Hai tuần sau, chúng tôi bước vào chuỗi ngày đối mặt với những bài thi giữa kỳ, tôi với Lọ Lem căng thẳng tới mức đầu hai đứa sắp nổ bất cứ lúc nào. Ngoại trừ mấy môn xã hội như ngữ văn, sử, địa thì Lọ Lem gần như chẳng giỏi môn nào cả. Tất cả chỉ ở mức khá thôi, thật sự rất khó nhồi nhét cho cô trong thời gian ngắn để đạt được thành tích thường trực của tôi.
Không còn cách nào khác, ngoại trừ văn, sử, địa cô giỏi sẵn, tôi chỉ bồi dưỡng cô môn anh văn, môn này quan trọng nhất, bởi vì tôi có họ ngoại là người Anh nên môn tiếng Anh của tôi luôn đạt điểm tuyệt đối, với cả tôi phải rèn tiếng Anh cho cô để còn đối phó với mẹ tôi và Alex sắp tới nữa, phải là tiếng Anh giọng Anh, tiếp theo là môn toán, bởi vì môn toán có tới 4 điểm tự luận lận.
Còn lại những môn trắc nghiệm, tôi với cô quyết định sẽ gian lận.
Từ hôm kết thúc tuần lễ thể thao, chỉ trừ thời gian tôi kèm văn cho Khải, gần như ngày nào tôi cũng trực ở nhà của Lọ Lem, không thì cô qua nhà tôi, bởi vì tôi ngại ngày nào cũng ăn tối ké, mặc dù đó là nhà tôi.
Việc vừa tự ôn bài vừa dạy kèm cho Lọ Lem khiến tôi áp lực như điên, đã vậy phải ngủ ít lại nữa, có khi trông tôi như xác sống đội mồ sống dậy, Khải lo lắng đến mức còn mua thịt bò nấu cho tôi ăn, nói là bồi bổ tôi bởi trông tôi gầy tới mức gió sắp thổi bay mất rồi.
Cuối cùng kỳ thi cũng tới, chúng tôi gian lận ở các môn trắc nghiệm bằng cách tôi làm bài thi xong sẽ ghi đáp án vào cục tẩy rồi chuyền cho cô, bởi vì tụi tôi đều tên Khuynh nên lúc nào cũng ngồi cạnh nhau trong phòng thi xếp theo bảng chữ cái cả. May mắn, bởi vì cái tên Hoàng Nguyệt Khuynh lừng lẫy quá rồi nên giám thị chẳng bao giờ để mắt tới Hoàng Nguyệt Khuynh cả, nên đa phần các môn tôi đều gian lận một cách thành công, ở môn toán tự luận, do là không thể ghi dài được, nên tôi chỉ đành ghi kết quả vào rồi chuyền cho cô.
Để tránh mọi người trong phòng nghi ngờ, hôm thì tôi chuyền tẩy, hôm thì tôi chuyền một cây thước mà mặt sau của nó có thể ghi bút chì lên, có hôm lại mang giày cặp với Lọ Lem, may mắn, tôi với cô ta cùng mang size giày 37, nên tôi cho tờ nháp ghi đáp án vào trong giày rồi đá xuống cho cô ta, cô ta đá lại giày mình lên cho tôi. Lọ Lem chia sẻ cô ta đã quen gian lận thi cử rồi, còn tôi thì chưa quen, báo hại mỗi lần gian lận, tim tôi như rớt ra ngoài, thầm rủa ông trời, chẳng bao giờ có thể ngờ được Hoàng Nguyệt Khuynh tôi đời này phải dùng tới mấy trò hèn hạ này.
Một tuần thi căng thẳng trôi qua khiến tôi mệt mỏi tới mức vừa thi xong môn cuối cùng về nhà tôi đã chẳng còn sức mà lết lên phòng nữa, vừa hay lúc này trời mùa thu rất là mát lạnh, nên tôi đi thi về liền quăng luôn cặp sách ở bàn, nằm dài ra ghế sofa đánh một giấc ngon lành, dù sao thì đêm qua tôi cũng thức ôn bài đến tận khuya mà, đã vậy chiều này thằng nhóc Duy còn gửi cho tôi cái thiệp mời sinh nhật với khuôn mặt cún con rất chờ mong chị đến nữa.
Chà! Dù sao bữa giờ thằng nhóc cũng giúp tôi ít nhiều, mấy hôm đi thi ra còn tận tình hỏi chị làm bài được không các thứ, đến dự sinh nhật nó chắc cũng không tệ đâu nhỉ?
Kệ đi! Ngủ đã! Mệt chết đi được!
Tôi ngủ thẳng một mạch tới gần 6 giờ chiều mới dậy, điện đốm trong nhà cũng bật lên, có vẻ Khải về rồi, trong bếp có tiếng động và mùi đồ ăn bay ra, lúc tôi ngồi dậy thì phát hiện ra trên người mình có tấm chăn đắp lên, cảm giác tên đáng ghét đó tuy tính khoái cà khịa tôi nhưng về khoản chu đáo thì đúng là không ai bì được.
Tôi đã dặn cậu ta là hôm nay tôi có sinh nhật để cậu ta không chuẩn bị đồ ăn tối cho tôi.
Tôi xếp lại chăn, vươn vai ngáp một cái rồi gãi đầu, nhìn qua tấm gương ở phòng khách, trông khuôn mặt mới ngủ dậy cứ đần thối ra.
- A! Ngoan ngoãn ở nhà nha bé ngoan! Chị đi tí rồi về với bé! - Tôi nói vọng xuống bếp khi định lên lầu tắm rửa thay đồ.
- Định đi thật sao? - Khải hỏi tôi, trông có vẻ có điều dặn dò.
- Sao vậy? Có gì hả?
