Trở Lại ( Hệ Thống Phụ Trợ Siêu Cấp)

Chương 17: Hệ thống thăng cấp

Hạ Thiên lúc này giống như một người hoàn toàn khác, đôi mắt đầy sát ý quét qua đám người cầm hung khí. Cả đám chạm mặt với hắn đều cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cơ hồ đều không dám nhìn thẳng vào hắn.

Ngay cả hai cô nàng đứng sau hắn cũng cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng, cơ hồ đều đôi chân tự động bước lui lại không còn theo sự điều khiển của hai người.

Hạ Thiên cảm nhận được sự sợ hãi của hai người liền thu hồi sát ý, dù sao Bảo Anh lúc này vẫn còn quá nhỏ, hắn cũng không muốn để cô nàng nhìn thấy những cảnh không nên nhìn. Dù sao hai cô nàng cũng không có chuyện gì, bản thân cũng không muốn chuyện bé xé to, nhưng không cho đám người này một bài học bọn chúng lại nghĩ hắn thành mèo bệnh. Nếu không phải bản thân có thực lực thì sợ rằng hôm hay bản thân cũng không có cái kết quả gì tốt đẹp cả, người có thực lực đều giải quyết bằng nắm đấm.

" A..Á..Ngao.." Hạ Thiên chợt động, cả căn phòng vang lên những tiếu kêu thảm thiết, những người này chỉ thấy một vệt sáng lóe lên liền cảm thấy chân hoặc tay chuyền đến cảm giác sương khớp bị lệch. Hùng cáo khuôn mặt vặn vẹo, mồ hôi trên trán to bằng hạt đậu, hiển nhiên đang chống cự với cơn đau từ cổ tay bị trật, lại nhìn đám đàn em đang kêu gào dưới đất lăn lột kêu cha khóc mẹ.

Hai cô nàng đều rất kinh ngạc nhìn đám người đang lăn lộn dưới đất kêu gào, Ngân Hương thì khuôn mặt không dấu nổi sự kinh ngạc và khó tin. Bảo Anh lại hoàn toàn ngược lại, cô nàng nhỏ tuổi lại không mấy ngạc nhiên, hoàn toàn người lại là rất bình thản giống như không nhìn thấy chuyện gì.

- Đây xen như là bài học dành cho ngươi, nếu muốn tìm tao kiếm chuyện thì tao cũng rất sắn lòng.

Hạ Thiên lại xuất hiện trước tầm Hùng Cáo, nói xong hắn liền dẫn hai người rời khỏi.

Hùng Cáo còn đang chật vật chống lại cơn đau, cắn chặt răng nhẫn nhịn, không phải hắn không dám nói, mà hắn biết nếu bản thân mở miệng liền không thể kiềm chế được mà phải kêu lên giống như đám đàn em của mình. Nhìn bóng lưng Hạ Thiên rời đi, nhân vật như vậy cho dù hắn không nhắc nhở thì bẳn thân cũng tự biết lượng sức, thân thủ người này thậm chí còn vượt xa đại ca của hắn, tuy bản thân cũng có chút tài mọn nhưng với đại ca của hắn thì cũng không đến mức nhẹ nhàng như người này liền chưa tới một phút có thể giải quyết gần hai mươi người mà không có một sức phản kháng.

Ba người tiến đến đường lớn liền vẫy một chiếc taxi, Hạ Thiên liền mở cửa xe trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ.

- Bác tài, đến khu mua xắm đường xx khu a.

Hai cô nàng đều lên xe, Hạ Thiên liền đọc địa chi cho tài xế taxi. Đi mất hơn nửa giờ đồng hồ, tuy nơi này cách khu mua xắm không xa, nhưng lúc này đã về đêm, đường cũng nhiều phương tiện đi lại, có chỗ thậm chí còn kẹt xe. Đến nơi Hạ Thiên trả tiền xe liền trực tiếp dẫn Bảo Anh đến tầng hầm lấy xe, từ lúc hắn đưa hai người các nàng đi, đến lúc này khuôn mặt hắn lúc nào cũng khống như người ta thiếu tiền hắn vậy.

- Này, anh làm sao biết chúng tôi bị bắt mà đến cứu vậy.

Ngân Hương nhìn bóng lưng Hạ Thiên, tính tò mỏ của cô nàng liền nổi lên hỏi.

