Vai Diễn Của Nữ Thần

Vai diễn thứ 19: Nữ Thần Cũng Biết Sợ

Sáng hôm sau là tới phiên cuộc thi Piano của trường tôi diễn ra, thật ra Piano không tính là thể thao nhưng vẫn được tổ chức trong tuần lễ thể thao là vì nó khá là thi vị, mặc dù thi vị và thể thao có liên quan gì với nhau không thì không biết, nhưng trường quyết định như vậy. Trước đó khi tôi nói cho Lọ Lem tin này, cô ta há hốc miệng mồm, hét đến mức tôi phải bịt miệng cô ta lại, thật ra tôi không có ý định nói cho Lọ Lem nghe, nhưng cây đàn ở nhà trọ của tôi thì không đủ đô để tôi luyện tay, tôi phải về nhà mình lấy đàn mà tập, bởi dù sao ký ức cơ thể hiện tại của tôi không có kỹ năng piano, thành ra dù tôi giỏi piano nhưng mười ngón tay vẫn cứng nhắc vô cùng, hơn nữa tôi phải nói với cô ta, để còn nhờ cái danh Hoàng Nguyệt Khuynh dàn xếp giúp nữa.

- Cậu...cậu nói sao? Cậu muốn tôi đi nhờ với bên tổ chức sự kiện của trường, là cho tôi gặp con nhỏ Huyền đáng chết đó ngay từ vòng loại sao? Cậu điên à? Tôi có biết chơi piano nhưng tới giờ vẫn lẹt đẹt ở mấy cái bài đơn giản với tốc độ rùa bò, tự nhiên đi khiêu chiến với Huyền vốn được xem là một trong những tay cầm thủ nổi tiếng của thành phố này.

- Lúc trước tôi là hội trưởng hội học sinh, đa phần tôi đều quen biết trong đó, nên chỉ cần mở miệng nhờ thì sẽ được thôi, chuyện này đơn giản mà. Cầm thủ nổi tiếng thì cũng đã đủ tuổi solo với tôi đâu mà cô lo? Cô quên là cô ta chưa bao giờ thắng được tôi à?

- Ý tôi là, việc một đứa không giỏi piano như Nhật Khuynh mà đi đánh bại một cầm thủ nổi tiếng như cô ta, điều đó là điên rồ, giống như việc Hoàng Nguyệt Khuynh đạt giải nhất cuộc thi bơi lội vậy.

Lúc đó tôi đang ngồi cạnh cây piano trong phòng chơi đàn tại nhà mình, Lọ Lem đứng cạnh cây đàn, khoanh tay nhìn tôi với bộ dạng sắp nổ đầu tới nơi, mà những ngón tay tôi sau một thời gian luyện tập cũng đã bắt đầu khá hơn rồi.

- Đâu có ai biết việc cô dở piano đúng không? Vậy thì cứ coi như cô có tài mà giấu, ngọa hổ tàng long đi. Hơn nữa tôi chơi piano theo trường phái cổ điển, nên bây giờ chơi theo nhạc hiện đại cũng không ai phát hiện ra. Cô có biết tại sao tôi nhờ cô xếp cho tôi với Huyền gặp nhau ở vòng loại không? Bởi vì tôi chỉ cần đánh bài cô ta thôi, có vào vòng trong tôi cũng sẽ bỏ thi, cờ vua cũng vậy, cô yên tâm, vòng loại thường rất ít người coi, nên việc Nhật Khuynh có tài đánh đàn siêu đỉnh cũng chẳng mấy người chứng kiến được đâu.

- Nhưng mà, nhưng…

- Nhưng nhị cái gì? - Tôi nhếch môi cười, những ngón tay ngoan ngoãn lướt trên những phím đàn đen trắng mượt mà - Tôi sẽ cho cô ta biết cảm giác thế nào là rớt từ vòng loại, bị đá ra từ vòng gửi xe. À, cậu nhớ tới, đừng để anh trai tôi biết nhé!

Vòng loại piano trường tôi một vòng là một cặp đấu, cả hai được quyền chọn bài hát mình thích rồi lần lượt trình bày, cho nên để thể hiện tài piano điêu luyện của mình, đa phần mọi người đều chọn nhạc cổ điển châu u, đặc biệt là những nhạc sĩ vĩ đại như Chopin để thể hiện tốc độ của mình.

Thật ra lúc trước tôi cũng đi theo trường phái này, cái tôi thể hiện tốt nhất trên phím đàn chính là tốc độ, đến mức trong giới dương cầm, Hoàng Nguyệt Khuynh được mệnh danh là “tốc độ xinh đẹp”. Do lần này tôi muốn chơi bài mà Lọ Lem thích, hơn nữa ở đây ít nhiều đều có những người từng xem tôi biểu diễn nhạc cổ điển, cũng phần nào quen với phong cách của tôi, thành ra nếu lại chọn nhạc cổ điển thì có chút gay go, mà thật ra chọn nhạc hiện đại cũng mang tính thách thức cao lắm, bởi đó không phải là thế mạnh của tôi, chưa kể, bài Senbonzakura tiết tấu cũng rất nhanh.