- Không hẳn! - Khải nhìn tôi, có chút e dè như kiểu không biết nói hay không, cuối cùng chắc vì lợi ích của tôi nên vẫn thốt ra - Tôi không có ý gì đâu, chỉ là thằng nhóc Duy mà cô chơi ấy, rất có gia thế.
- À! - Tôi buộc miệng thốt ra, thật ra trước giờ tôi chẳng để ý lắm gia cảnh cậu ta, cũng cóc quan tâm thằng nhóc con ai cháu ai, nhưng qua việc lần trước thằng nhóc giúp tôi vụ Ellen thì hiểu ít nhiều rồi, thằng cha Khải này, đúng như tôi khen mà, chu đáo thật sự, ý của cậu ta là nhà Duy rất giàu, quan hệ xã hội này nọ đảm bảo toàn những người chung tầng lớp, mà tôi, một cô gái mồ côi, nghèo xác xơ, bước vào đó, không cẩn thận sẽ làm trò cười cho người ta. Tôi khẽ cười, chuyển hướng bước vào bếp, phát hiện ra cậu ta đang bày xúc xích ra dĩa, tôi thấy cũng hơi đói, tiện thể có nĩa ở đó, cắm nĩa cho một cây vào miệng - Cảm ơn nha! Chỉ là thằng nhóc đó đã giúp tôi một lần ấy mà! Không sao đâu! Tôi lại ngán ai bao giờ.
Thật ra nếu như tôi không có mấy cái thẻ thì chắc là tôi đã không muốn đến rồi, thật sự, cảm giác khác biệt về gia cảnh đôi khi cũng khiến người ta ngủi lòng lắm. Bình thường chơi chung với những người giống mình thì không sao, nhưng khi bước vào một thế giới xa hoa mà bản thân mình cảm thấy lạc lõng ở đó, thì tệ lắm. Mà, tôi có tới mấy cái thẻ lận, lo gì! Tiền tích cóp của tôi vẫn còn nhiều, chưa kể tôi còn nhận trở cấp từ ba tôi nữa mà, Lọ Lem tính tiết kiệm đã quen nên cô chẳng mấy khi xài tiền, nên tiền toàn là tôi xài thôi.
Sau khi tắm rửa xong, do Lọ Lem không có cái váy nào đủ đô mà cũng không có đồ trang điểm, nên tôi quyết định mặc đại đùa gì đó rồi ra một cửa hiệu quần áo mua một chiếc váy, sẵn tiện mua quà sinh nhật cho Duy, quẹt thẻ một cái, cảm giác mình vẫn là Hoàng Nguyệt Khuynh quyền lực ngày nào khiến tôi thích thú bước vào một salon làm tóc trang điểm để tút tát lại nhan sắc này.
Lại nói trước đó nhóc Duy còn nhiệt tình đưa cho tôi một túi đồ, trong đó có một cái váy và giày, nói rằng nếu tôi cần thì có thể dùng, cậu ta còn tinh tế nói rằng sợ tôi là dân thể thao, chẳng quan tâm váy vóc lắm, nên giúp tôi chuẩn bị, tôi cảm thấy như vậy ngớ ngẩn dễ sợ nên cầm trả cậu ta, nói tôi hoàn toàn ổn.
Sau khi xong xuôi, do tóc tai váy áo vướng víu nên tôi bắt một chiếc taxi đi thẳng đến địa điểm bữa tiệc, mặc dù đã biết là nhà thằng nhóc giàu sẵn rồi, nhưng nhìn cái biệt thự như cái cung điện phía trước thì tôi khẽ nuốt cái ực, cảm thấy hôm nay mà mặc mấy cái váy cũ của Lọ Lem tới đây thì có nước rước nhục đi về.
Trong lúc đưa thiệp cho người đứng ngoài cổng và bước vào ngôi biệt thự sang trọng ấy, bỗng dưng tôi cảm thấy Lọ Lem thật mạnh mẽ biết bao nhiêu. Sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, lớn lên trong trại mồ côi thiếu thốn tình thương, cuộc sống thì thiếu thốn đủ điều, vậy mà cô ấy chẳng bao giờ đầu hàng số phận của mình cả. Bị người khác sỉ nhục là không cha không mẹ, bị người khác chê nghèo khổ, là đứa con gái mới mười mấy tuổi đầu đã phải bươn chải để có tiền học, là cái tuổi cần được nâng niu yêu thương, vậy mà tới cái áo, miếng đồ ăn cũng phải gồng mình tự gánh lấy, vậy mà sau tất cả, cô gái ấy vẫn dám đứng lên đón nhận mọi thứ, vẫn nở nụ cười thật tươi. Dẫu tôi không biết yêu là gì, nhưng tôi biết cảm giác bị chửi câu “cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga” khi người khác biết tình cảm của cô ấy với anh trai tôi nó tủi nhục thế nào, vậy mà cô ấy vẫn cố chấp theo đuổi tới cùng.
Bỗng dưng tôi cảm thấy nếu sau này anh trai tôi yêu đương, thì người duy nhất có tư cách làm chị dâu tôi chính là Lọ Lem, cô ấy là một Lọ Lem hoàn toàn xứng đáng với hoàng tử Thiên Vũ.
Buổi tiệc được tổ chức trong vườn nhà Duy, trang trí đèn điện giăng khiến cho cả khu vườn trông như vườn cổ tích, kiểu tiệc Buffet Dinner - tiệc đứng, với những món ăn để ở bàn mà nhìn vào đã biết giá trên trời, xung quanh có kê nhiều bàn rải rác để mọi người có thể tụm lại cùng ăn với nhau và nói chuyện. Với loại tiệc đứng này thì với một người như Nhật Khuynh, thật sự khá là địa ngục, vì chỗ ngồi tự do, tự ngồi chung với bạn mình, mà Lọ Lem nhà tôi thì làm gì có cửa mà chơi với bọn rich kid này.
