Vai Diễn Của Nữ Thần

Vai diễn thứ 14: Đồng Minh Của Nữ Thần

Xử lý xong vụ bạo lực học đường rắc rối kia thì chiều hôm nay cũng tới vụ bị bắt cóc nửa mùa hôm nọ. Ba tôi đã gọi về, dĩ nhiên là sau khi ông đã giải quyết xong tất cả. Lúc đó tôi cùng Lọ Lem ngồi trong phòng mở loa ngoài nghe điện thoại của ba tôi, tôi như sắp phát khùng lên khi phải điên cuồng gõ bàn phím với tốc độ ánh sáng để Lọ Lem có thể nhìn mà đọc theo, kết quả có vẻ không tới mức tệ.

Căn bản ba tôi là một người đàn ông cực kỳ cưng chiều con gái, tới mức tôi nghĩ ông định nghĩa con gái ruột là công chúa, là sinh vật mà không nên bị quát nạt hay bắt bẻ, nên dù biểu hiện của tôi có khác một chút thì ông cũng không chú ý nhiều. Nhìn chung vấn đề được giải quyết êm xuôi, đối tượng quấy phá là con của bạn ba tôi, con gái ông này tôi có biết, có thể gọi là fan cuồng của tôi cũng không ngoa, cho nên ba tôi nói nể mặt bỏ qua dùm. Rồi dư luận thì hai ông bố bắt tay hợp sức, khiến cho vấn đề được giải quyết nhanh gọn. Ba tôi còn bảo nhà bên kia định sang xin lỗi tôi, tôi quyết định thôi khỏi, khỏi xin lỗi cái gì hết!

Ba tôi cũng rất vui về việc tôi rút bớt chân ra khỏi mấy vụ chụp choẹt nữa, tới mức ông bảo đã gỡ hết mấy bài báo về tôi xuống để khỏi làm ảnh hưởng tới tâm trạng của con gái yêu. Còn nói sẽ gửi thêm tiền sinh hoạt hàng tháng để tôi có thể sống thoải mái mà không cần phải đi làm.

Tất nhiên là tôi vô cùng vui vẻ gật đầu lia lịa, bởi bây giờ tôi đang là người giữ thẻ mà, lại còn phải cần tiền để sống nữa.

Cơ mà hiện tại tôi đang ngu người nhìn xem miếng thịt nào chín tại buổi tiệc BBQ ở sân nhà tôi cùng với Vũ, Khải và Lọ Lem.

Chuyện là chiều nay Lọ Lem vui như được mùa, sau khi ôm chầm lấy tôi phát biểu những câu vĩ đại về tình bạn xong, cô ta vội nắm lấy tay tôi tít mắt cười đề nghị làm tiệc BBQ tại nhà, dù sao thì nhà tôi có một mảnh vườn rất đẹp, cạnh đó còn có bể bơi, phong cảnh rất hữu tình, giờ lại còn thuộc quyền sở hữu của Lọ Lem nữa nên cô ta cũng rất tranh thủ hưởng dụng.

Mặc dù tôi rất muốn từ chối nhưng tôi sợ làm Nguyệt Khuynh (là tôi) mất mặt nên cũng đồng ý, Lọ Lem cũng rất vui vẻ rủ luôn cả Khải và với một khuôn mặt lấp lánh không cho phép từ chối, cuối cùng cô ta cũng lôi được cả Khải đi luôn. Vậy là từ nãy giờ tôi ngồi trên ghế hưởng dụng đặc ân của người què - ngồi không cũng được ăn, nhìn ba người bọn họ chạy qua chạy lại trước mặt mình, mãi mới ngồi xuống để nướng.

Khải đang ngồi bên cạnh tôi tích cực nướng thịt, mùi thơm xông lên mũi khiến một kẻ đói meo như tôi thèm thuồng nhìn, chỉ muốn hỏi nó đã chín chưa, đã ăn được chưa, nhưng lại cảm thấy hỏi như vậy có hơi ngu, rất mất mặt, nên lại tiếp tục ngu người ngồi nhìn.

Lọ Lem hình như cũng không hiểu được là tôi dốt nấu ăn tới mức không biết thịt đã chín chưa nên cũng không trợ giúp tôi, cô ta tích cực trổ tài trước mặt anh tôi mặc dù trước đó tôi đã cảnh cáo cô ta là tôi không biết nấu ăn, chẳng buồn để ý tôi đang lườm cô ta, cô ta cứ tích cực gắp thịt cho anh tôi.

- Không ăn à? - Khải hỏi tôi, trông mặt cậu ta hơi khó hiểu, mất một lúc tôi mới ý thức được có lẽ Khải nghĩ tôi đang tức vì không gắp được đồ ăn cho Vũ.