Mà thôi kệ đi, dương cầm và cờ vua, hai cái tôi giỏi nhất đời, tôi không tin có thể thua một con nhỏ đáng ghét như Huyền.

Cơ mà có một điều là, tôi không ngờ hội trường nơi tổ chức cuộc thi Piano hôm nay lại đông tới vậy, tôi nhớ là thường mọi người không để tâm lắm với mấy vòng loại như thế này mà nhỉ? Lúc này tôi đang ngồi ở hàng ghế thứ hai, hàng thứ nhất của giám khảo, quay đầu xuống thì thấy hội trường khá là đông, tuy không phải hết sạch chỗ nhưng cũng kiếm ¾ ghế ngồi rồi, quá đông so với khán giả của một vòng loại nhỏ, mà Lọ Lem đang ngồi cách đó không xa, Khải ngồi cạnh cô ta.

Tôi lập tức đứng lên đi về phía cô ta, liếc mắt nhìn Khải sau đó nhìn cô ta:

- Tại sao Khải lại ở đây?

- Tôi rủ cậu ấy tới đó, thiết nghĩ cậu ấy cũng hứng thú - Lọ Lem cười hì hì nháy mắt với Khải, bộ dạng nghịch ngợm đáo để, thằng cha Khải cũng nhiệt tình nhìn Lọ Lem cười cười kiểu “đúng là tôi rất có hứng thú”.

- Đi cổ vũ cô thôi mà, mặt cô căng quá! - Khải cũng cười, thậm chí còn đưa ngón tay number one cho tôi, khiến tôi bực bội không nói thêm tiếng nào, dứt khoát quay lại chỗ của mình.

Nãy giờ tôi vốn không có run tí nào, bởi tôi đã quá quen thuộc với sân khấu rồi, nhưng tự nhiên bây giờ Khải ngồi đó, tự nhiên lòng tôi như có một áp lực vô hình đè nặng xuống, khiến cho trái tim vốn kiên định bình tĩnh của mình lại đập liên hồi.

A! Tôi nhớ rồi, tại sao tôi lại điên cuồng tập piano như thế này nhỉ? Tôi không hoàn toàn là một người yêu âm nhạc say đắm, lúc nhỏ học piano là vì chịu sự giáo dục của ba mẹ thôi chứ chưa từng khao khát để trở thành một cầm thủ số một như bây giờ, nhưng mà là bởi vì năm đó Harry ngồi trên sân khấu, với mười ngón tay như một cái máy lướt trên sáu dây guitar, khi không khí của cả khán phòng chỉ bởi những âm thanh từ những sợi dây nhỏ bé mỏng manh đó mà dường như nằm dưới sự chi phối của cậu ta, làn da trắng như men, đôi mắt cô độc buồn man mác, hào quang thiên sứ, cậu ta như là một thiên thần nhỏ tỏa sáng vậy. Đó chính là khoảnh khắc khiến tôi quyết tâm học piano đến điên cuồng. Piano được mệnh danh là vua của các loại nhạc cụ, tôi đã nghĩ rằng, một ngày nào đó, tôi có thể khiến cho cậu ta ngạc nhiên đến thán phục như cách cậu ta khiến tôi cảm thấy như thế, một ngày nào đó tôi sẽ cùng cậu ta đứng trên sân khấu, mười ngón tay của tôi trên những phím dương cầm sẽ theo kịp tốc độ ghita của cậu trong cùng một bài hát, thì thật là tốt biết bao.

Trời ơi sao tự nhiên tay của tôi run quá! Cuộc thi đã bắt đầu rồi, cặp của tôi với Huyền là ở lượt thứ 5, nên bây giờ cặp đầu tiên đang lần lượt trình bày phần biểu diễn của mình.

- Nếu run quá thì bỏ cuộc đi! Không cần miễn cưỡng đâu! - Ngọc Huyền ngồi cạnh tôi lên tiếng, cô tay chân gác chéo, một tay điềm đạm đặc lên thành ghế, tay còn lại thì co lại chống cằm, bộ dạng nhàn nhã như ăn chắc một trăm phần trăm rồi.

Thật ra tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thua, một cầm thủ xếp hạng quốc gia như tôi thì làm sao mà thua một con oắt hạng thành phố như nó, nhưng mà tự nhiên bây giờ khi mà Khải - Harry ngồi đây, xem tôi biểu diễn, tự nhiên sự tự tin của tôi biến đâu hết, ký ức năm xưa lại ùa về, ký ức của một nàng công tràn đầy tự tin và kiêu ngạo, thế mà lại bị đánh bại bởi Harry. Chết tiệt! Dẫu cho Khải đã sớm quên chuyện đó và cậu ta còn chẳng có chút ấn tượng gì về tôi, nhưng tại sao tôi lại cứ bị ám ảnh mãi về chuyện đó vậy?