Tôi vừa bước vào trong vườn theo hướng dẫn của nhân viên tổ chức tiệc thì lập tức mọi ánh nhìn đã hướng về phía tôi, là kiểu ngạc nhiên cực kỳ. Ha ha! Có thể bạn chưa biết nhưng Hoàng Nguyệt Khuynh tôi chính là một trendsetter hàng thiệt chất lượng thiệt - những gì tôi mặc trong những tấm hình post lên Instagram đều sẽ thành trend sau đó, bởi vì mắt thẩm mỹ của tôi cực kỳ cao, đã vậy là một người mẫu chuyên nghiệp, tôi luôn tạo ra những thế chụp ảnh mà sau đó cũng thành trend nốt, thì một bộ óc như tôi, chọn váy áo tóc tai cho Lọ Lem thì khó sao? Chưa kể Lọ Lem đã xinh sẵn rồi, nước da của cô trắng hồng, mái tóc đen óng, dáng người thon thả, nên chỉ cần lựa lụa đẹp là sẽ đẹp người thôi.
Do Lọ Lem còn trẻ với cả làn da trắng nên tôi cũng chọn cho cô một chiếc đầm trắng, cô có một vòng eo cực thon nên chọn một chiếc váy nhấn eo là ưu thế, hông cô không nở, không có tỷ lệ eo hông vàng nên loại bỏ những chiếc đầm ôm body vừa không khoe được điểm tốt vừa hơi quá với tuổi 17, một chiếc đầm xòe công chúa là tốt nhất, dáng người cô thon thả mảnh mai nên xương quai xanh rất đẹp và bắp tay cũng thon gọn, nên chọn váy hai dây là đẹp nhất.
Tôi biết ở khuôn mặt thật của tôi, phần cuốn hút nhất chính là đôi mắt và màu mắt, đến mức tôi chẳng bao giờ cần kính áp tròng đổi màu, nên hôm nay tôi cũng để cho đôi mắt của Lọ Lem tự nhiên vì màu mắt cô giống tôi, khuôn mặt cô dễ thương đáng yêu, lại mặc đầm trắng, trang điểm nhẹ nhàng đáng yêu là lựa chọn tốt nhất. Mái tóc cô tuy không dài thướt tha yêu kiều nhưng lại mềm mại đen óng, chỉ cần xoăn nhẹ buông xuống cài thêm chiếc cặp nửa tóc đằng sau đã là hoàn mỹ rồi.
Ha ha, nhờ vào câu “xấu che tốt khoe” mà cha ông ta đã dạy qua bao đời, kết quả tôi khiến cho Nhật Khuynh là trở thành cô gái đẹp nhất đêm nay mà chẳng cần phải bỏ ra quá nhiều tiền làm gì.
- Chị! - Duy là người bước lên phía trước đầu tiên, mà ngẫm lại thì bạn thằng nhóc đa phần ở khối 10, cũng có nhiều người khối trên, một vài khuôn mặt quen quen trong câu lạc bộ bóng chuyền mà tôi không biết rõ tên, thầm nghĩ so với việc ngồi một mình còn đỡ thảm hơn ngồi với mấy thằng cha này nói chuyện rồi lòi ra mình còn chẳng biết tên người ta.
Hôm nay Duy là chủ nhân buổi tiệc nên ăn mặc rất là điển trai, cậu ta mặc quần đen dài, đi giày cổ cao, mặc áo thun, khoác thêm chiếc áo blazer bên ngoài, tóc vuốt keo lên để lộ khuôn mặt như thiên thần, kết hợp với phong cách ăn mặc và chiều cao và độ đẹp của thể hình, trông trưởng thành thật sự, như một người mẫu nam vậy.
Tất nhiên là tôi đã quen nhìn cậu ta hồn nhiên trong sáng trong chiếc áo sơ mi đồng phục trường rồi, nên bây giờ nhìn cái bộ dạng này, tôi lập tức tròn mắt nhìn cậu ta há hốc miệng mồm luôn.
- Có gì không ổn sao? - Duy hỏi tôi, lại gần hơn tôi một chút, như một chủ nhà đặc biệt chào đón khách vip vậy.
- À không! Chỉ là… bình thường thấy em mặc đồng phục, hôm nay nhìn thế này có hơi…
- Có hơi thế nào?
- Ừm, trưởng thành hơn một chút!
Lập tức đôi mắt của Duy sáng lên như thể tôi đã nói trúng cái cậu ta muốn nghe rồi, cảm thấy hào quang của cậu chàng này thật sự quá chói lóa, tôi liền cầm lấy hộp quà đã được gói cẩn thận đưa cho cậu ta.
- Đây, chúc mừng sinh nhật em, chúc em ăn mau chóng lớn, sớm trở thành một ngôi sao bóng chuyền như em luôn mơ ước nhé!
Duy nhận lấy hộp quà, ánh mắt dán lên người tôi một hồi mới chuyển sang hộp quà, cậu ngoắc tay sai nhân viên gần đó mang đi cất dùm cậu, tôi ngạc nhiên hỏi:
- Ừm, chỗ để quà của mọi người ở bàn kia mà, sao quà của chị lại đem đi đâu vậy?
- Bởi vì quà của chị thì khác họ mà! - Duy cười đáp lại, sau đó cùng tôi bước vào sâu trong khu vườn nơi tổ chức tiệc.
- Cha mẹ ôi! Buffet dinner à! Hình như chị không quen ai hết thì phải - Tôi chậc lưỡi, nói ra suy nghĩ của mình cho chủ nhà với hy vọng chủ nhà sẽ giúp đỡ tôi chút ít.