Tôi “ưm” giọng một tiếng, sau đó có chút ngượng nghịu quay sang thủ thỉ vào tai cậu ta một câu:

- Thật ra...tôi...tôi không biết miếng nào chín rồi để gắp!

Kết quả Khải cười đến suýt sặc, rồi cậu lấy cái gắp đồ, chọn mấy miếng thịt ngon ngon sau đó bỏ vào một cái đĩa sạch để cạnh tôi thay vì cho thẳng vào chén tôi, điều này khiến tôi vô cùng hạnh phúc, lập tức cầm đũa gắp bỏ vào miệng nhai nhồm nhàm thích chí.

- Quan hệ của hai người rất tốt! - Thiên Vũ lên tiếng sau khi anh uống một ngụm coca, đôi mắt xanh của anh qua làn khói trắng bay lên mờ nhạt xét đoán.

- Thì họ sống chung mà! - Lọ Lem lên tiếng trước khi tôi kịp trả lời, có vẻ cô sợ Vũ nghĩ nhiều về mối quan hệ giữa chúng tôi, sợ làm ảnh hưởng hình tượng của bản thân mình trước anh tôi.

- Cũng bình thường à! - Tôi lên tiếng, lại tiếp tục cho thịt vào miệng, cảm giác bao tử được lắp đầy đúng là không gì thích bằng làm tôi không có tí hứng nào để ý tới chuyện khác nữa. Thật sự rất muốn nói với mọi người rằng có thể ăn xong rồi tính có được không, đừng bắt tôi tới cả giờ ăn cũng phải căng não vận dụng EQ để trò chuyện chứ!

- Sắp tới trường có lễ hội thể thao, có ai định tham gia không? - Khải vội chuyển chủ đề như thể không thích đá động tới vấn đề này, những ngón tay dài xinh đẹp của cậu cũng chuyển qua cầm ly coca.

- À đúng rồi! Là lễ hội thể thao! - Lọ Lem tiếp lời, giọng vô cùng hào hứng như cái thời cô ta còn là Nhật Khuynh vậy, kết quả cô ta bị tôi dẫm nhẹ lên chân một cái liền trở mặt nói lại - Tôi khá là thích cờ vua - Lại vội bổ sung thêm - Tôi mắc chứng suy hô hấp không thể vận động mạnh được, nhưng mà tôi sẽ cổ vũ mọi người.

Lập tức Thiên Vũ anh trai tôi nhìn qua Lọ Lem có chút ngờ vực.

Lập tức tôi đá chân cô ta thêm một cái nữa, nếu không phải đó là bàn chân vàng ngọc của tôi chắc tôi đã không nhịn được mà đá cô ta một cái rồi. Nghĩ sao mà cô ta đòi thay tôi tham gia bộ môn cờ vua vậy? Tôi là ai? Tôi là Hoàng Nguyệt Khuynh, là tuyển thủ quốc gia môn cờ vua, từ trước tới giờ ở những giải trường nhỏ bé này vẫn chưa biết mùi thất bại là gì đâu. Cô ta đừng có mà làm bôi bác tên tôi. Lại còn nói sẽ cổ vũ á? Cô ta hình như quên mất là Hoàng Nguyệt Khuynh chưa bao giờ có hứng thú với thể thao à?

- Còn cô? Taekwondo? Bóng chuyền? Bơi? Cô định tham gia cái nào? - Khải chuyển hướng sang tôi khiến tôi vội vàng uống ngụm nước để nuốt trôi thức ăn đang khựng ở họng vì câu hỏi của cậu ta, kể cả Lọ Lem cũng sặc sụa nuốt nước.

Lọ Lem chính là nữ hoàng của ba món trên, còn tôi một cái cũng không biết, muốn khóc quá mà!

- Tôi chưa biết nữa! Chắc là sẽ chạy điền kinh hay tiếp sức vậy! Mấy môn kia tôi vô đối rồi, để giải cho mấy em lớp 10 thôi - Tôi vội lái sang Khải trước khi bị hỏi thêm - Còn cậu thì sao?

- Đá bóng với chạy, chắc vậy!

- Còn Vũ thì sao? - Khải hỏi sang Vũ.

Lập tức hai mắt Lọ Lem sáng rực lên, hai tay nắm lại làm động tác cổ vũ, ánh mắt vô cùng mong mỏi nhìn về phía anh tôi.

- Nii tham gia đi! Em sẽ cổ vũ hết mình cho nii!

Có thể thấy tôi muốn bẻ gãy đôi đũa trên tay mình thế nào, tôi nhớ mình có dặn Lọ Lem là anh tôi không phải là một chàng trai năng động chơi thể thao, thực tế anh chỉ tập gym, bơi lội, cuối tuần hay chơi bóng bàn, thỉnh thoảng sẽ đi đánh gôn với ba tôi, vậy mà giờ cô mở miệng rủ anh ấy chơi thể thao, đúng là điên mà!

