàm Hoàn Lãng nói:"Lần này Duẫn La Phong sống hay chết là tùy thuộc vào số mệnh. Kẻ thù lần này không đơn giản đâu!"

Lăng Diệc Tịch ngạc nhiên:"Ông có ý gì?"

"Hoành Dạ Thiên đã bị thương, hắn không dại gì yêu cầu người đưa thẻ cho hắn là Duẫn La Phong, hắn muốn giết Duẫn La Phong. Theo lí thì hắn không thể thắng! Chỉ có một khả năng là Hoành Dạ Thiên đã lén trộm thuốc kích thích của Bạch Tử Diêu."

"SAO ÔNG KHÔNG NÓI SỚM!"

"Duẫn La Phong sống hay chết không liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ có việc đợi hai bọn chúng đánh nhau long trời lở đất rồi cứu Tiểu Liễm ra, thế thôi!"

"Ông nói một đằng làm một nẻo! Đúng là thứ không biết liêm sỉ!"

"Tôi 'chết' 2 năm rồi, cần gì liêm sỉ nữa!"

"Còn tôi thì hối hận vì đã nhặt cái mạng lại cho ông!!!"

Lăng Diệc Tịch nhận ra có đấu khẩu với Đàm Hoàn Lãng cũng chẳng tác dụng gì. Lăng Diệc Tịch vốn có ý định trừ khử Hoành Dạ Thiên vì Duẫn La Phong. Nhưng khi cuộc chiến vừa mới bắt đầu đã bị hứng trọn nhát dao của Mạc Đình Mẫn và biết Duẫn La Phong đã ra lệnh cho cậu ta làm việc này nên nhất thời nóng nảy hành động theo cảm tính hợp tác với Hoành Dạ Thiên muốn Duẫn La Phong thấy hối hận... Nhưng người tính không bằng trời tính, sự việc lại chẳng ra đâu vào đâu cuối cùng hại Duẫn La Phong chuẩn bị vào con đường chết!

Lăng Diệc Tịch vò đầu bứt tóc cuối cùng đưa ra quyết định:"Nếu Duẫn La Phong chết thì con trai ông cũng đừng hòng sống tiếp!"

Đàm Hoàn Lãng nghe xong liền trừng mắt nhìn Lăng Diệc Tịch.

Lăng Diệc Tịch bất lực, tâm trạng rối bời không biết nên làm gì? Suy cho cùng tất cả cùng chết là cách tốt nhất! Chết! Chỉ có chết! Rốt cuộc cái trò chơi vô thưởng vô phạt này đem lại cái lợi ích gì chứ? Người bị đồng tiền làm cho mờ mắt lao vào chém giết lẫn nhau, người vì ân oán cá nhân cũng lao vào chém giết! Mà người thắng cuộc cuối cùng lại bỏ tất cả vì tình yêu mà lao đầu vào chỗ chết! Còn lại gì chứ?

"Này!" Lăng Diệc Tịch hai mắt tối tăm, giọng nói lạnh đến thấu xương:"Tôi hỏi ông, ai là người đầu tiên khởi xướng ra cái trò chơi khốn khiếp này?"

...

*1463 từ*