Nương theo ánh trăng hắt lại trên tường đá, hai thân ảnh hắc bào chậm rãi bước đi, hồng phát cùng lam phát hòa với ánh trăng nhu hòa nổi bật rực rỡ trong đêm.
Chậm rãi tiếp thu kí ức về Lâm gia, trong đầu nổi lên một dòng chảy hình ảnh...
Lâm gia, một gia tộc truyền thừa võ đạo lớn, thâm căn cố đế ở Xuân Phiên quốc, trong gia tộc đã từng tạo ra không ít võ đạo nhân tài, lão gia tử đương nhiệm lại là một vị Thất giai Triệu hoán sư đức cao vọng trọng, nắm giữ linh thú Liệt Hỏa Báo thập nhị giai, đứng trong hàng trưởng lão của Xuân Phiên quốc.
Con trai ông – Lâm Viễn cũng có được thiên phú Triệu hoán sư, phẩm Ngũ giai cùng linh thú Hỏa Viêm Sư cấp tám, hiện tại là Thừa tướng đương triều, thân phận hiển hách, lại nắm trong tay một phần mười binh quyền...
Lâm phu nhân là đích nữ của Diêu Thái úy - Diêu Chân, sinh được cả đích tử lẫn đích nữ cho Lâm gia, mà cả hai người này đều có chút tài năng, từ nhỏ đã hiển lộ ra một chút thiên phú Triệu hoán sư, hiện giờ cũng coi như danh tiếng ở Xuân Phiên quốc.
Đại thiếu gia Lâm Trịnh Khiêm 16 tuổi, là Tứ giai Triệu hoán sư, kí bản mệnh khế ước với linh thú lục cấp Hoạt Viên Khuyển. Lâm gia đại tiểu thư Lâm Nhược tuổi 15, Tam giai Triệu hoán sư, Triệu hoán thú ngũ cấp là Ôn Bạch Miêu.
Ba mẫu tử Lâm phu nhân cũng rất được sủng ái, bởi vậy vô cùng kiêu căng, cũng rất ngạo mạn, thường xuyên ỷ thế ép người. Tuy nhiên Lâm phu nhân cũng là một phụ nhân thông minh, luôn xử lí mọi chuyện rất gọn gàng. Lâm phu nhân tuy không quá biểu hiện nhưng cũng giống như hai con của nàng ta, đối với Như Lệ và Như Băng cũng có thể rất ghen ghét, thường xuyên bắt lỗi vô cớ, nhưng khi đối mặt vẫn giữ thái độ cung kính. Hai nàng cũng chẳng quan tâm...
Lan di nương Đạm Lan là nữ nhi của một thương gia cũng có chút tiếng ở Xuân Phiên quốc, được gả cho Lâm Viễn làm thiếp năm 15 tuổi, hiện tại cũng đã có một nam nhi, một nhi nữ.
Nhị tiểu thư Lâm Oải Oải năm nay 15 tuổi, tài năng bình thường - một Nhị giai Triệu hoán sư không có khế ước thú. Lâm gia nhị thiếu Lâm Kỳ Văn 14 tuổi lại không chút gì về mảng triệu hoán thú, ngược lại là một võ sư sơ cấp, cũng coi như có chút tiếng cùng thân phận ở Lâm gia...
Mẫu tử ba người này cũng được Lâm Viễn sủng ái, đặc biệt là Lâm Oải Oải. Người làm ở Lâm gia cũng không dám đối bọn họ khinh thường, luôn duy trì trạng thái trung gian. Đạm Lan cũng rất để ý đến nữ nhi, dù sao Lâm Viễn có thể để ý đến nàng ta thì Lâm Oải Oải chính là chỗ dựa lớn nhất. Nếu không phải lúc 10 tuổi Lâm Oải Oải thức tỉnh thiên phú Triệu hoán sư thì bây giờ không biết nàng hiện tại đang chui rúc ở đâu trong Thừa tướng phủ nữa.
Nhiều năm như vậy, nhờ có Lâm Oải Oải, sau thêm Lâm Kỳ Văn làm chỗ dựa nên Lan di nương mới có thể có địa vị ở Lâm gia cao một chút, có điều chỉ cần nhắc tới gia thế bối cảnh so với Lâm phu nhân thì Lan di nương chỉ sợ đã bị bỏ xa cả ngàn dặm rồi.
Mà đám mẫu tử này đối với Như Lệ cùng Như Băng cũng duy trì chút vẻ tốt đẹp, bất quá ai biết được sau lưng thì ra sao?
Còn có một vị di nương nữa, người này nghe nói xuất thân là một nữ tử thanh lâu, không tên không họ, được người trong phủ gọi là Tam di nương. Nàng có một nữ nhi năm nay 14 tuổi, tam tiểu thư Lâm gia Lâm Ánh Nhi, không có tài võ nghệ, cũng không có thiên phú triệu hoán sư, nhưng nàng tinh thông tứ nghệ, ngoài ra còn biết chút thuật cưỡi ngựa. Ở Lâm gia không tính là được sủng ái, cơ mà cũng không hề bị ngược đãi.