Đang khi tôi tính mở miệng nói gì đó để vớt vát tình hình thì anh tôi đã giúp Lọ Lem cắt một lát thịt cho vào chén, dù mặt không cười nhưng khi ánh mắt xanh ấy nhìn về em gái mình thì dịu dàng yêu chiều hẳn.

- Anh bơi cũng được! Chạy cũng tạm! Nếu em thích thì anh sẽ thử!

Tôi há hốc miệng mồm, tưởng tượng tới cảnh anh trai tôi chạy hì hục dưới sân, còn thân xác của tôi sẽ trong một bộ đồ cổ vũ dở người nào đó nhún nhảy trên khán đài, bất giác chỉ biết âu sầu ôm đầu muốn khóc luôn.

Anh tôi không có gì kì lạ cả, anh vẫn chiều tôi vô độ, dung túng tôi hoang đường như thế.

- Hay là bốn đứa mình cùng tham gia hạng mục chạy tiếp sức 4x100 mét đi! Hạng mục đó là hai nam hai nữ một đội mà - Lọ Lem cất tiếng thánh thót, nếu như lúc nãy nói tôi há hốc miệng mồm, thì bây giờ tôi chính thức hàm rớt xuống đất luôn.

Cô ta bị điên hả? Đây là sức khỏe, không phải chuyện để đùa. Tôi đã nói với cô ta là hệ hô hấp của tôi không tốt, không tiện vận động quá mạnh rồi mà. Lại nói về chứng này thì tôi cứ tưởng là do tôi yếu bẩm sinh hay di truyền gì đó, nhưng tới năm lớp 8 mẹ tôi mới kể rõ cho tôi, rằng lúc nhỏ mẹ mang tôi sang nhà một cô bạn chơi, sau đó nhà cô ấy xảy ra hỏa hoạn, tôi lúc đó chỉ tầm vài tháng tuổi, do hít phải khói nên hệ hô hấp bị tổn thương mạnh, là loại tổn thương vĩnh viễn, mẹ tôi nói khó khăn lắm mới giành được tôi từ tay tử thần, thành ra tôi không thể vận động mạnh quá, tránh thở gấp. Bây giờ cô ta lại đòi đi thi chạy tiếp sức, có khác gì si đa xông pha hiến máu không chứ?

- Nguyệt Khuynh! Sức khỏe vẫn quan trọng hơn! - Tôi buông đũa, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh, không lạnh không nóng.

Bị gọi thẳng tên như thế, tất nhiên Lọ Lem giật cả mình, như giờ mới phát hiện ra nãy giờ vui quá nên hơi lố, cô xị mặt, trông có vẻ bỏ cuộc.

- Cũng có thể! - Anh trai tôi khẽ cười với Lọ Lem khiến tôi như con mèo bị đạp đuôi, toàn bộ lông tơ trên người dựng lên hết, cảm giác như hai con người này khiến não của tôi muốn nhũn ra luôn vậy - Với điều kiện em không được quá sức.

Anh trai tôi vì tôi mà tham gia thi đấu, chuyện đó dễ hiểu! Nhưng làm sao anh lại bỏ qua vấn đề sức khỏe của tôi mà chiều chuộng “tôi” như vậy chứ?

- Thực tế là có thể - Khải cũng gật gù đồng ý - Xét trên kỹ thuật chạy tiếp sức 4x100, nếu ba chúng ta cố gắng phần của cậu ấy cũng có thể thắng. Người số 1 cần có kỹ thuật xuất phát thấp tốt. Người thứ 2,3 cần có sức bền về mặt tốc độ và kỹ thuật tốt. Người số 4 cần chạy nước rút tốt và tâm lý vững. Vị trí một và bốn để cho tôi và Vũ, số hai có thể cho Nấm Lùn, số ba cho Nguyệt Khuynh.

- Phải! Em không cần phải chạy nhanh đâu! Ở cự ly 100 mét mà chạy từ từ thì em vẫn chịu được mà! - Anh lại nhìn Lọ Lem, lần này khóe môi hơi cong lên, mỉm cười nhẹ - Chúng ta không cần chiến thắng, chỉ cần em vui một chút là được rồi.

Lọ Lem lập tức cúi đầu, tôi biết cô đang cố che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, nhưng chỉ cần để ý kỹ sẽ thấy vành tai cô đã đỏ lên rồi, nhưng rất nhanh cô cũng lấy lại được bình tĩnh mà quay sang nhìn tôi, có vẻ như so với loại cảm giác e thẹn trước nụ cười của hoàng tử, cô ta sợ nữ thần tôi hơn.

Tôi khẽ thở dài, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu? Cô nhìn cái gì chứ? Nếu như hối lỗi thì thà ngay từ đầu đừng có làm. Bây giờ thì cô ta đồng ý, anh trai đồng ý, cho dù tôi không đồng ý họ cũng sẽ kiếm một cô gái nào đó vào đội thôi, tới đó còn phiền hơn.

