Trái Cấm

Chương 4: Đau Đớn Và Tuyệt Vọng

- BA........

- Ba sao?

Nam Cung Thần nhếch miệng cười, hắn túm tay Vương Linh kéo lại phía mình khi cô định đỡ Vương Bình dậy.

- Mau buông tôi ra, anh mau buông tôi ra.

Vương Linh giãy dụa mà hét lên, cô cố gắng muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Nam Cung Thần.

- Im lặng ngay cho tôi.

Nam Cung Thần nói mà như ra lệnh, Vương Linh vẫn làm một trận ầm ĩ muốn thoát ra. Vương Bình ngước lên nhìn con gái mình.

- Tiểu........Tiểu Linh..............

- Ba.....ba có sao không? BA........

- Lão già, sống dai vậy sao?

Nam Cung Thần nhếch miệng cười, hắn ta nhìn Vương Linh đang giãy dụa kia mà kéo cô quẳng cả lên giường. Vương Linh đau đớn cố gắng bò dậy nhưng chưa kịp đứng lên đã bị đè xuống trở lại. Vương Linh sợ hãi cố gắng thoát khỏi Nam Cung Thần đang vây lấy mình phía trên kia.

- Mau buông tôi ra..........anh muốn làm gì.........ANH MUỐN LÀM GÌ? BA......

Vương Linh hét lên đau đớn, Nam Cung Thần nở nụ cười ác ma nhìn cô mà bàn tay túm lấy áo cô xé toạc ra. Đường vải bị xé vang lên thật đầy chua xót. Vương Bình nằm dưới sàn nhà trên vũng máu đỏ chỉ có thể trơ mắt nhìn.

- Tiểu.....Tiểu Linh..............Nam Cung Thần......hãy..........hãy tha cho........tha cho con bé........

- Huhu.........anh mau buông ra.......buông ra........

Vương Linh không ngừng khóc lóc giãy dụa. Ba phải.....ba còn phải đi bệnh viện ngay nếu không............Ba ơi.

- Vương Bình ông lên mở to mắt mà nhìn con gái ông nằm dưới thân tôi như thế nào. Đây là cái giá của ông rồi sẽ đến tất cả bọn chúng.

Nam Cung Thần như ác ma khiến Vương Linh sợ hãi, cả người cô dưới thân hắn không một mảnh vải che thân. Vương Linh sợ hãi không ngừng la hét giãy dụa và khóc lóc.

- Xin anh......xin anh đó.........buông tôi ra.........Tôi phải cứu....phải cứu ba.......

- Cô sẽ phải nói lời tạm biệt với ông ta thôi. Còn bây giờ thì......

Vừa rứt lời Nam Cung Thần đã ngay lập tức tiến vào người cô. Vương Linh lúc đó đã hét lên đau đớn, tiếng hét của cô như một sự tuyệt vọng, một nỗi đau. Vương Bình đã khép mắt lại, ông ta đã bất lực không thể cứu được cô con gái này. “Xin lỗi em Dương Nhi.....Tiểu Linh.....anh không thể bảo vệ........con bé.”

Nam Cung Thần vẫn không dừng lại mà tiếp tục dù hắn hơi bất ngờ khi một cô gái sống ở thành phố này vẫn còn là xử nữ. Vương Linh đau đớn mà nước mắt không ngừng chảy. Cô cảm giác rất đau, rất đau. Ba....sao lại như vậy?

Đây là một sự cưỡng bức mà Nam Cung Thần dành cho một cô gái chỉ vừa mới lớn. Cô vẫn còn non nớt chưa hiểu chuyện sự đời ngoài kia. Không hề có một khúc dạo đầu êm ái nhẹ nhàng mà là sự mạnh mẽ đáng sợ. Vương Linh đã ngất lịm trước khi biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với mình.

- Thiếu chủ......

Người đàn ông trung niên nhìn Nam Cung Thần khi hắn trở lại, ông ta đi theo hắn và tiếp tục báo cáo.

- Lô hàng đều đủ cả không thiếu gì.

- Tốt, đi về khu phía nam. Chúng ta sẽ thuyết phục nhóm sát thủ rồi sau đó.......

- Tôi đã hiểu thưa thiếu chủ.

Người đàn ông trung niên đó gật đầu. Nam Cung Thần cùng ông ta lên xe rời khỏi khu phía Đông này một cách tự nhiên dưới ánh nhìn của đám người xã hội đen này. Họ vẫn canh gác và làm việc như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Khu phía nam, nơi ở của nhóm sát thủ.

- Thiếu chủ nhà Nam Cung có chuyện gì mà tới đây sao?

- Vương Bình đã bị ám sát, các người có nghĩ tới việc nên theo ta trước khi nơi này bị tàn phá.

- Cái gì?

Vương Thành nhìn Nam Cung Thần kinh ngạc, ông ta là anh em kết nghĩa với Vương Bình đồng thời cũng là người đứng đầu dẫn dắt nhóm sát thủ này. Vương Bình bị ám sát, là kẻ nào đã làm vậy?

- Tiểu Linh đâu? Cô ấy đâu rồi?

Lý Nam đứng phía sau Vương Thành sau khi nghe Nam Cung Thần nói liền có dự cảm không lành. Vương Linh là bạn duy nhất của cậu ta tại thành phố này khi cô ấy lần đầu phát hiện có sát thủ ở Hoa Đông vào 4 năm trước.

- Cô gái đó.......cũng chết cùng ông ta rồi.

- Khốn khiếp.

Vương Thành đấm mạnh vào tường, ông ta sao có thể để chuyện này xảy ra được chứ? Một người là anh em kết nghĩa còn hơn cả ruột thịt, một người lại là cô cháu gái mà ông ta bảo vệ âm thầm từ nhỏ. Sao lại như vậy cơ chứ?