Hạ Thiên nghe cô nàng hỏi đến chuyện này cũng sững lại, cái đầu hắn lúc này xoay chuyển 360 độ, chuyện hắn lo lắng cũng đến, bản thân cũng không biết nên nói như thế nào.

- Bí mật.

Hạ Thiên liền trả lời cho qua, hi vọng cô nàng không hỏi đến vấn đề này nữa, nhưng câu nói của hắn lại càng khiến tính tò mò của cô nàng nổi lên.

- Tôi lại rất muốt biết cái gọi là bí mật của anh.

- Tùy cô thôi.

Hạ Thiên không muốn dây dưa cùng cô nàng này nữa, liền dẫn Bảo Anh đi.

- Truyện lần trước, cảm ơn anh.

Biết đối phương không muốn mình nhắc đến chuyện hôm nay, Ngân Hương nhớ đến chuyện lần chước Hạ Thiên giúp mình mà nói một câu cảm ơn hắn.

- Không có gì.

Nhìn Hạ Thiên đưa tay lên vẫy vài lần tiến vào tầng hầm, Ngân Hương cũng rời đi khu mua xắm. Đi đến chiếc Audi A6, Hạ Thiên mở cửa cho Bảo Anh liền bước vào trong xe, nhìn cô nàng đang đang nhắm mắt ngủ, Hạ Thiên liền chạy rất chậm rời khỏi khu mua sắm.

...

- Mày nói người đó đột nhiên xuất hiện, còn có thể trong nháy mắt làm cả đám bị thương.

- Đúng vậy anh Long, thậm chí em cũng không nhìn thấy cái bóng của người đó động thủ thế nào, chỉ thấy một vệt sáng lướt qua liền bị như vậy.

Hùng Cáo vẫn đang cầm cánh tay bị trật khớp nói, trên mặt vẫn còn cảm giác sợ hãi.

- Xem ra mày đụng phải cao thủ rồi, kể lại đầu đuôi cho tao nghe.

" Vâng!". Hùng Cáo kể lại đầu đuôi sự việc đều không dám nói sai nửa chữ, sau đó hắn lại chỉ vào Lâm Tặc bất tỉnh nhân sự còn chưa đưa đi. Tên Lâm Tặc này hắn cùng có xem qua, coi như tên này không còn khả năng của đàn ông. Ngoài điều này ra, hai chân tên này cũng gãy không có nửa năm đến một năm muốn đi lại là điều không thể.

- Ngươi tìm cách mời người trẻ tuổi đó, ta muốn nhìn người này một chút, chuyện này cũng coi như chưa có gì sảy ra.

Người gọi là anh Long nói, người này cũng giống như Hạ Thiên, nói biến mất là biến mất không nhìn thấy dù là cái bóng.

- Dạ em biết rồi.

Nhìn lão đại của mình rời đi, Hùng Cáo vẫn nói một câu liền quay ra bảo đám đàn em sử lý chuyện còn lại, rút chiếc di động ra bấm một dãy số liền tới một địa phương khác nghe.

...

Hạ Thiên Lúc này đã trở lại căn hộ của mình, Tiểu Long Nữ lúc này đang ngồi tu luyện, bản thân còn đang ôm Bảo Anh trong lòng. Khổ lỗi cô nàng này lại ôm chặt lấy hắn không buông, lại sợ làm cô nàng thức giấc, liền như vậy trở về phòng mình.

" Đinh! nhiệm vụ sát ý của Hùng Ưng hoàn thành, khen thưởng 2 ngàn điểm kinh nghiệm, 3 ngàn điểm danh vọng.

" Đinh! hệ thống đạt điều kiện tăng cấp, phải chăng thăng cấp.

Hạ Thiên còn đang nghi hoặc không hiểu chuyện gì, nghe Phục Hi nhắc đến việc thăng cấp liền bừng tỉnh nói.

" Phục Hi, làm sao nhiệm vụ lại hoàn thành rồi, ta nhớ hình như còn chưa có động đến tên đó thì phải.

" Nhiệm vụ hoàn thành chỉ cần có sự hiển diện của chủ ký tác động đến đối phương khiến đối phương không còn sát ý với chủ ký thì sẽ được tính là hoàn thành.

" Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

Hạ Thiên mừng thầm, không nghĩ tới lại còn có thể làm như vậy, cũng đỡ phải tốt sức.

" Phục Hi! thăng cấp."

" Đinh! hệ thống bắt đầu thăng cấp, đề nghị chủ ký kiên nhẫn chờ đợi.