- Cũng được! Nếu như không ảnh hưởng gì tới sức khỏe của hội trưởng thì cứ quyết vậy đi! - Tôi cố nặn ra nụ cười tươi nhất có thể đáp lại ánh mắt mong mỏi của Lọ Lem.

- Vết thương của Nấm Lùn từ tuần sẽ khỏi, bắt đầu từ tuần sau chúng ta luyện tập. Ok chứ? - Khải nói, ánh mắt cậu ta cũng như Vũ, dịu dàng nhìn tôi, như thể rất hài lòng về chuyện tôi đã đồng ý tham gia - Chúng ta có một tháng.

Thế rồi chúng tôi nhất trí như vậy (thật ra là ba người bọn họ), tỉ mỉ lên kế hoạch một tuần sẽ tập ba đến bốn buổi, vị trí là ở sân vận động gần nhà Vũ, tập vào buổi tối cho mát mẻ. Họ chốt kèo nhanh như chưa từng được chốt, khiến tôi lại ngu người lần nữa ngồi nghe họ bàn.

Lọ Lem nói sẽ nhờ tài xế đưa tôi và Khải về nhưng Khải lại từ chối nói rằng không muốn làm phiền quá nhiều, dù sao hôm nay đã đãi cậu ta một bữa BBQ, rồi ăn xong cũng giúp dọn dẹp, nên để cậu ta tự đi về thì hơn.Thế là giờ đây tôi đang ngồi trên xe buýt, thở dài sau một ngày dài.

Xe buýt buổi tối vắng hẳn, dường như chỉ còn lác đác vài người đi, dù sao cũng gần chuyến cuối rồi, tôi ngồi cạnh cửa sổ ngắm nhìn những ánh đèn điện lần lượt lướt qua cửa kính xe, bỗng dưng nghĩ tới việc lần đầu tham gia thể thao, tâm trạng có chút hồi hộp, thành ra lại lần nữa thở dài.

Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy! Dù sao cơ thể của Lọ Lem đã quen việc chạy nhảy thể thao, không như các môn bơi lội, bóng chuyền phải cần luyện tập khó khăn, chạy thì chỉ cần chạy thôi, giờ tôi chỉ cần cố tập một chút là có thể quen mà.

- Cô rất quý Nguyệt Khuynh? Cảm giác cô xem cậu ta còn quan trọng hơn chính mình - Khải lên tiếng, thông qua hình ảnh phảng phất trên kính xe, tôi thấy cậu ta không nhìn tôi, khuôn mặt tạo trên mặt kính thành một góc nghiêng còn thẳng hơn giới tính của tôi nữa.

- Cũng này kia và này nọ lắm! Nói chung hiện tại tôi ưu tiên cậu ta nhất! - Chợt có chút tò mò Khải nghĩ gì về Nguyệt Khuynh, tôi gạ gẫm hỏi khẽ - Này, cậu nghĩ sao về cậu ta? Hoàng Nguyệt Khuynh ấy.

- Sao là sao? - Khải hỏi lại tôi, có chút thắc mắc quay lại như tôi vừa hỏi gì kì lạ lắm, rồi cậu ta cũng tự trả lời ngay sau đó - Ngoại trừ lần đầu cậu ta hại tôi lên phòng bảo vệ ra thì không có ấn tượng gì đặc biệt.

- Ơ? Tại sao không phải là trầm trồ cậu ta tài giỏi, xinh đẹp này nọ gì vậy?

- Trong mười bảy năm cuộc đời, tôi đã đi qua hơn chục đất nước rồi, còn loại vẻ đẹp nào mà chưa thấy? Cũng gặp không biết bao nhiêu người tài giỏi. Mà Hoàng Nguyệt Khuynh có gì đặc biệt đâu mà trầm trồ?

Tôi có cảm giác như mỗi lần nói chuyện nghiêm túc với thằng cha này là tôi sẽ bị dội gáo nước lạnh vào mặt không thì tăng xông lên cơn đau tim vậy, tôi phải đau lòng mà thừa nhận rằng Hoàng Nguyệt Khuynh tôi trong mắt Dương Nguyên Khải cậu ta so với những con người bình thường qua lại trước mặt cậu ta không khác gì nhau cả. Cậu ta chẳng ấn tượng gì, chẳng có cảm xúc gì với tôi cả.

- Vậy hồi nhỏ thì sao? Tôi nghe nói hồi nhỏ cậu học chung lớp với cậu ta mà - Tôi lại hỏi, thật sự tò mò không biết hồi nhỏ cậu ta nghĩ gì về tôi.