Hai mẫu nữ Tam di nương đối với hai nàng không có lôi kéo, cũng không có bỏ mặc. Ở Thừa tướng phủ chắc cũng chỉ có hai người họ coi như cũng quan tâm đến hai nàng nhưng hai nàng cũng không biểu hiện gì. Dù sao tin tưởng người khác cũng là việc khó khăn, huống chi là với hai người đã không còn biết tín nhiệm...
Ở Lâm gia còn có một vài vị thiếp thất nhưng không đáng nhắc đến, người không phải bị thất sủng đến thảm thương thì chính là bị nha hoàn khinh bỉ rồi hành hạ đến người không ra người, ma không ra ma. Mà Lâm Viễn cho dù có biết cũng chẳng để ý.
Ngoài ra, Lâm gia còn có một vị chủ mẫu là Lâm lão phu nhân. Bà rất am hiểu nội gia, cũng là người thông minh. Lâm phu nhân cùng các di nương khác đối với vị lão phu nhân này rất cung kính, đám chất nữ chất tử như Lâm Nhược thì càng không cần phải nói.
Vị Lâm lão phu nhân này đối với hai nàng thật sự tôn trọng nhưng không thể hiện bà yêu quý hai nàng. Dù sao, một đời sống trong tranh đấu nội gia, bà cũng am hiểu mấy cái mưu kế vu oan, giả nghĩa trong gia tộc...
- Cũng coi như là có chút thực lực. - Huyết Thiên Băng quăn sợi tóc lam bạc, tùy ý nói ra một câu.
Tuy rằng có điểm kiêu căng, bất quá ở thế giới cường giả vi tôn này, được như vậy cũng coi như không phải hư danh.
- Cơ mà, tỷ không thể cấm ta nuôi thú rồi...
Huyết Hải Lệ không phải là cấm nàng, chỉ là không thích xung quanh mình toàn là động vật, nên mới nói nàng hạn chế lại.
Bất quá ở thế giới này, có thú hộ cũng có thể quyết định một phần thực lực.
Mà loại chức nghiệp Triệu hoán sư này cùng Huyết Thiên Băng nàng trước đây cũng gần như tương tự, chỉ có điều ở thế giới này, Triệu hoán sư một là phải cùng Triệu hoán thú ký kết khế ước sinh tử, chỉ cần một bên chết thì bên còn lại cũng không thoát được, là một loại hình thức cộng sinh.
Hai là đôi bên kí khế ước bình đẳng, người thú ngang bằng, một bên chết thì bên còn lại cũng có thể thoát kiếp tử nếu hai bên tình nguyện giải trừ khế ước. Bất quá, loại khế ước này không nhiều người sử dụng.
Còn thứ ba, là khế ước chủ tớ, một kẻ chủ một kẻ nô, điều này còn phải dựa vào thực lực của đôi bên. Mà trong trường hợp này, kẻ tớ chết thì kẻ chủ cũng chỉ hơi bị ảnh hưởng, cũng không hề đáng ngại.
Trong ba loại khế ước, sinh tử khế ước được sử dụng chủ yếu, dù sao thú nơi đây cũng không phải dạng tầm thường.
Mà Huyết Thiên Băng nàng trước đây hàng phục linh thú, khiến chúng cam tâm tình nguyện nghe lệnh của mình.
Tuy rằng đều là cùng các loài thú hợp tác, thế nhưng so sánh giữa hai loại liền có thể thấy được chênh lệch.
Dù sao, thiên bẩm của nàng cũng không phải là hư thể, thực lực của Huyết Hải Lệ cũng không phải luyện trong ngày một ngày hai. Ở thế giới này, sức mạnh quyết định tất cả, mà cường giả thì làm chủ chính mình, cũng có thể làm chủ thiên hạ.
Bước chân dừng lại, hắc sắc trường bào khẽ lay động, hồng phát cùng lam phát rũ xuống sau lưng, ngân mâu một chút cũng không dao động, thần sắc thanh lãnh như cũ lạnh lẽo nhìn cánh cổng cách mình không xa.
Không hổ là Thừa tướng phủ...
Rất xa hoa!
Cánh cổng mạ vàng lấp lánh ánh kim, từng cột chống xà ngang đều được làm từ gỗ quý, hai pho tượng được tạc bằng đá đặt hai bên cũng mang nét uy nghiêm, trên cổng ở một số chỗ còn nạm ngọc, vài viên minh châu tỏa ra ánh sáng trắng nhạt làm không gian bớt u tối, ngay trên phía cổng treo tấm biển khắc lên ba chữ vàng: Thừa tướng phủ.
Huyết Thiên Băng tùy ý đảo mắt, mới bên ngoài đã như vậy, thì bên trong sẽ như thế nào?
Hai nàng cũng chẳng có ý định đến Lâm gia, nếu không phải ở đây đang giữ một người thì hai nàng cũng không muốn chạm chân vào nơi này.
- Cái cổng này xấu như vậy, để ta tiễn nó một đoạn...
Huyết Thiên Băng vừa nói xong, tay nhỏ khẽ động, một chân giữ cơ thể, tay vung một đạo quyền, gió bỗng thổi lên phần phật, cuốn bay cát lên theo một đạo lốc xoáy, mà lúc ấy, mấy xà ngang bằng gỗ vô dụng rơi xuống cùng mấy viên ngọc nhỏ, gió cát thổi mạnh, đem cánh cổng Thừa tướng phủ bật mở...