Bên trong Thừa tướng phủ, một nữ nhân trung niên ngồi trên ghế quý phi, trang phục đều là vải thượng phẩm, đầu cài trâm vàng, tay cầm ly trà từ mặt bàn, chậm rãi nâng lên.
Bên cạnh còn có một nữ nhân tầm 14 - 15 tuổi, xuyên quần lụa mỏng màu hoa hồng được điểm lên những cành ngọc lan, tóc búi thành kiểu triêu vân kế vô cùng phức tạp, trâm cài bằng vàng được khảm những hạt trân châu óng ánh, khuyên tai được làm từ phỉ thúy vô cùng tinh xảo, trước ngực còn đeo một chiếc vòng cổ nạm vàng, nhan sắc tuy không phải là cực phẩm nhưng nhờ vào một thân trang phục đắt tiền, cũng miễn cưỡng có thể coi như rực rỡ.
Trước mặt phụ nhân kia còn có một nữ tử khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn mang vẻ ôn nhu thiện lương, lông mày tinh tế, đôi mắt như trăng rằm, mũi cao thẳng, phía dưới là một đôi môi hồng nhuận, thân mặc cam y đơn giản kết hợp cùng một áo bào trắng lại toát lên vẻ xinh đẹp động lòng người.
Xung quanh còn có vài hắc y nhân khuôn mặt nghiêm nghị, tay cầm gậy gỗ, thập phần hung ác.
Cam y nữ tử đứng đó nhìn trước mặt một màn vẫn vô cùng bình tĩnh, đầu cũng không hề cúi xuống:
- Lâm phu nhân, nếu không có chuyện gì, ta liền đi trước.
Giờ cũng là nửa đêm rồi, ăn mặc như vậy cho ai xem?
Vị phụ nhân kia nhíu mày, còn nữ nhân bên cạnh bà ta thì tay đập xuống bàn:
- Hỗn xược, đây là thái độ của nô tỳ đối với chủ nhân sao? Không ai dạy ngươi quy củ?
Cam y nữ tử vẫn rất thản nhiên, chẳng lẽ hai mẫu nữ này hết câu nói rồi, sao lúc là cũng là câu này vậy:
- Lâm đại tiểu thư, ngươi là chủ nhân của ta sao?
- Ngươi...
Nữ nhân kia tức đến á khẩu, nàng đường đường là đại tiểu thư Lâm gia, vậy mà lại bị một nô tỳ lên mặt như vậy...
Đúng, nữ nhân kia là Lâm đại tiểu thư Lâm Nhược, thiên tài thiếu nữ trong mắt... một số người, còn phụ nhân bên cạnh nàng ta là Lâm phu nhân, Diêu Chân.
Lâm phu nhân nghe được như vậy, bình lại tâm trạng, đặt ly trà xuống bàn:
- Chủ nhân của ngươi là Quận chúa nhưng Lâm gia chúng ta là người bảo vệ an toàn cho Quận chúa. Quận chúa đi đêm vẫn chưa về, nếu họ xảy ra chuyện, ngươi gánh nổi sao?
Lâm phu nhân cười lạnh, bọn họ sớm đã không thể trở về rồi!
Hồng Mai thầm bĩu môi trong lòng, bọn họ chẳng lẽ không có việc gì làm sao, suốt ngày tìm lý do bắt bẻ tiểu thư của nàng, quá rảnh? Tiểu thư của nàng cần bọn họ lo à?
Tuy vậy, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ thản nhiên:
- Lâm phu nhân, Quận chúa cần đám phế vật các ngươi bảo vệ sao?
Lâm gia không một ai đánh thắng tiểu thư của nàng, vậy mà cũng dám nói bảo vệ?
Da mặt bọn họ dày như vậy sao?
- Ngươi!
Lâm phu nhân có điểm tức giận, nàng ta đường đường là Thừa tướng phu nhân, vậy mà lại bị một nha hoàn nói như vậy?
Phế vật?
Lại dám nói bọn họ là phế vật?
- Hảo, để ta cho ngươi biết ai mới lại phế vật. Các ngươi đánh cho ta!
Hồng Mai vẫn thập phần bình tĩnh, đám hắc y nhân này muốn đánh nàng, đợi vài trăm năm nữa đi, ít nhất cũng phải tu luyện thêm hơn chục năm nữa...