- Tôi chỉ không khoẻ thôi! Yên tâm đi - Tôi hít lấy một hơi thở, dù rằng vẫn chưa khôi phục vẻ điềm tĩnh nhưng vẫn đủ sức ghé sang tai Huyền, thủ thỉ một câu - Tôi sẽ có cậu biết thế nào là cảm giác bị loại từ vòng gửi xe.

Cô ta kinh ngạc quay sang nhìn tôi, dường như không thể nào tưởng tượng được một con ngố tàu như Nhật Khuynh có thể thở ra được một câu bố đời mẹ thiên hạ như vậy, xong giờ đây chẳng còn ai để cô ta dở ra vẻ trà xanh hiền lương của mình, nên liền nhếch môi đáp lại:

- Hôm nay khán giả đông lắm đấy, không biết là ai sẽ bị mất mặt đây nhỉ?

Hoá ra là cô ta nhờ những mối quan hệ để kêu gọi mọi người đến để coi khoảnh khắc Nhật Khuynh thảm bại dưới tay cô ta, hèn gì mà hôm nay khán giả lại đông thế.

Cuối cùng cũng sắp đến lượt tôi và Huyền, hai đứa tôi đi bộ từ hàng ghế thứ hai lên trên cánh gà, quay đầu nhìn lại, thấy Lọ Lem đang tích cực vẫy vẫy tay cổ vũ tôi, còn Khải thì lại đưa ngón tay hình number one cỗ vũ tôi. A! Thật tình, vừa nhìn thấy cậu ta lại run tiếp, tới mức đất dưới chân hình như cũng lõm xuống rồi, choáng váng ghê!

Tôi là người đàn trước, ngay khi MC đọc tên tôi, cả khán đài hình như “ồ” lên rồi vỗ tay, những tiếng huýt sáo vang lên, mà theo tôi thì một nửa thật sự ủng hộ, một nửa là chế giễu Nhật Khuynh giỏi thể thao nay bày đặt lấn sân sang nghệ thuật.

Một lần nữa ánh mắt của tôi lại nhìn về phía Khải, cậu ta ngồi đó, cũng hướng ánh mắt về phía tôi, do khán đài đông và nhiều người quá, cậu ta lại ngồi hơi xa, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu ta, nhưng tôi lại nhớ, năm đó cậu ta đứng ở vị trí trên sân khấu này, còn tôi thì ngồi dưới đó ngước lên nhìn cậu ta, lòng đầy thán phục ngưỡng mộ đến đơ người.

Lúc trước tôi đã luôn, luôn luôn chờ đợi khoảnh khắc này, tôi đã tưởng tượng hàng trăm hàng ngàn lần rằng một ngày nào đó cậu ta sẽ ngồi ở dưới khán đài xa xa lẫn giữa dòng người, còn tôi thì đứng trên sân khấu, ánh đèn nhạt sẽ khiến mái tóc vàng của tôi óng ánh tựa như tơ, làn da trắng mướt, đôi mắt có hồn và một đôi tay thon dài nhẹ nhàng mà thoăn thoắt lướt trên những phím đàn tạo ra những âm sắc rung động lòng người, tựa một nàng công chúa cao quý, tựa một nàng tiên trong truyền thuyết, còn cậu ta, sẽ vì khoảnh khắc ấy mà cảm thấy ngưỡng mộ tôi.

Ấy vậy mà ngày hôm nay khi khoảnh khắc ấy tới, tôi lại ở trong cái thân xác Nấm Lùn này, mặc dù vẫn là một cô gái xinh đẹp nhất nhì trường nhưng bộ dạng tóc vàng kiêu sa như một nàng công chúa, lộng lẫy như một nữ thần thì làm gì còn nữa. Đã vậy dù cho có trình bày hay cỡ nào, có chiến thắng đi nữa thì rốt cục vẫn không thể lấy cái tên Hoàng Nguyệt Khuynh mà nói cho cậu ta nghe.

Sau khi chào khán giả xong, tôi từ từ tiến lại cây đàn dương cầm đặt ở giữa sân khấu, những ngón tay tôi nhè nhẹ chạm vào rồi lướt qua những phím đàn, chết tiệt, run quá, run tới mức không cách nào nhấn nổi một phím nữa, tới mức tôi cắn môi buộc mình phải ngừng run, nhưng cứ nghĩ tới cảm giác Khải ngồi dưới quan sát tôi, nếu tôi không khiến cậu ta ngạc nhiên thì sao chứ? Nếu cậu ta cảm thấy tôi sẽ mãi mãi là một kẻ tầm thường chẳng bao giờ qua mặt được cậu ta thì sao chứ?

Có vẻ tôi đã bắt đầu lâu hơn so với dự định nên những âm thanh “ôi” ở dưới bắt đầu vang lên đầy chế giễu, sau đó là một tràng pháo tay cổ vũ động viên tôi, ấy vậy mà tai tôi vẫn cứ bùng bùng kiểu gì.