- Có một vài anh bên câu lạc bộ bóng chuyền ấy, chị quen mà!
- Nhưng mà không có thân lắm! - Tôi làm bộ cười rầu, làm bộ ảo não sợ sệt vì chẳng quen ai trong đây.
- Vậy thì - Duy hơi dừng lại một chút, chúng tôi đứng sát nhau, cậu ấy cao hơn tôi hẳn cả một cái đầu, lúc đưa mắt nhìn xuống tôi thật là dịu dàng, trong buổi tối mua thu lành lạnh, ánh đèn dịu dàng và âm nhạc du dương, dường như bóng dáng ấy như trở thành một định nghĩa hoàn hảo vậy - Chị ngồi cạnh em đi!
- Thế thì được không vậy? - Tôi tròn mắt hỏi lại, trong lòng thì tất nhiên là mừng thầm rồi, bởi vì tôi sợ ngồi với ông anh kia lắm, tôi sợ họ phát hiện ra tôi không có tí kí ức nào về họ, tôi lại sợ khi tôi ngồi một mình sẽ có mấy cô em đỏng đảnh cậy giàu đến sân si tôi, nên ngồi với Duy là cách tốt nhất, bản năng mách bảo tôi rằng nếu ngồi với cậu ấy, thì sẽ không ai làm phiền gì tôi cả - Chẳng phải vị trí cạnh bên chủ tiệc là một người quan trọng hay sao?
- Ổn mà chị! - Cậu ta mỉm cười dịu dàng rồi lịch thiệp chậm bước cùng tôi, bởi vì tôi mang đôi giày cao gót, cũng không cao lắm, chỉ có 5cm thôi, nhưng đi nhanh không tiện lắm, cậu ấy chậm rãi dịu dàng đi cạnh hướng tôi về phía bàn tiệc chính nơi dành cho nhân vật chính, mặc dù gây nổi bật thật, nhưng đỡ hơn là rơi vào hai tình huống đã kể trên - Chỉ là mong chị không ngại ngồi với hội bạn thân của em.
- Chị không ngại đâu! Mặt chị dày lắm!
Thế là tôi cầm đĩa đi lấy đồ ăn cho mình, lấy những món mình thích, đồ ăn toàn hàng chất lượng giá trên trời, cũng lâu rồi tôi sống toàn tiết kiệm nên chẳng ăn những món xa hoa này, nên được dịp tôi cũng không muốn làm mình làm mảy chi nên lấy những thứ mà tôi thích, tất nhiên là cũng giữ hình tượng cho Lọ Lem nên lấy cũng vừa phải thôi, kẻo bọn sân si lại bảo tôi ăn như chết đói thì phiền lắm.
Tôi ngồi xuống cạnh Duy, bàn tròn nhỏ ngồi được 6 người, trên bàn đã để sẵn dao nĩa, sắp xếp thứ tự dao nĩa rất là theo quy tắc ngoại giao luôn. Trong bàn đã có sẵn bốn người ngồi đó, có ba nam một nữ, tôi và Duy ngồi vào nữa là đủ 6 người.
- Chào chị! - Bốn đứa nhóc lớp 10 mỉm cười chào tôi.
- Chào mọi người! - Tôi cũng mỉm cười thảo mai chào lại, sau đó ngồi xuống ghế, phát hiện ra bốn đứa nhóc này đều lần lượt đưa mắt đánh giá tôi từ đầu đến chân, cô gái duy nhất nhìn tôi cũng cười thân thiện nhưng nhìn cái màu trong mắt là thấy khinh khỉnh tôi rồi.
- Cũng ngồi chung bàn rồi, để em giới thiệu cho chị nhé! - Duy chủ động giới thiệu giúp tôi.
- Đây là Khánh, đây là Quân, đây là Đăng, còn đây là cô gái duy nhất trong nhóm em Hạ Thy - Cậu ấy giới thiệu một lượt từ trái qua phải, sau đó thì giới thiệu tôi với mọi người - Đây là Nhật Khuynh, lớp 11A1, lớn hơn chúng ta một tuổi.
Lúc này phục vụ tiến đến rót đồ uống vào ly cho chúng tôi, mỗi người được hai ly, một ly rượu và một ly nước lọc, bốn đứa nhóc kia có vẻ định cụng ly bằng rượu khiến tôi thật sự muốn nói với bọn nhóc rằng chưa đủ tuổi vị thành niên thì làm ơn đừng có hở tí là rượu có được không?
- Chị không uống được rượu thì uống nước lọc nhé! - Duy nhắc tôi khi thấy tôi định cầm ly rượu lên cạn ly với cả bọn, thậm chí còn cố ý chạm vào tay tôi bảo tôi bỏ xuống.
- Vui mà! - Tôi cười đáp lại, hê hê, cơ thể của tôi thì dị ứng rượu, một giọt cũng say, nhưng cơ thể của Lọ Lem thì mạnh đô cực kỳ, cô đã kể với tôi rồi, tôi cũng đã tự thử một lần rồi, tuy không biết là giới hạn thế nào, nhưng tôi nhớ hôm đó tôi uống tận năm lon bia mà vẫn tỉnh táo đi ngủ mà, tôi nâng ly lên, cụng ly với mọi người - Chúc Duy sinh nhật vui vẻ nhé!
- Chúc Duy sinh nhật vui vẻ! - Cả bàn cũng cụng ly mỉm cười vui vẻ, thằng nhóc tên Quân còn huýt sáo khi thấy tôi đưa ly lên uống.
Mà bụng cũng đói rồi, thế là tôi bắt đầu ăn, cảm thấy đồ ăn rất ngon miệng, nên tôi cũng hăng hái ăn.