Đám hắc y nhân muốn tiến đến giữ nàng, nhưng đáy mắt có điểm e ngại, bỗng nhiên...
Rầm...
Cánh cổng Thừa tướng phủ bỗng nhiên bật mở, gió bụi bay tứ tung, khuấy lên không gian một mảnh mù mịt. Mà trong đám cát bụi ấy, hiện lên hai hắc ảnh...
- Kẻ nào to gan như vậy?
Lâm phu nhân cùng Lâm Nhược lên tiếng, dám phá cổng phủ Thừa tướng... To gan!
Bất quá hai thân ảnh kia không một lời đáp lại, trực tiếp bước lên.
Chính là khi hai hắc ảnh ấy lộ diện, Lâm phu nhân cùng Lâm Nhược vô cùng kinh hãi...
Không thể nào! Chẳng phải bọn họ đã...!
Nhưng bây giờ hai người này tại sao lại...?
Lâm Nhược như không tin vào mắt mình, chẳng phải bọn họ đã... Tại sao lại? Không thể nào!
Đúng, không thể nào!
Biểu cảm của hai mẫu nữ Lâm phu nhân đương nhiên không nằm ngoài dự đoán của hai nàng.
Hồng phát cùng lam phát khẽ bay, hắc bào cũng theo gió mà lay động, đôi ngân mâu thanh lãnh trong suốt, thần sắc lãnh đạm, toàn thân bức ra hàn khí kinh người.
- Ngữ điệu của Lâm phu nhân thật cao ngạo...
Thanh âm tựa như tiếng âm hồn từ địa ngục, khiến người nghe đều rùng mình lạnh lẽo...
Mà Huyết Thiên Băng nói xong liền cùng Huyết Hải Lệ tiếp tục bước, không một chút để ý đến xung quanh.
Trong mắt tất cả mọi người lúc này, bọn họ cảm nhận được toàn thân hai nàng tỏa ra một loại khí tức ưu nhã quý tộc, cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm, khiến cho mọi người có cảm giác phải cúi đầu xưng thần trước mặt nàng.
- Tham kiến nhị vị Quận chúa...
Tất cả hắc y nhân đều đồng loạt quỳ xuống, đầu dập xuống đất nhưng cũng không dám ngẩng lên.
Lâm phu nhân cũng là kẻ thức thời, tuy rất kinh hãi nhưng cũng rất nhanh kéo tay áo của Lâm Nhược, yêu cầu nàng hành lễ:
- Tham kiến nhị vị Quận chúa...
Hồng Mai nhìn như vậy, cũng chỉ nhún người nhẹ, sau đó lập tức đứng thẳng lại, cũng không hề cúi đầu, sau đó rất quen thuộc mà cởi ra bạch bào trên người, phủ lên chiếc ghế Lâm phu nhân vừa ngồi.
Huyết Hải Lệ nhìn tất cả một màn, cũng chẳng nói gì, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế Hồng Mai vừa phủ, từng động tác đều ưu nhã cao quý.
Đám người Lâm phu nhân vừa quỳ xuống cũng chưa hề đứng lên, đầu vẫn cúi thấp, cả cơ thể run run...
Hàn khí bức ra thật lạnh!
Hồng Mai cũng thuần thục bước đến bên cạnh bàn, từ tay áo lấy ra một chiếc khăn, lau sạch ly trà mới, sau đó mới rót trà từ trong ấm ra, đưa cho Huyết Hải Lệ.
Huyết Hải Lệ cũng tiếp nhận, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó lại đặt xuống, ánh mắt như có như không nhìn Hồng Mai.
Nha đầu này... rất hợp ý nàng...
Lâm phu nhân từ khi quỳ xuống vẫn không nói một lời, nhưng Lâm Nhược thì không yên phận như vậy:
- Quận chúa... Sao...
Chính là chưa nói xong, Hồng Mai đã chặn lời:
- Lâm đại tiểu thư, Quận chúa vừa ngồi xuống, không thể để cho người an tĩnh uống trà sao?
Hứ, cứ nghĩ tiểu thư của nàng là quả hồng mềm mềm để mặc người khác nặn?
Nằm mơ!
- Tiểu... tiểu nữ không dám...
Lâm Nhược thực sự không dám, chưa kể đến thứ khác, chỉ cần xét thân phận cùng hàn khí Huyết Hải Lệ bức ra cũng đủ để nàng cúi đầu rồi!