- Nhật Khuynh - Tôi giật mình nhìn xuống nơi hàng ghế khán giả khi có ai đó vang lên, giọng nói át cả tiếng vỗ tay, để lại một hồi im lặng như cả không gian đều lắng xuống, Dương Nguyên Khải đã đứng lên, trong sự ngạc nhiên đến im phăng phắc của mọi người và bao nhiêu con mắt đổ về, cậu ta bắt tay thành cái loa, gần như hét lên với tôi - Cô lại ngán ai bao giờ?

Tôi “Ơ” một tiếng thoát khỏi khóe môi, cuối cùng chậc lưỡi mỉm cười, hơi thở cũng từ từ điềm tĩnh lại. Phải rồi nhỉ? Hoàng Nguyệt Khuynh, một nữ thần như tôi thì sợ ai bao giờ chứ? Có là con mụ Huyền kia hay Harry năm đó, kể cả ông trời chết tiệt dám bày cái trò hoán đổi thân xác này biến tôi thành một con Nấm Lùn dở hơi, thì tôi cũng cóc có ngán nhé. Giờ phút này đây tôi không còn nghĩ đến chuyện phân thắng thua với con mụ trà xanh kia nữa, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một ý niệm, rằng bao nhiêu năm học piano của tôi, những thành tích nơi sân khấu, những ánh hào quang rực rỡ và những tiếng vỗ tay hoan hô, tất cả, tôi dành tất cả gửi tặng cho cậu ta vào bài hát này.

Trước khi tôi kịp suy nghĩ gì thêm thì tiếng đàn đã vang lên rồi, thậm chí tôi còn chẳng làm chủ được những ngón tay mình nữa, nó lướt một cách điên cuồng trên bàn phím, dường như tôi còn không suy nghĩ gì nhiều, trong đầu tôi chỉ có nốt nhạc sớm đã thuộc nằm lòng và những tiếng nói rằng “Nhìn đi Harry! Nhìn đi Dương Nguyên Khải! Tôi chính là Hoàng Nguyệt Khuynh, chính là nữ thần Helen đây”

Không gian trong phòng im như phỗng, sau đó lại bắt đầu có tiếng vỗ tay dù cho vỗ tay là điều không được phép trong một buổi độc tấu piano, ấy vậy mà tiếng vỗ tay ban đầu nhỏ rồi lớn dần lên, dường như là tạo thêm một âm đệm vào bản nhạc của tôi.

Đến khi tôi buông tay ra khỏi phím đàn cuối cùng thì tay tôi run đến mức tôi phải tự cầm lấy tay mình, và rồi im một chút, cả khán đài vỗ tay như pháo, những tiếng huýt sáo khen ngợi vang lên, thậm chí cả ban giám khảo cũng giật mình mà quay xuống nhìn phản ứng của khán giả.

Tôi cúi chào rồi vô lại cánh gà để xuống lại khán đài, đầu tôi khá là nặng còn tay thì vẫn run, lúc vào thì thấy mặt của Huyền tái mét, những ngón tay của cô ta run run, giọng nói ém cơn giận xuống:

- Cái tốc độ này...là con nhỏ Hoàng Nguyệt Khuynh dạy mày? Không...không, Hoàng Nguyệt Khuynh vốn không có cái phong cách mãnh liệt mà bay bổng này, nó như cỗ máy tốc độ vậy...Nhưng...tốc độ này phải là điêu luyện sẵn rồi, một đứa như mày...một đứa nghèo như mày...làm sao mà có tiền đầu tư học piano được…

Tôi mặc kệ cô ta, chỉ nhếch mép cười khinh rồi đi xuống lại khán đài, do đã thi xong rồi nên tôi không cần ngồi ở ghế đợi nữa mà xuống chỗ của Lọ Lem luôn, lúc này thấy mặt mày Lọ Lem hơi tái, thậm chí còn đưa tay xoa xoa đầu nữa. Tôi vội ngồi xuống cạnh cô ta, sợ hãi hỏi:

- Bị sao thế? Đau ở đâu à?

- Ừm.. lúc nãy có một chút, giờ ổn rồi - Cô ta cười hì hì,sắc mặt cũng tốt lên hẳn, sau đó ánh mắt dịu dàng nhìn xuống tay tôi, rồi cầm lấy nó - đôi bàn tay hẳn còn run rẩy của tôi - cong môi cười - Cảm ơn cậu! Làm tốt lắm!

Tôi thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, quay qua nhìn Khải, chỉ thấy đôi mắt cậu ta nhìn tôi đầy ngạc nhiên và có phần khó tin, sau đó lại giơ ngón tay number one:

- Cái tầm này đừng nói vòng loại, giải nhất cô cũng lấy được.

- Sao? Thấy tôi tuyệt vời không? - Tôi hỏi lại cậu ta, cố nén vẻ mong chờ đang sắp tuôn trào ra trong lòng.