- Ở trường chị cũng nổi tiếng lắm đó! - Cô gái tên Hạ Thy lên tiếng bắt chuyện với tôi.
- Vậy sao? Nổi vì là bạn thân duy nhất của Hoàng Nguyệt Khuynh hả? - Tôi khẽ lấy khăn chấm miệng đáp lại, chặn đầu ngay trước khi cô ta có dự định sân si gì thôi thêm.
- À! Vâng! Mọi người nói chị Nguyệt Khuynh rất khó gần! - Cô ta cười trừ như kiểu không ngờ tôi sẽ thẳng thừng như vậy.
- Chẳng biết nữa! Chắc bọn chị hợp nhau ấy!
- Ha ha! Hay là do chị thích anh trai của chị ấy nên mới thân thiết như vậy! - Tên Đăng đang ngồi im ăn kia tự nhiên chọt mỏ vô phát ngôn ra một câu vô duyên hết sức làm tôi chỉ muốn xiên cái nĩa trên tay vào cổ cậu ta ngay thôi.
- Vậy sao? - Tôi mỉm cười nhún vai hỏi lại - Em có biết tại sao tụi em lại là bạn thân với nhau không?
- Vì tụi em hợp nhau mà! - Khánh trả lời, cười cười.
- Đúng rồi! Hợp nhau, gia cảnh giống nhau, kiến thức trí tuệ ngang nhau, đẳng cấp cùng nhau, nên hợp nhau đấy! - Tôi uống một ngụm nước lọc - Cho nên nói, mây tầng nào thì gặp mây tầng đó, chị chơi được với Hoàng Nguyệt Khuynh cũng bởi vì chị cùng thế giới, cùng đẳng cấp với cậu ấy thôi, đơn giản mà!
Duy ở bên cạnh tôi mím môi bật cười, sau đó chắc cảm thấy tôi ổn với những đứa trẻ này nên quyết định cầm ly rượu sang chào hỏi những bàn còn lại, dù sao cậu ta cũng là nhân vật chính buổi tiệc, không thể ngồi mãi một bàn, phải ra vào chào khách khứa nữa.
- Mọi thứ nói chuyện vui vẻ, tôi sang chào hỏi một tí - Trước khi đi còn không quên căn dặn.
- Mà chị! Chị ăn sai thứ tự nĩa rồi! - Duy vừa đi thì lại là con ranh Hạ Thy lên tiếng sân si tôi đây mà.
- Tụi mình đang ăn đồ Âu sao? - Tôi nghiêng đầu thắc mắc, bố con ranh, để bà đây nói cho mà biết, họ ngoại bà là người Anh, không những vậy còn là những người Anh mẫu mực, thằng bạn Alex trẻ trâu của bà tuy trẻ trâu ngông nghênh ngốc mà nhưng nghiêm túc mà nói xuất thân là một gia tộc có lịch sử là quý tộc Anh, dăm ba đứa nhóc như tụi bây mà đòi bắt bẻ bà quy tắc trên bàn ăn à? - Đồ ăn thì đủ kiểu Á Âu, lại còn là buffet tự chọn, mắc quái gì cầm dụng cụ ăn theo thứ tự nhỉ?
Cảm thấy buổi tiệc này thật nhạt nhẽo, tôi nghĩ ăn một chút rồi chuồn cho khỏe người, hơi đâu ngồi đôi co với bọn ranh con này.
Chắc cảm thấy cái bàn này nhạt nhẽo nên Khánh cũng cười cười rồi nhanh chóng theo chân Duy chuồn mất cho nhẹ cái đầu, tôi cũng muốn chạy luôn cho rồi nhưng lại chẳng biết đi đâu, cũng muốn chống mắt lên xem con nhóc này còn định gáy thêm gì nữa.
- Em học lớp nào vậy? - Tôi chủ động hỏi, cảm thấy cũng không nên để con nhóc này công kích mãi.
- 10A3 đó chị!
- À! Vậy là mấy đứa chơi với nhau từ nhỏ hả?
- Đúng rồi! Ba mẹ tụi em làm ăn chung, nên bọn em chơi thân từ nhỏ cơ!
- Ồ! Vui quá!
- Mà chị! - Cô ta lại lanh chanh bon chen miệng mồm vào - Em nghe nói gia cảnh chị không tốt, em thấy đồ trên người chị cũng hơi đắt đó…
- Thôi đi Thy - Quân chen ngang, cảm thấy chàng trai này chắc chắn là người dễ ở nhất trong cả bọn.
Tôi thở dài buông nĩa xuống chống cằm nhàm chán, cảm thấy phát mệt với con mụ này, nói nhiều nữa mệt thật đấy, tôi đành cầm lấy cái ví đặt ở trên bàn, sau đó mở ví lấy ra một cái thẻ đen, tôi không lấy ra hết, mà cố ý để lộ ra chữ Khuynh trên thẻ, nhìn thấy xong, ba đứa nhỏ trước mặt tôi mặt xanh như đít nhái câm bặt.
- Thật ra khi em là chủ nhân của những chiếc thẻ card thì cũng dễ thôi à.
Vì cho dù nhà tụi nó có giàu thế nào đi nữa, tụi nó cũng không đủ cái đẳng cấp để tự mình mở thẻ đen ngân hàng có tên mình ở tuổi này đâu, bởi thẻ tín dụng đen này chỉ dành cho khách hàng có số tiền gửi nhiều mới được mở thẻ và hạn mức cho phép cũng nằm ở cái mức bật ngửa cho học sinh lắm, và quan trọng hơn, không phải cứ đem tiền đến gửi là có, mà phải chứng minh thu nhập mới được, ở cái tuổi 16, không phải ai cũng đủ trình để sở hữu được thẻ này bằng tên mình. Có thể bọn nó có, vì toàn rich kid mà, nhưng đảm bảo chỉ là thẻ đứng tên của ba mẹ thôi.