Tuy nhiên, bọn họ có thể quỳ cả đêm nhưng hai nàng không rảnh mà lãng phí thời gian. Huyết Thiên Băng đứng một bên nhìn Hồng Mai, ngữ khí lạnh lẽo nhìn đám người Lâm phu nhân:
- Vừa rồi có người muốn đánh ngươi?
Hồng Mai vẫn đứng thẳng, không hề chịu ảnh hưởng của hàn áp:
- Quận chúa, chỉ là mấy kẻ ngu ngốc thôi, không đáng nhắc tới.
Đám hắc y nhân kia đầu dập xuống, lòng như sắp khóc, tâm thầm cảm ơn Hồng Mai rối rít...
Đúng đúng, bọn họ chỉ là mấy kẻ ngu ngốc thôi, không cần nhắc tới đâu!
Quên bọn họ đi mà...
Bọn họ chỉ nghe lệnh mà làm thôi, đừng nhớ đến bọn họ a!
Ai mà không biết thủ đoạn của hai vị Quận chúa chứ!
Vừa nghĩ đến đã sợ rồi!
Huyết Thiên Băng mới không để ý đến bọn họ, ánh mắt sắc lạnh nhìn mẫu tử Lâm phu nhân vẫn đang quỳ dưới đất:
- Lâm phu nhân, vừa nãy ta nghe thấy ngươi muốn đánh người?
Lâm phu nhân hơi ngẩng đầu, ngón tay đã bấu chặt vào thịt để kìm chế run rẩy:
- Là do... do...
Chính là lúc này, Lâm Nhược lại không yên phận:
- Là do nô tỳ này thất lễ với mẫu thân ta, một nha hoàn lại dám lớn tiếng với chủ tử, Quận chúa, người thấy...
Huyết Thiên Băng cũng không để Lâm Nhược nói hết, để nàng ta nói thêm? Lãng phí thời gian:
- Mẫu thân ngươi là chủ tử của Hồng Mai?
Lâm phu nhân cắm chặt ngón tay vào da thịt giấu trong lớp tay áo, trên môi cười rất gượng gạo:
- Quận... Quận chúa... ta chỉ... chỉ dạy dỗ nàng lại một chút, dù sao...
Chính là một lần nữa, Huyết Thiên Băng lại cắt ngang, dù sao nói đi nói lại cũng chỉ là vì muốn giữ lý mà thôi:
- Dạy dỗ? Ngươi xứng sao?
Lâm phu nhân cùng Lâm Nhược, bàn tay đã run bần bật, tuy nhiên đây không chỉ là run vì sợ hãi mà còn là run vì tức giận!
Thân phận của bọn họ không xứng đáng để dạy dỗ một nha hoàn?
Quá nhục nhã!
Nhưng chính là Huyết Thiên Băng vẫn chưa bỏ qua:
- Nếu coi Hồng Mai là nha hoàn thì lấy khế ước bán thân của nàng ra đây, còn không tìm được thì hai ngươi cũng nên sửa lại thân phận rồi...
Khế ước bán thân của Hồng Mai?
Cho bọn họ nhân lực có thể phủ cả lục địa này cũng không thể tìm ra...
- Hồng Mai là người của chúng ta, các ngươi cũng đừng có ngu ngốc mà thay ai dạy dỗ.
Lâm phu nhân cắn răng, nhưng vẫn cúi đầu xuống nói:
- Thần phụ hiểu rõ, lần sau sẽ không tái phạm...
- Vẫn còn lần sau?
Huyết Thiên Băng thật không biết, Lâm phu nhân là không nghe rõ hay là thật sự điếc rồi, vẫn là nghe không hiểu sao?
- Nhất... nhất định không có lần sau...
Lâm phu nhân cúi rạp, thanh âm ngắt quãng, chính là đột nhiên ngay sau đó dập đầu xuống đất:
- Quận chúa... Nếu người vẫn cảm thấy bất mãn, thần phụ cam nguyện chịu phạt...
Sau đó còn nhẹ tay nâng lên gạt đi mấy giọt nước mắt.
Hồng Mai một bên nhìn hết tất cả, lòng thầm bĩu môi...
Giả tạo!
Bỗng nhiên lúc này, từ đằng sau vang lên một giọng nói:
- Có chuyện gì mà đêm rồi vẫn còn ồn ào ở đây?