- À! Cũng thường thôi! - Cậu ta trả lời, còn kèm theo một nụ cười chọc ghẹo và một thái độ cà trớn nữa.

Kết quả là ngày hôm đó tôi thắng đẹp bởi sau đó Huyền hoàn toàn thất bại trên sân khấu, dường như do trước đó tôi làm một pha quá áp đảo nên thành ra cô ta bị áp lực tâm lý lớn, thành ra lúc lên biểu diễn đã không tốt, ban đầu chỉ sai một nốt nhưng do sai thành ra hoảng, kết quả là cả đoạn phía sau đánh không tốt.

Coi xong Huyền thi đấu thì Lọ Lem và tôi chẳng còn chút hứng nào nữa nên nhanh chân ra về, bởi dù sao chiều nay tôi còn có buổi thi cờ vua với Huyền, lúc ra về, Lọ Lem kéo tôi ra một góc, vẻ mặt căng thẳng có phần trắng bệch nhìn tôi.

- Có cái gì lạ lắm!

Nhìn thấy mặt Lọ Lem như vậy nên tôi cũng hốt hoảng, dù sao lúc nãy tôi xuống thì đã thấy mặt cô ấy hơi tái rồi, lại còn nói là đầu hơi đau nữa, tôi vội sốt ruột hỏi:

- Sao vậy? Tôi đâu có chứng đau đầu hay gì đâu? Có cần đi bác sĩ không?

- Không phải! - Lọ Lem lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn tôi, có chút e dè - Hình như, hình như trong lúc cậu đàn trên đó, tôi thấy, ừm, thấy được ký ức của cậu…

Tôi đơ người ra hết mấy giây, sau đó trợn tròn mắt nhìn cô ta rồi lập tức kéo cô ta ra chỗ kín đáo nói chuyện, hai đứa ngồi xuống một ghế đá có bóng cây mát, tôi rõ ràng sợ sệt và cảm thấy hãi hùng với những gì cô ta nói, gần như là không tin được.

- Cô...không đùa chứ?

- Không đâu! - Lọ Lem chắc nịch nói, sau đó còn nghiêm túc kể lại với tôi để chứng tỏ cô ta không nói dối - Rất là mờ nhạt, hình ảnh không rõ, cảm giác như coi một đoạn phim cũ rích vậy, nhưng rõ là tôi đã thấy một thằng nhóc tên là Harry làm cậu ngã, tôi thấy cậu bị mọi người cười nhạo vì cái quần con hình gấu, rồi thì Vũ đã đánh Harry, rồi tôi còn có những cảm giác rất kỳ lạ nữa, đó rõ ràng không phải là cảm xúc của tôi, là ngưỡng mộ, là yêu mến, là cảm thấy rất muốn lại gần người đó, là có chút đố kỵ, là cảm hiếu thắng, là muốn được gặp lại người đó, muốn một ngày nào đó sẽ khiến người đó ngưỡng mộ mình, ánh mắt hướng về phía mình, cảm giác đó, tất cả, đều là Harry.

Đầu tôi như có tiếng nổ trong đầu, cơ thể còn run mạnh lên mà không cách nào có thể bình tĩnh lại được, tới mức Lọ Lem sợ hãi mà lay lay vai tôi, ánh mắt nhìn tôi lo như sắp khóc:

- Nguyệt Khuynh, tôi không có nói dối mà…

- Tôi biết! Vì ngoài gia đình tôi ra, chưa từng ai biết chuyện này, lại còn biết rõ tường tận đến từng cảm xúc như vậy… - Tôi âu sầu đáp lại, cảm giác xấu hổ vô cùng khi bị người khác nhìn thấu những gì mình cảm thấy, nhưng có một điều khiến tôi sợ hãi hơn chính là tại sao Lọ Lem có thể nhìn thấy được ký ức lẫn cảm xúc của tôi, tôi lập tức quay qua, hai tay đặt lên vai Lọ Lem - Cô có nghĩ rằng ý thức, ừm, nói cho dễ hiểu thì linh hồn của chúng ta đã bắt đầu quen với cơ thể, nó đang dính chặt lại với nhau và rồi tới một lúc nào đó sẽ mãi mãi như vậy, không thể trở lại như cũ được không?

Mặt mày Lọ Lem trắng bệch, môi cô run lên, ánh mắt hãi hùng nhìn tôi rồi lắc đầu:

- Không muốn! Tôi...không muốn làm em ruột của Vũ cả đời….tôi thà là..không được cậu ấy yêu, chứ không phải..như thế này…

Một giọt nước mắt lăn xuống bờ má mềm của Lọ Lem, hàng mi cong đẫm lệ và khoé mắt đỏ lên, thật là, đừng có dùng khuôn mặt của tôi mà khóc lóc ỉ ôi như thế chứ, nhìn thôi đã thấy lòng đau như cắt rồi.

- Lọ Lem này, tôi với cô là do bị ngã xuống nước nên mới thành ra như vậy, ừm, cô có từng nghĩ qua, chúng ta thử rơi xuống nước lại một lần nữa...biết đâu lại được..