Nghĩ lại thì số tiền tôi kiếm được từ năm 3 tuổi làm người mẫu, ba mẹ tôi không hề đụng tới, họ cất cho tôi, ngay khi tôi vừa đủ tuổi làm căn cước công dân, đủ điều kiện mở thẻ ngân hàng, họ chuyển hết số tiền tôi kiếm được suốt mười mấy năm đó vào thẻ cho tôi, sau này từ năm 14 tuổi đến năm 16 tuổi là thời kỳ tôi hoạt động mạnh nhất trong giới giải trí, số tiền kiếm được đủ cho tôi bỏ học đầu tư vào kinh doanh đấy chứ, cho nên, bọn nhóc này còn khuya mới có tuổi ngồi đó mà so bì tôi.
- Chị không muốn phải làm ra vẻ như thế này, nhưng chị nghĩ thế này sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn! Mà, mọi người giữ bí mật dùm chị nhé! Chị chỉ là một cô bé Lọ Lem mà.
Thật ra cái thẻ đó đứng tên Hoàng Nguyệt Khuynh nên tôi mới cố ý để lộ chữ Khuynh thôi, nhưng ở đời làm gì có chuyện ai đưa thẻ với giá trị lớn như vậy cho bạn mình xài, nên bọn nhóc không nghi ngờ đâu.
Hạ Thy không nói gì, mặt mày đỏ lự vì nhục nhã lập tức đứng dậy rời đi không nói tiếng nào.
- Chị đừng để ý nhé! - Quân thở dài - Hạ Thy thích Duy từ nhỏ rồi, nên cô gái nào ở gần Duy cậu ấy cũng khó chịu như vậy hết! Bọn em quen rồi!
- Ồ! Chị để ý làm gì, chỉ thấy rất phiền phức khi phải tiếp một cuộc trò chuyện nhảm nhí như vậy thôi.
- Duy rất để ý chị đó! - Đăng thở dài lên tiếng, lại nâng ly uống với tôi - Trong cả bọn cậu ấy là người hiền lành nhất, chị đừng làm tổn thương cậu ấy.
- Hả? Chị làm gì đâu? Chị chửi mắng cậu ta sao? Nói xấu cậu ta sao? Cuộc sống cậu ta là của cậu ta, chị chỉ sống phần chị thôi mà! Có đá động gì cậu ta đâu - Tôi thẳng thắn đáp lại, công nhận sau vụ khoe thẻ vip lúc nãy xong, tôi thẳng thắn hẳn, mà bọn này cũng chẳng có gì để tôi phải thảo mai lấy lòng cả, cũng chẳng liên quan gì nhau.
Tôi đã không biết Duy đã đứng đằng sau từ lúc nào, nghe tôi nói xong, cậu ta rũ mắt buồn rầu, có vẻ chỉ vừa đến, mới nghe xong câu vừa rồi của tôi thôi, hai tên nhóc kia nháy mắt nhìn tôi như kiểu bảo tôi xin lỗi đi, điều này khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu, tôi nói đúng mà, tôi có làm gì khiến cậu ta bị tổn thương đâu nhỉ?
- Chị ăn tôm không? Em bóc ra giúp chị nhé!
Lúc này tôi mới để ý là tôi ăn cũng gần hết những gì mình đã lấy lúc nãy rồi, còn đúng một con tôm hùm bự là chưa ăn vì tôi không muốn bóc, tôi bị cái tính tiểu thư õng ẹo nên chẳng bao giờ chịu bóc tôm, cua cả, toàn bắt anh trai bóc cho ăn thôi nên quen thói.
Tôi định dở thói như bình thường gật đầu, nhưng nghĩ lại như vậy có làm tổn thương cậu ta hay không nên lắc đầu, Duy khẽ cười, rồi ngồi xuống cạnh tôi, chủ động giúp tôi bóc tôm ra, gọn gàng đẹp đẽ đặt lên đĩa cho tôi.
- Bóc tôm không có làm em tổn thương đâu! - Cậu ta cười cười, sau đó cẩn thận lau tay.
- A! Chị không có ý đó mà! Ý chị là có làm thì mới có ăn. Càng không thể bắt chủ tiệc bóc tôm cho ăn được.
Nói thì nói vậy thôi chứ bóc rồi thì tôi táp gọn đây, kẻo mất công cậu chàng đã bóc cho tôi.
Khi tôi vui vẻ ăn xong con tôm thì cảm thấy bụng cũng no no rồi, Duy kêu nhân viên chạy bàn mang cho tôi ít bánh kem, chăm tôi như chăm con vậy, làm tôi tự hỏi rốt cục bộ trông tôi giống trẻ con lắm hay sao mà những chàng trai xung quanh tôi ai cũng chu đáo chăm lo cho tôi vậy.
Mà kệ đi, tôi quyết định ăn xong phần bánh này thì đánh bài chuồn về ngủ cho khỏe người, mà trong lúc nghĩ bâng quơ nên nói gì để chạy thì tôi lỡ múc miếng bánh kem hơi to, kết quả là bị dính vào mép một chút, đang định lấy khăn lau đi thì Duy đã nhanh tay đưa ngón cái lên miết nhẹ lên mép tôi, giúp tôi lau đi.
- Ừm, nếu chị lau khăn thì sẽ trôi son môi, em sợ vậy - Cậu ấy giải thích, nhìn đi chỗ khác, trông ngại thì phải.