- Lâu quá rồi! Quên hết sạch! - Khải chặc lưỡi, hơi cau mày như cố nhớ lại - Trong ấn tượng còn sót lại thì cậu ta giống như công chúa thì phải? Mái tóc vàng, luôn nổi bật, rất cứng đầu thì phải. Tôi nhớ có lần tôi lỡ làm cậu ta ngã, định đỡ cậu ta, kết quả là bị gạt tay ra. Đúng rồi, tôi nhớ rõ là bị gạt tay ra. Còn bị Vũ cho một đấm.

- Lỡ? Lỡ là sao? Nguyệt Khuynh nói cậu xô ngã cậu ấy mà! - Tôi tức tối cãi lại, quay hoắc người sang nhìn Khải với ánh mắt bực bội.

Khải im lặng một chút như để lựa lời xem nên nói thế nào, kết quả cậu ta thở dài quay sang chỗ khác một chút.

- Cô nghĩ một thằng nhóc nghe tin người thân mình mất thì có tâm trạng đẩy ngã người khác nữa sao? Là do tôi vội trở về nên lỡ va trúng cậu ta thôi. Chuyện này tôi cũng giải thích với Vũ rồi, chắc Vũ định sẽ không bao giờ nhắc lại nữa - Cậu ta đưa tay sờ gáy, nhẹ nhàng cho qua - Mà cũng có gì đâu? Trẻ con cãi nhau, chuyện qua lâu rồi thì cho qua đi. Cậu ta cũng quên luôn rồi.

Cậu ta như một trưởng bối rất trải đời lên tiếng dạy dỗ tôi, như muốn bóng gió rằng chuyện trẻ con cãi nhau thôi, lớn cả rồi, chấp nhất làm gì, chỉ có người nhỏ nhen mới chấp nhất thôi. Ý cậu ta là tôi nhỏ nhen còn cậu ta thì là quân tử chứ gì? Thằng cha này! Trong khi tôi ôm mối trường hận bao nhiêu năm lấy cậu ta làm mục tiêu cố gắng, cậu ta lại xem tôi như một áng mây trắng bay ngang đời, một áng mây trắng trắng mềm mềm như bao áng mây khác là bao, không có gì đặc biệt.

Tôi thấy ngứa răng dễ sợ! Mắt liếc nhìn xuống cánh tay trắng trẻo của Khải, còn chưa kịp làm gì thì cậu ta đã đặt tay lên miệng tôi bịt lại, trong tiếng “ư ư” bất lực của tôi, thằng cha nhe răng cười toe toét:

- Bắt bài rồi nhé! Dễ gì!

Tôi vẫn cứ “ư ư” trong bất lực, đưa tay đánh vào tay cậu ta kêu buông ra, kết quả cả tay cậu bị cậu ta chộp lại khoá yên một chỗ, tới khi bực cả mình quác mắt nhìn cậu ta thì cậu ta mới dương lại ánh mắt tự đắc nhìn tôi, ánh mắt có chút kiêu ngạo lại thoáng nét dịu dàng tựa như sắc nâu phớt ít lục trong đôi mắt cậu ta vậy.

- Sao? Còn cắn bậy nữa không?

Tôi tức muốn điên lên được, nhưng nghĩ tới cái miệng bị bịt kín không nói được gì còn cậu ta thì định sẽ nhây tới bến, nên tôi quyết định ngoan ngoãn lắc lắc đầu.

- Thật không? - Cậu ta lại hỏi, không phải để xác nhận, mà là để trêu đùa tôi.

Tôi đành vô lực ngoan ngoãn gật đầu.

Kết quả là bàn tay đang bịt miệng tôi nới lỏng ra, động tác sau đó chuyển sang bóp má tôi khiến cái miệng tôi chu lên như một con heo, còn thằng cha này thì tâm tình rất vui vẻ nghiêng đầu nhìn bộ dạng của tôi.

- Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! - Tôi lầm bầm khi Khải bỏ tay ra khỏi mặt tôi, mặc dù tôi rất muốn quay sang cắn cậu ta một cái trả thù nhưng đôi mắt cậu ta vẫn đang nhìn tôi, mặc dù cười rất vui vẻ nhưng rõ ràng đang đề phòng mà! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi hừ một tiếng rồi im lặng quay sang nhìn tiếp tục nhìn vào cửa kính.

Tới tận khi tôi quay sang cửa kính rồi mà thằng cha này vẫn cứ nhìn tôi cười, trông bộ dạng tôi là đang tấu hài hay sao chứ? Rõ ghét, tôi không thèm nhìn nữa, tựa đầu vào cửa sổ, tôi nhắm mắt luôn.