- Không được đâu, thứ nhất, dù cho tôi ở trong cơ thể cậu sức yếu, nhưng quăng tôi xuống nước thì tôi vẫn bơi ngon lành miễn là không phải bơi quá lâu, nghĩa là chỉ cần không bị chuột rút, phản xạ cơ thể sẽ khiến tôi ngoi lên thôi, ngược lại là cậu đó, dù ở trong cơ thể tôi nhưng không biết bơi, quăng xuống là chết chắc. Cậu có nhớ tình trạng hôm đó không, một đứa chuột rút ngoi ngóp, một đứa không biết bơi ngoi ngóp, toàn là suýt mất mạn đẩy thẳng vô cấp cứu, cách này không thể thử được! Tuyệt đối không!

Tôi chỉ đành biết bất lực vò đầu, đâu phải tôi không biết cách này là vô vọng, bởi tôi đã nghĩ qua nó nhiều lần rồi, nhưng vấn đề là quá liều mạng cho nên chưa từng mở miệng nói ra, mà bây giờ là do cuống quá nghĩ quẩn thôi, bởi thật sự nếu như linh hồn chúng tôi đang hoà làm một với cơ thể hiện tại thì biết làm sao chứ, phiền phức nhất là không thể mở miệng hỏi ai.

- Nhưng mà lúc cậu đánh đàn đó, cậu có cảm thấy gì không? - Lọ Lem hỏi tôi, cô bình tĩnh lau nước mắt trên mi, mà tôi cũng bắt đầu cảm thấy, Lọ Lem tuy có dễ khóc, nhưng khóc xong thì đứng lên chứ tuyệt đối không đổ đốn tại chỗ.

Tôi cắn răng cố nghĩ lại khoảnh khắc tôi đánh đàn đó, kết quả chỉ thấy dường như lúc đó cảm xúc của tôi dâng trào, dường như đó là lần đầu tiên tôi đánh đàn với một trái tim như rực cháy, bao nhiêu là cảm xúc và ký ức tràn về.

- Ừm, cảm giác rất là mãnh liệt, đó là lần đầu tiên tôi chơi đàn mà nhiệt huyết như thế, đại loại, ký ức và cảm xúc đều ùa về.

- Có thể là linh hồn cậu đang gọi cơ thể đấy! Ừm, kiểu như linh hồn ý thức của cậu khao khát một cái gì đó khiến toàn bộ cơ thể cậu trở nên có phản ứng, ừm, bình thường vẫn vậy, giống như khi sợ hãi thì cơ thể sẽ phản ứng run lên, khi dâng trào cảm xúc cơ thể cũng có phản ứng, lần này chắc cũng bởi vì linh hồn cậu đang rất mãnh liệt nhưng cơ thể tôi lại không có ký ức đó, nên thành ra thân xác của cậu ở chỗ tôi phản ứng lại, các loại hoocmon hoạt động mạnh, khiến cho tôi nhìn thấy được những gì mà ý thức cậu cũng đang nhìn thấy…

Tôi kinh ngạc nhìn Lọ Lem làm cô ta cũng chột dạ nhìn lại tôi.

- Ừm, tôi chỉ suy đoán vậy thôi, cũng không chắc đúng, chỉ là tôi không muốn cậu lo lắng, ít nhất là đừng lo quá mà nghĩ tới cái chuyện nhảy sông kia.

- Nếu vậy thì cô thử nghĩ tới một chuyện gì đó khiến cảm xúc của cô cảm thấy mãnh liệt xem tôi có thấy được không? - Tôi đáp lời, hiếu kỳ nhìn cô ta - Hay cô thử nghĩ về chuyện Vũ yêu cô thử xem, biết đâu dâng trào cảm xúc thì sao….

- Trời! Đâu phải muốn nghĩ là nghĩ, cậu coi lại tình huống của cậu đi, phải có thiên thời địa lợi nhân hoà các thứ, tự nhiên kêu cậu ngồi không làm dâng trào cảm xúc thì biết làm sao chớ!

- Nói cũng phải! Mà trước tiên cô phải nói cho tôi biết chuyện gì khiến cô cảm thấy hưng phấn mới được! - Tôi hỏi Lọ Lem thế, để hôm nào tôi tìm một bối cảnh nào đó khiến cô ta cảm thấy mãnh liệt để xem tôi có thể nhìn thấy kí ức của cô ta không.

- Chà! - Lọ Lem chậc lưỡi - Chắc là thắng giải thể thao nhỉ?

- A! Vậy thì giải chạy bền ngày mai phải thắng mới được!

Sau đó tôi lại chạy về nhà ăn cơm trưa cùng Khải, cậu ta còn đặc biệt chuẩn bị những món cầu kỳ hơn hằng ngày để ăn mừng chiến thắng của tôi, trông khuôn mặt rõ ràng là hơi kỳ lạ, cậu ta cũng chẳng buồn giấu mà nói thẳng với tôi:

- Tôi không ngờ là cô giỏi Piano đến thế!