- Cảm ơn em, tay bẩn rồi kìa! - Tôi vội đưa cho cậu ta tờ khăn giấy để lau tay, nhớ lại những gì mà Đăng nói lúc nãy rằng Duy để ý tôi, tôi lại bắt đầu tự hỏi thích là gì, một điều khiến tôi chợt nhớ ra là, 16 năm cuộc đời, tôi chưa từng bị ai tỏ tình cả, cũng nhờ anh trai tôi bảo bọc tôi tốt quá, ngộ nhỡ bây giờ tự nhiên có người tỏ tình, rốt cuộc tôi nên làm gì nhỉ?
A! Tự nhiên nghĩ đến vấn đề ngớ ngẩn này khiến tôi hơi bối rối, kết quả thấy máu hình như lên mặt, tôi cảm thấy hơi nóng và hơi lâng lâng nữa.
- Chị say rồi hả? Mặt chị đang đỏ kìa! Lát có về thì nói em, em đưa chị về nhé!
- A không! À chắc chị về thôi. Mà sao thế được? Tí chị mở app điện thoại lên đặt taxi về là được mà!
- Gần 9 giờ tối rồi đó, nguy hiểm! Vậy em nhờ người đưa chị về nha?
- À vậy cũng được, cảm ơn em! - Không hiểu sao tôi thật sự cảm thấy đầu mình lâng lâng, mặt mày hơi nóng lên, không giống với say rượu lắm, chẳng biết là bị gì nữa, người cũng hơi lạnh, thậm chí là bắt đầu đổ mồ hôi - Duy, rượu này nặng lắm sao?
- Không chị! Rất nhẹ, mọi người uống giải trí thôi mà chị! Uống hết một chai này còn không bằng hai lon bia - Duy cũng tinh tế nhận ra rằng tôi không ổn, cậu ấy quay hẳn người sang đối diện với tôi, bắt đầu chú ý đến mấy giọt mồ hôi trên trán tôi - Trời đang lạnh dần, không lý nào lại đổ mồ hôi, càng không phải say. Chị ổn không vậy? Vô nhà em ngồi một lát nhé!
Chết tiệt! Tôi chóng mặt quá! Người thực sự rất khó chịu. Đây rõ ràng không phải say, tôi đoán chừng là mình bị dị ứng đồ ăn gì rồi, tôi nhớ đã hỏi rõ Lọ Lem vụ dị ứng đồ ăn rồi, rõ ràng hôm nay tôi đâu có ăn trúng gì khiến cơ thể này dị ứng chứ? Cảm thấy không ổn, trước khi tôi khụy đi rồi gây chú ý, tôi quyết định theo Duy đi băng qua vườn tiến vào trong nhà ngồi.
Do mọi người đã tập trung hết ở sân vườn nên phòng khách nhà Duy không có ai, cậu ấy nói ba mẹ và anh trai em gái cậu ấy ở trên lầu cả rồi, tôi có thể thoải mái ngồi đây một tí trong khi cậu ấy đi lấy giúp tôi ít thuốc tiêu hóa, cậu ấy cho rằng tôi khó tiêu, tôi cũng nghĩ như vậy, chắc là do ăn nhiều đồ lung tung quá thôi nhỉ? Vì Lọ Lem đâu có dị ứng mấy cái thứ tôi vừa ăn vào đâu.
- Chị có chắc là chị không bị dị ứng gì trong đồ ăn không vậy? - Duy hỏi tôi khi đưa tôi cốc nước và viên thuốc.
- Ừm, không có, chị biết chị dị ứng gì mà!
Tôi vừa định uống thuốc thì có tiếng bước chân từ trên lầu bước xuống, tôi nghĩ là ba mẹ của Duy nên đặt viên thuốc xuống định chào hỏi rồi tính, ai ngờ là một cô gái trẻ mà vừa nhìn tôi đã thấy rất là sôi máu trong người.
Đây là Thanh Nhi, con gái của bạn ba tôi, fan cuồng của tôi, tôi đã gặp được con bé trong vài buổi tiệc mà tôi tham gia cùng ba, là người đứng sau vụ lùm xùm bắt cóc Hoàng Nguyệt Khuynh lần đó, con bé chỉ mới học lớp 8 thôi nên không thể tự mình gây ra vụ đó, chính xác là anh trai của con bé phối hợp làm ra cái chuyện điên khùng lần đó mà.
- Sao vậy anh? - Thanh Nhi hỏi Duy, con bé có vẻ chuẩn bị ra ngoài.
- Không sao! Em đi đâu vậy?
- À! Em sang nhà bạn tí nha, lấy đồ một tí là về à!
Con bé vui vẻ chào hỏi chúng tôi rồi đi mất.
- Chị uống thuốc đi, sao lại ngồi đơ ra vậy? Có ổn không? Em kêu bác sĩ sang nha? Cạnh nhà em có bác hàng xóm là bác sĩ đó! Hoặc em đưa chị đi bệnh viện nha?
- Đó là em gái của em hả?
- Đúng rồi! Em còn một anh trai nữa!
Bà mẹ thằng ranh con chết tiệt này! Bữa giờ toàn là giả nhân giả nghĩa tiếp cận tôi, nào là chị tư vấn câu lạc bộ cho em nên em mới biết chị, nói dối, cậu ta đã biết tôi từ khi cậu ta cùng anh em nhà cậu ta bắt cóc Lọ Lem rồi, vậy mà mắc cái gì cứ lởn vởn bên cạnh tôi rồi bày ra cái mặt cún con đáng yêu như vậy làm gì chứ? Tôi tin rằng cái bọn dở thói bắt cóc người khác để tạo niềm vui thì chẳng tốt đẹp gì.
- Chị hơi mệt! Chị về trước! Cảm ơn em về buổi tiệc - Tôi lạnh lùng đứng dậy, mặc dù đầu đang rất choáng đến mức cau mày, nhưng vẫn kiên quyết bước đi thật nhanh.
