Trở Lại ( Hệ Thống Phụ Trợ Siêu Cấp)

Chương 16: Nghịch Lân của Hạ Thiên

Hai người nói chuyện được một lúc, Hạ Thiên liền nói là có chuyện nên xuống xe rời đi trước, nhìn chiếc xe rời đi khỏi tầm mắt, Hạ Thiên liền tới một chiếc ghế đá gần đó ngồi thiền định.

" Nói đi các người muốn gì." Ngân Hương nhìn mấy người ở trong căn phòng nói, chỉ cần không phải người ngu cũng có thể nhìn ra những người này không phải hạng tốt lành gì.

" Cũng không có gì, chỉ cần cô nói với người đi cùng cô bé kia đến đây là được." Nói chuyện là một tên mặc áo để banh ngực, trên miệng còn phập phều điếu thuốc cháy được một nửa, tên này là đại ca của đám người này.

" Mấy người tìm anh Hạ Thiên làm gì." Bảo Anh đứng sau nghe những người này tìm Hạ Thiên liền đưa đầu ra nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt của tên đầu trọc lại rụt đầu trở lại.

" Mấy người muốn gặp hắn thì sao không tự đến mà gặp, đưa chúng tôi đến đây làm gì." Ngân Hương có chút tức giận nói, nhưng trong lòng lại đang thầm mắng tên lưu manh chết tiệt.

" Như tôi đã nói, chỉ cần cô chịu gọi tên kia đến đây thì hai người có thể rời đi." Tên đại ca nói.

Lời nói thì dễ nghe nhưng ánh mắt của đám người này lại luôn soi trên người Ngân Hương, khiến cô nàng cảm thấy ớn lạnh sống lưng." Hừ.. các người nghĩ chúng tôi là trẻ con lên ba sao?" Ngân Hương cười giống như nghe được chuyện cười, tin đám người này thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình cả.

" Vậy thì chỉ còn cách mời hai người ở lại đây rồi." Tên cầm đầu nói sau đó ra hiệu cho đám đệ tử dẫn người.

" Hùng ca, chi bằng con nhỏ này.." Đầu trọc ghé đầu nói nhỏ với đại ca của hắn, nhưng nhận lại chính là một cú trời giáng từ đại ca của mình.

" Mày nghĩ tao không muốn sao, nhưng tao còn muốn giữ lại đôi chân để đi." Hùng Cáo nhìn đàn em của mình mà dăn dạy.

" Dạ dạ em sai rồi." Đầu trọc không dám ngẩng đầu lên, một tay bưng khuôn mặt đang sưng lên.

" Còn không lăn."

Hùng Cáo trừng mắt nhìn đầu trọc, tên này cũng chỉ biết cúi đầu không dám mở lời, đám còn lại đều thi nhau cười thầm mắng đầu trọc ngu ngốc. Nếu không phải Long ca đã nói nếu đụng vào con gái nhà lành thì chắc chắn sẽ phải ngồi xe lăn, thì cả đám ở đây ai mà không thèm con nhỏ trước mặt này, đã từng có một thằng trái lệnh ngày hôm sau liền nhập viện không biết nguyên nhân.

Trong bang có tam thiên vương đều là tâm phúc của Long ca, mà Hùng Cáo chính là một trong những tâm phúc của hắn, còn hai người khác thì cai quản ở nơi khác, một người gọi là Lợi ca" cá chép" người kia gọi là Mạnh Đàng.

" Chi bằng để người đẹp này cho tao đi."

Tên thanh niên đeo hoa tai đến bên cạnh Ngân Hương, hắn nhìn tư thái lồi lõm của nàng mà nuốt nước miếng. Những năm qua hắn chơi đùa không ít phụ nữ, nhưng chỉ nghĩ đến tình cảnh vưu vật mê người này sẽ trở thành vật sở hữu tư nhân thì trong lòng bùng lên lửa nóng, một bộ vị nào đó trên người chợt bành trướng.

" Lâm Tặc, lời anh Long nói không phải mày chưa được nghe." Hùng Cáo nhìn thanh niên đeo hoa tai lạnh giọng nói.

Thanh niên đeo hoa tai tỏ vẻ tiếc nuối, đưa cánh tay về phía bộ ngực của cô nàng.

" Á.. .. hự...

Ngân Hương bắt lấy bàn tay của tên đeo hoa tai bẻ ngược lại liền tặc cho hắn một chiêu liêu âm thối. Những người ở trong phòng đều cảm thấy một trận tê da đầu, tên nào cũng cảm thằng nhỏ muốn rụng rời, không nghĩ tới cô nàng này lại ra tay âm hiểm như vậy, hiên nhiên tên Lâm Tặc sau này không thể làm chuyện đó.

- Rầm.. ...

Tất cả còn chưa hiểu chuyện gì thì tên Lâm Tặc lại bay về phía sau đụng vào tường liền bất tỉnh, Ngân Hương chỉ cảm thấy một trận gió thoảng sau đó một bóng hình xuất hiện trước mặt nàng.

" Anh Hạ Thiên."

Bảo Anh liền nhận ra người trước mặt kêu lên phá vỡ bầu không khí của dám người trong căn phòng, đám tiểu đệ của Hùng Cáo liền lấy vũ khí cầm trên tay nhìn chằm chằm vào thiếu niên vừa xuất hiện.

" Là mày."

Hùng Cáo liền đứng dậy hai mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên giống như muốn ăn tươi luốt sống hắn, nhưng lần ở quán bar nhắc cho hắn biết người này không hề đơn giản vẫn nhịn được không có xông lên.

" Hai người không sao chứ?"

Hạ Thiên cúi xuống nhìn Bảo Anh vuốt ve mái tóc nàng, nhìn cô nàng tỏ vẻ hưởng thụ gật gật đầu mời đứng dậy nhìn tên Hùng Cáo nói:" Người các ngươi cần tìm là ta, họ có thể rời đi được rồi phải không?"

" Ngươi vào đây bằng cách nào?"

Hùng Cáo nghe vậy nhưng không có trả lời Hạ Thiên mà khuôn mặt tức giận lẫn sợ hãi nói. Dựa theo kịch bản thì họ sẽ giải quyết Hạ Thiên ở bên ngoài, hiên nhiên mọi việc không như dự tính của hắn, bây giờ đối phương lại xuất hiện không ai biết, không một tiếng động người này còn là con người hay sao.

Hạ Thiên mỉm cười, con mắt híp lại nói:" Có lẽ mày chưa nghe câu: rồng cũng có nghịch lân.

Hạ Thiên nhìn Hùng cáo, giọng nói rất bình thản, sau đó nhìn đám người xung quanh.

" Động đến nữ nhân của tao, chúng mày chuẩn bị xám hối đi.