Mặc dù có vẻ bực bội vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi cảm thấy thật là vui, thì ra năm đó cậu ta không có đẩy tôi. Cậu ta nói đúng, không có đứa trẻ nào nghe tin mẹ mình mất mà còn tâm trạng đi giỡn với người khác cả. Với cả năm đó tính cách của Harry thật sự rất trầm, nhìn như tự kỷ luôn cơ, không có lý do gì cậu ta sốc nổi lên đẩy tôi cả. Nghĩ lại thì cậu ta cũng tốt bụng lắm khi đang vội mà cúi xuống đỡ tôi, đã vậy còn bị từ chối, còn bị ăn một đấm.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, mắc cái gì cậu ta không mở miệng nói xin lỗi mà lại đi nói mấy cái câu ngu ngốc kia làm gì chứ!

Nhưng chốt lại là cậu ta không có đẩy tôi, điều này làm tôi vui vẻ chút ít.

Sau một ngày dài mệt mỏi nên khi ngồi trên xe mát mẻ khiến tôi vô cùng dễ chịu nên liền đó thiếp đi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm thấy cả người bị chồm về trước, hình như là do xe thắng, đầu chạm phải một bàn tay mềm mềm, sau đó thì như được kéo về, rồi thì được tựa vào cái gì đó thoải mái hơn kính xe nhiều, kết quả là tôi rất dễ chịu liền đi sâu vào giấc, trước đó còn nghe được tiếng thì thầm rằng:

- Không biết thiếu tôi thì cô sống kiểu gì!

Đáng lý ra là tôi đã ngủ rất ngon nếu như không mơ một giấc mơ thật là ngớ ngẩn, trong mơ tôi thấy tôi mặc một bộ đồ đá banh màu trắng, Khải cũng mặc đồ màu trắng, còn Lọ Lem và anh trai tôi thì màu đỏ. Đội màu đỏ kẻ tung người hứng, phối hợp với cùng ăn ý nhịp nhàng, trong khi tôi thì cứ đứng đơ ra chẳng biết trời trăng mây đất gì. Tôi cố chạy, nhưng lại vấp té, đứng lên, lại trượt chân ngã tiếp, tôi nghe Khải gọi bên tai mình “Nấm Lùn! Nấm Lùn”, hình như cậu ta muốn chuyền bóng cho tôi, sau đó có vẻ như gọi Nấm Lùn tôi không nghe, cậu ta chuyển sang gọi “Nhật Khuynh!”, tôi có được chút ý thức mà “ừ” lại một tiếng, kết quả nguyên trái banh bay vô mặt khiến tôi kinh hoàng bật dậy, phát hiện ra tôi không phải ăn trái banh, mà là ăn quả đầu của Khải.

Chuyện là cậu ta cố kêu tôi dậy, tới mức dí đầu gần vào tôi, tôi trong mơ đang hoảng sợ kia ngồi bật dậy như cái lò xò, kết quả là đầu tôi đụng vào miệng cậu ta, làm môi cậu ta bị rách ra một tí, rỉ một giọt máu.

Tôi từ trạng thái đang mớ ngủ vừa mở mắt đã làm người khác chảy máu nên có chút bị rối, lập tức tôi đưa tay kéo mặt cậu ta lại gần mình, còn tỉ mỉ thổi thổi vào môi cậu ta - vì anh tôi hay làm thế mỗi khi tôi bị thương - hơi thấy có lỗi, tôi lo lắng hỏi:

- Có sao không? Có đau không? Tôi có băng keo - Tôi vội buông tay ra toan quay sang lấy băng keo trong cặp cho cậu ta thì Khải đã cầm lấy tay tôi, rất vô liêm sỉ quẹt vết máu trên môi lên mu bàn tay tôi.

- Huề vụ trét máu lần trước nhé! - Cậu ta nhe răng cười, khiến tôi dẹp ngay cái cảm giác có lỗi trong lòng tôi.

Tôi nhìn vết máu trên tay mà chỉ muốn vung tay tát cậu ta một cái cho đỡ tức.

- Chơi dơ vừa thôi! Lỡ đâu lây sida thì sao chứ? Sida lây qua đường máu đó!

Cậu ta khựng người một tí, sau đó cũng giúp tôi lau đi vết máu kia, cười cười:

- Dại lây qua đường cắn đấy!

Tôi cười he he, mắt thấy đã sắp tới trạm xuống nên Khải và tôi cùng đứng dậy để xuống trạm, Khải cũng vô cùng tốt bụng giúp đỡ tôi đứng dậy, ai ngờ lúc này xe buýt thắng lại khiến một con người què quặt chậm chạp như tôi chưa có chỗ dựa nên suýt té, tôi theo bản năng cầm lấy áo của Khải, kết quả tôi giật đứt ba cái cúc áo của cậu ta.

- Ý! - Vòm ngực trắng như bạch ngọc của Khải đập vào mặt tôi khiến tôi quay đi chỗ khác, cố khống chế sao cho cơ mặt đừng có chạy loạn khi tim đang đập thình thịch trong lòng ngực.