- Hê hê cũng thường thôi! - Tôi cười đáp lại, tích cực cho thịt vào miệng, công nhận là cậu ta nấu ăn ngon thiệt sự, mặc dù tuổi còn quá trẻ.

- Không! Cái trình độ này ít nhất cũng phải gắn bó với Piano hơn chục năm rồi - Cậu ta cười cười nhìn tôi, có hơi dò xét, hình như cũng như Huyền, cậu ta nghĩ một cô gái mồ côi thì thật sự khó có thể rót tiền để đầu tư vào một môn học xa xỉ như Piano.

- Tôi học ở cô nhi viện, ở đó hay có những lớp học miễn phí, được tài trợ nhiều - Tôi nhìn cậu ta mỉm cười, tỏ vẻ hơi buồn.

Kết quả là cậu ta chột dạ thôi dò xét tôi nữa, căn bản cái từ “cô nhi viện” thật sự rất nhạy cảm, Khải là một chàng trai lịch thiệp tử tế, cậu ta chắc chắn sẽ tự biết né tránh mấy chủ đề này ra.

- Dù sao thì cũng rất đỉnh mà, tốc độ thần sầu…

Được Khải khen nên tôi cực kỳ khoái chí, lại còn đang ăn đồ ăn ngon tuyệt, nên cao hứng buộc miệng tươi cười:

- Làm sao mà bằng tốc độ guitar của cậu được!

Lập tức tôi nghe tiếng nĩa rớt nhẹ lên đĩa, lúc này tôi mới giật mình phát hiện ra trước giờ Khải chưa một lần chơi guitar trước mặt tôi, cũng chưa một lần nhắc đến rằng cậu ta biết chơi guitar với bất kỳ ai, vậy mà bây giờ tôi mở miệng nói rằng tôi biết, lại còn biết cậu ta chơi rất cừ nữa. Chết tiệt! Càng thân thiết tôi lại càng thiếu cảnh giác rồi.

- Tôi không nhớ là có kể với cô việc tôi biết chơi guitar - Khải nhìn tôi, ánh mắt có phần lạnh lại, hình như tôi vừa đụng chạm tới một cái gì đó nhạy cảm ở cậu ta thì phải.

Cơ mà tôi là ai chứ? Tôi là một cô gái hoạt động trong ngành giải trí bao nhiêu năm, trả lời bao nhiêu câu phỏng vấn, cái tôi đỉnh nhất là “hỏi xoáy đáp xoay mà”, những tình huống này thì làm sao mà gây khó được với tôi.

- Ờ, Nguyệt Khuynh kể á! Cậu ta nói hồi cấp 1 cậu chơi guitar rất cừ hihi.

- Sao cô ta nhớ dai thế nhỉ? Tôi còn chẳng nhớ ngày xưa cô ta trông ra sao nữa! - Khải nhún vai sau đó đem đĩa cất xuống chậu rửa.

Tôi cũng thở dài thoát nạn.

Buổi thi cờ vua bắt đầu vào hai giờ chiều, tôi từ từ đến, trên tay xách theo một bọc đồ ăn gồm bánh ngọt sữa các thứ đồ ăn vặt linh tinh để vừa đánh vừa nhâm nhi, dù sao luật cũng không cấm. Lúc tôi tới thì căn phòng thi đấu cũng không đông người lắm, có thể thấy Ngọc Huyền yêu dấu của tôi đã mất tự tin thế nào sau trận buổi sáng, đến mức chẳng kêu bạn bè đến xem tôi thất bại nữa. Mà tôi cũng bắt đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy có mỗi Lọ Lem ngồi gần đó cổ vũ, có tổng cộng mười cặp thi đấu trong phòng, mỗi một ván cờ đều có camera ghi lại và chiếu trực tiếp lên màn hình để khán giả thi đấu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, không có Khải, may quá, tôi có thể hoàn toàn tập trung được rồi.

- Tao không tin mày có thể ăn hên như hồi sáng? - Ngọc Huyền ngồi trước mặt tôi nhìn tôi đầy đề phòng, cái vẻ tự kiêu ăn chắc đã dẹp xuống rồi.

- Tôi đâu có ăn hên, tôi ăn bánh mà! - Tôi bóc một cái bánh ngọt ra, một tay cầm quân cờ đi, một tay cầm bánh nhai.

- Mày….! - Cô ta nghiến răng nhìn tôi, bộ dạng tức chỉ muốn hất bàn cờ đi.

Thật ra tôi luôn muốn vừa đánh cờ vừa ăn bánh thế này, nhưng bởi vì làm như thế nhìn rất bê bối mất hình tượng, hơn nữa lại còn mập nữa, ở trong thân xác Lọ Lem thật tốt, vừa không sợ mất hình tượng lại không sợ béo.