- Xuống xe nhanh hai đứa ơi! - Bác tài xế lên tiếng khiến Khải đang định nói gì đó liền im lặng quay lưng đi vù vù xuống xe mặc kệ ban nảy cậu ta định sẽ giúp đỡ tôi xuống.

Tôi cũng đâu dám gáy thêm cái gì, là do tôi hậu đậu xé rách áo người ta, người ta chưa đấm vào mặt tôi đã là may lắm rồi. Nhìn chung mặc dù chân tôi đau, song chưa tới mức tàn tật, vẫn có thể một tay vịn mấy dãy ghế chống đỡ đi xuống.

Có điều lúc bước từ xe xuống thì gầm xe có hơi cao, tôi biết quả này sẽ đau đấy nên cũng thở dài nghiến răng chuẩn bị tinh thần, đang khi còn cúi đầu xoay sở bước xuống thì từ khi nào đã bị nhấc bổng lên, tôi giật mình chới với “ơ” một tiếng, đơ hết mấy giây.

Dương Nguyên Khải rất cao, ở chiều cao một mét tám lăm của cậu ta thì tôi thật sự vô cùng nhỏ bé, tôi đứng chỉ ngang ngực cậu ta, cho nên bây giờ chỉ cần cậu ta dùng một chút sức đã có thể đón được tôi từ trên xe buýt xuống cách dễ dàng rồi.

Bụng tôi tì vào vai cậu ta, hai tay do chới với mà ôm chầm lấy cổ cậu ta, còn cậu ta thì chỉ cần một tay đã có thể ôm lấy đùi tôi sốc lên rồi, nhẹ nhàng như bế một đứa trẻ.

Trừ người nhà tôi ra, đây là lần đầu tiên tôi được một thằng con trai bế, lại không phải bế kiểu công chúa lãng mạn, mà lại vác như vác một con heo con, lại như một cái bao tải, tôi thậm chí có thể cảm thấy mặt mình nóng rang lên, máu dồn lên hai tai đến mức tôi đập vào vai Khải kêu cậu ta thả tôi xuống, thậm chí kể cả khi hạ cánh rồi tới vẫn chưa hoàn hồn để nhìn vào mắt cậu ta.

- Cậu làm cái gì vậy chứ? - Tôi hỏi, cố làm ra vẻ mặt hung dữ nhất có thể để không lộ ra mình đang ngại phát điên.

- Đợi cô bò xuống chắc tới mai! - Cậu ta thản nhiên đáp lại, sau đó hình như phát hiện ra điều gì, cậu ta cúi người xuống nhìn tôi, rất vui vẻ dí mặt vào mặt tôi - Sao ậy? Làm gì mà mặt đỏ ghê vậy?

- Đỏ cái đầu cậu ấy - Tôi đưa tay tát giỡn với cậu ta, cậu ta lại cười rụt mặt cười ha hả như được mùa, tôi nhất định không chịu nhượng bộ, nên quyết cãi tới bến luôn - Do bị dính máu của cậu, nên chắc bắt đầu phơi nhiễm sida rồi đấy.

Buổi tối trời đẹp, trăng sáng cùng sao, gió thổi mát rượi, cũng hơn chín giờ tối rồi nên khu phố chẳng còn những tiếng ồn ào hối hả nữa, cả một con đường hẻm dẫn vào nhà không có ai, chỉ có tiếng chuông gió thỉnh thoảng leng keng vang lên, chẳng biết là ai đã gắn nữa, tưởng tượng nửa đêm đi bộ về một mình mà nghe chuông gió thì ghê chết đi được, như chuông gọi hồn vậy.

- Này cô định lết cái chân này từ đầu hẻm vô nhà à? - Khải hỏi tôi khi cậu ta cũng ráng lết theo tôi.

- Đâu còn cách nào khác! - Tôi thở dốc, đi cái kiểu này vừa đau vừa mệt chết đi được - Hay là cậu chạy bộ về nhà rồi mang xe đạp ra chở tôi vô đi!

Khải chững người lại một lúc, hình như mỗi lần tôi phát ngôn ra gì đó thì nhân sinh quan của cậu ta liền bị chấn động nên phải đơ vài giây để dung nạp kiến thức mới vào đầu.

- Tôi thấy mọi người xung quanh hay nói cái câu này, không biết áp dụng cho cô có đúng không?

- Hử? Câu gì vậy?

- Khôn như cô quê tôi xích đầy!

Tôi lập tức đưa tay đánh cậu ta, cậu ta lại cười, bộ dạng vô cùng vui vẻ trêu tôi tiếp:

- Hay là tôi đi bộ về trước nhé? Cô từ từ lết bộ sau đi.

- Không nhé! - Tôi lập tức mặt dày cầm lấy tay cậu ta, trợn mắt - Lỡ đâu gặp biến thái thì sao?