Dù sao Huyền cũng không phải một đối thủ dễ đánh bại, cho nên hơn bốn mươi phút sau tôi mới có thể đứng lên rời ghế, bộ dạng buồn ngủ vô cùng khiến tôi chỉ muốn đánh một giấc, bánh trái sữa các thứ cũng đã cho hết vô bụng, nên khi giám khảo vừa tuyên bố chiến thắng thuộc về tôi thì tôi rút luôn, định sẽ về ngủ một giấc.

- Làm sao? Làm sao…? Tại sao chứ? - Huyền đứng bật dậy, cô ta sốc tới mức đứng hình rồi vội chộp tay tôi lại khi tôi định xoay đi, đôi mắt tuôn lệ bàng hoàng nhìn đến tôi có chút phát sợ.

- Bởi vì cô quá hiếu thắng, cô chỉ lo tiến công mà không chịu thủ - Tôi nhíu mày đáp, định là sẽ không chế giễu đâu, nhưng chợt nhớ đến những lời mà Thanh đã kể với tôi, rằng cô ta đã khiến Lọ Lem bị bắt nạt, bị chế giễu, bị mất mặt trước toàn trường, khiến cái nhíu mày trên mặt tôi giãn ra, tôi kênh mặt nhìn cô ta, cười khẽ - Cho dù không có Hoàng Nguyệt Khuynh, thì một kẻ như cô, mãi mãi chỉ có thể đứng hạng hai thôi! Mà bây giờ thì sao nhỉ? Thậm chí còn không qua được vòng loại cơ.

- Mày.. - Tôi không biết Huyền đã định làm gì, nhưng bàn tay cô ta siết tay tôi đến đau, chỉ biết sau đó Khải đã hất tay cô ta ra rồi kéo tôi về một bên khiến tôi tự hỏi thằng cha này đến khi nào vậy.

Huyền đứng sững ở đó, hai hàng nước mặt sững sờ rơi, sau đó cô ta im lặng rời khỏi bàn cờ, xung quanh không ai dám nói một tiếng nào, không gian im lặng đến đáng sợ, chỉ có tôi và Lọ Lem cùng nhìn về phía cô ta, để ý thấy ánh mắt Lọ Lem lúc này thật là ra dáng “Hoàng Nguyệt Khuynh”, rất kiểu “Đáng đời”, sau đó ánh mắt cô chạm phải ánh mắt tôi, chỉ thấy sắc thái chuyển sang tươi sáng như một vì sao, tít mắt cười nhìn tôi, vô cùng vui vẻ hạnh phúc.

- Cậu đến từ khi nào vậy? - Tôi với Khải cùng ngồi trên xe buýt về nhà, trời khá mát mẻ, giờ này xe buýt chưa đông, chỉ lác đác vài bóng người, không gian yên ắng dễ chịu, mà việc ngồi cạnh cậu ta cũng khiến tôi cảm thấy dễ chịu thật.

- Từ đầu! Nguyệt Khuynh nói để cô thấy tôi thì cô không thi đấu nổi - Khải trả lời, một tay chống cằm, mắt hơi nhìn ra xa, trông mặt hình như cũng buồn ngủ thì phải.

Đang khi tôi thấy cậu ta buồn ngủ nên mặc kệ cậu ta thì Khải lại lên tiếng, cậu ta không nhìn tôi, vẫn chú mục nhìn ra cửa sổ:

- Tôi từng xem một trận cờ vua của Hoàng Nguyệt Khuynh thi đấu giải Đông Nam Á - Cậu ta im lặng một lát, một lát khiến tim tôi đập mạnh, dường như cả lòng bàn tay cũng túa ra mồ hôi mà vô thức siết chặt lấy chân váy, cố gắng tỏ ra không có gì khi cậu ta quay sang nhìn tôi - Đường đi nước bước, phong cách ra quân, khá giống như trận hôm nay của cô.

Tôi cười hì hì tỏ ra không có gì, nhưng tay đã siết chặt lấy váy rồi, chết tiệt! Tôi tìm cậu ta bao lâu, cậu ta lại núp bóng ở đâu đó lên mạng coi tôi thi đấu, cơ mà ngay cả cậu ta còn nhận ra phong cách thi đấu của tôi thì nếu như anh trai tôi thấy được thì coi như toi. Chết tiệt! Tôi tự nhủ tốt nhất là sau này đừng thể hiện gì nữa thì tốt hơn.

Ánh mắt cậu ta hơi liếc nhìn xuống chân váy tôi, tôi lập tức buông tay ra, cậu ta hình như đã thấy tôi siết lấy váy rồi, tôi chậc lưỡi cười:

- Tôi nghiên cứu chiến thuật của Nguyệt Khuynh mà, cũng nhờ cậu ấy chỉ bảo để thắng á - Vội đổi chủ đề để ông tướng nhà tôi quên đi - À, cuộc thi chạy tiếp sức ngày mai, nhất định phải thắng đó.

Chẳng biết cậu ta quên thật hay cố tình cho qua, chỉ thấy cậu ta cười cười xoa đầu tôi:

- Vui là được rồi!