- Biến thái sợ gặp cô thì có? Đai đen tam đẳng mà! - Khải khẽ huýt sáo tán dương tôi, thậm chí còn dùng ánh mắt cà chớn nhìn vào bóng dáng nhỏ bé của tôi mà cà khịa vậy.

Nghe tới việc này, bước chân của tôi hơi khựng lại, sự lo lắng lại dâng lên, tôi đã bắt đầu hiểu sự lo lắng của Lọ Lem khi đối mặt với việc lấy thành tích cho tôi rồi. Thật sự rất mệt mỏi! Làm một việc mà trước giờ chưa từng làm, thậm chí còn quá sức mình.

Bỗng dưng lúc này Khải quỳ một chân xuống trước mặt tôi, hướng lưng về phía tôi, hai tay đưa về phía sau vẫy vẫy, khuôn mặt nghiêng nghiêng dưới ánh đèn đêm thiệt là một góc nghiêng thần thánh:

- Coi như tôi tốt bụng cõng cô về dùm. Bài tập còn chưa làm, nên về sớm chút.

Đáng lý ra tôi sẽ không đồng ý, nhưng chợt nghĩ tới mình cũng chưa làm xong bài tập nên ngoan ngoãn leo lên lưng rồi ôm cổ cậu ta. Tấm lưng của Khải rộng, vững chãi, khiến tôi cảm thấy rất yên tâm, bởi vì trừ khi cậu ta thất đứt buông tay ra, tôi chắc chắn sẽ không té lăn cù mèo.

Gió thổi vào mát rượi đem theo mùi tóc của cậu ta hòa vào hương đêm, eo ơi, con trai gì mà xài dầu gội thơm quá vậy! Coi kìa, tóc vừa sạch vừa óng ánh nữa, như quảng cáo dầu gội luôn.

- Thật sự trông cô không giống như biết chơi thể thao hay biết võ gì - Khải lên tiếng khi chúng tôi đi được vài bước, hình như cậu ta cũng suy nghĩ một tí rồi mới phát ngôn thì phải,

Tôi cảm thấy rất mệt, tới mức vô thức dựa bẹp người lên lưng cậu ta, ngẫm nghĩ một lát, tôi cũng thành thật hỏi lại.

- Trông không giống sao?

- Không! Người giỏi thể thao và giỏi võ thường có phản xạ rất tốt, mà cô...cực kỳ vụng về là đằng khác.

Tôi bị câu nói của Khải làm cho trùng lòng xuống hẳn, phải rồi, có thể tỏ ra học giỏi, tỏ ra hiểu biết, nhưng những cái thuộc về phản xạ tự nhiên của cơ thể thì không cách nào tỏ ra được. Tôi nghĩ chuyện này vẫn chưa ai biết, chỉ có mình cậu ta biết do sống chung, hằng ngày tiếp xúc với tôi thôi. Tôi có thể giấu được mọi người, nhưng cậu ta thì không. Nếu vậy thì tại sao không biến cậu ta thành đồng minh để giúp đỡ nhỉ.

- Tôi không biết võ, không biết bóng chuyền,...hoàn toàn không hề có kiến thức về thể thao!

Khải im lặng một lúc, trong không gian chỉ còn lại tiếng bước chân của cậu ta chậm chậm vang lên, vọng lại nơi lồng ngực tôi là nhịp thở từ lưng cậu ta.

- Thi đấu lên đai không phải là cái có thể không biết võ mà làm được! Danh tiếng thể thao đỉnh cao của cô cả một học sinh mới chuyển trường như tôi cũng biết… Làm sao có thể không biết gì?

- Nếu như tôi biết thể thao thì tôi đâu có để trận bóng chuyền kia làm cho bầm chân, đâu cần phải chọn thi chạy thay vì mấy môn tôi giỏi - Tôi trút một hơi thở dài, bất lực không biết phải nói làm sao - Cậu có thể đừng hỏi tại sao có được không? Chỉ việc tin và giúp đỡ tôi có được không? Đây là bí mật giữa hai đứa mình, có được không?

Khải lại bật cười, sau đó có chút quay đầu lại hỏi tôi:

- Lấy cái gì mua chuộc đi! Không ngày mai tôi rao cho cả trường biết.

Lập tức tôi dùng lực siết cổ cậu ta thật chặt, nghiến răng:

- Cậu có tin đời này cậu khỏi mở miệng nữa không?

Cậu ta lập tức nới lỏng tay ra, suýt chút nữa thì làm rớt tôi, lập tức tôi lại ôm chặt cổ cậu ta hơn, cả chân cũng siết lấy người cậu ta, trợn mắt:

- Cậu dám! Có tin tôi thuận tay giật đứt thêm mấy cái cúc dưới nữa không?

Có thể thấy, tuổi thanh xuân những năm tháng tươi đẹp nhất đời người của Dương Nguyên Khải, bởi vì gặp phải tôi nên mới tơi tả như vậy.