- Chị sao vậy? - Duy chạy theo phía sau tôi, có vẻ trông mặt tôi thấy ghê lắm nên cậu ta không dám níu bước tôi lại mà chỉ đi cạnh bên - Chị không khỏe mà? Ngồi lại một chút đi! Hoặc để em nhờ người đưa chị đi bệnh viện, trông mặt chị tái lắm!
Tôi im lặng đi một mạch ra tới tận cổng nhà, đứng trước vỉa hè mở điện thoại ra tính bật app lên gọi taxi thì Duy đã cầm lấy điện thoại tôi rồi tắt đi.
- Chị có nghe em nói không vậy?
- Trả điện thoại cho chị! Trước khi chị bực mình đấy!
- Bây giờ không bực hả? Chuyện gì vậy? Em không biết mình đã làm gì sai?
Thật ra cảm giác bực bội nhất chính là biết đối phương nói dối nhưng vẫn cứ cố chấp dấu diếm mình đến cùng, trời hơi lạnh, lúc nãy tôi giận quá nên để quên áo khoác ngoài trong phòng khách nhà Duy rồi, kết quả gió thổi qua khiến tôi run nhẹ, cậu ấy vội cởi áo khoác ngoài của mình tính choàng lên cho tôi, tôi đẩy ra, cậu ấy bất lực nhìn tôi.
- Không làm gì sai? Vậy chị hỏi em, vụ bắt cóc Hoàng Nguyệt Khuynh, anh em nhà các người có vui không? - Đầu tôi đau quá, đã vậy trời bên ngoài thật sự rất lạnh, tôi lại mặc cái áo hai dây, không có áo khoác ngoài, tôi cóng quá, đã vậy trong người cứ thấy nóng nóng ớn lạnh thế nào, mồ hôi lạnh cứ thay nhau đổ - Vui không? Đem người khác ra làm trò cười như vậy có vui không?
Duy tròn mắt sững sờ, sau đó dùng hai tay siết lấy bờ vai tôi, giải thích:
- Do anh trai của em làm, em thật sự không nhúng tay vào mà!
- Vậy hôm đó em không có mặt ở hiện trường sao? - Tôi gạt tay cậu ta ra, nhưng bà mẹ, thằng cha này siết tôi chặt quá, tôi không đẩy ra được, người tôi thì cứ đang yếu dần.
- Em…
Khi sự việc trở nên rõ ràng hơn thì tôi đã biết hôm đó Duy cũng có mặt ở đó, cậu ta chính là người ở sau tấm rèm bật cười khi tôi nói chuyện với Tuxedo mặt nạ - anh trai của cậu ta, cũng chính cậu ta là người đứng vén rèm nhìn xuống tôi khi tôi đang đối mặt với cảnh sát và nhà báo bên dưới. Chết tiệt! Cái giọng cười dịu dàng hôm đó, sao tôi lại quên chứ? Cái bóng dáng cao cao trong tối đứng nhìn tôi đó, sao lại không nhận ra chứ?
Không, chỉ là không ngờ đến thôi!
- Em chỉ đứng xem thôi! Em không làm gì hết mà! Ba mẹ bọn em cũng mắng bọn em tơi bời, cũng đã xin lỗi ba của Nguyệt Khuynh, anh trai em cũng đã định sang xin lỗi Nguyệt Khuynh rồi, là bởi vì Nguyệt Khuynh không chịu gặp mà! Chuyện đó qua lâu rồi mà chị, chị bỏ qua nhé? Hoặc em sẽ tiếp tục xin lỗi cho tới khi nào chị tha thứ thì thôi!
- Đúng rồi! So với việc đụng tay đụng chân, làm khán giả vui hơn nhiều!
Tôi cười khẩy, sau đó quyết định dùng hết sức đẩy cậu ấy ra, ai dè tôi lại một lần nữa quá là phế vật, đẩy không ra đẩy, lại đau đầu đến mức gục hẳn vào lòng cậu ta, Duy ôm lấy tôi, hớt hãi gọi tên, sau đó thì lấy điện thoại ra gọi ai đó, chỉ thấy vài phút sau một chiếc ô tô từ trong nhà chạy ra, cậu ta cởi áo khoác ra choàng lên bờ vai đang run vì lạnh của tôi, rồi cúi người bế tôi vào ghế sau xe. Thật ra tôi vẫn còn nhận thức, chưa tới mức bất tỉnh nhân sự, nhưng đầu tôi đau lắm, cơ thể thì rất nặng nề, tới mức tôi không gượng dậy nổi, chỉ có thể ngồi lên chân cậu ấy, gục vào lòng cậu ấy mà run, còn cậu ấy, khuôn mặt hớt hãi vô cùng, vòng tay ôm lấy tôi vào lòng, không ngừng nói với bác tài rằng nhanh một chút.
Kết quả là tôi bị đẩy thẳng vô cấp cứu, cũng may tình trạng không có gì nghiêm trọng, tôi nhắm mắt nên không biết bác sĩ loay hoay làm gì, chỉ biết sau đó tôi nôn lấy nôn để nôn hết đồ ăn ra, bác sĩ tiêm cho tôi mũi thuốc gì đó, rồi bảo tôi uống thuốc nằm nghỉ một chốc là có thể về, do người hẳn còn hơi yếu nên dặn dò người thân chăm sóc, tất nhiên là lúc này chỉ có Duy ở đây, cậu ấy đứng ra nghe bác sĩ dặn dò.
- Bác sĩ nói chị bị sốc phản vệ do dị ứng hải sản! Không có gì nghiêm trọng, chị đừng lo, người chỉ hơi yếu một tí thôi, nghỉ ngơi thêm tầm nửa tiếng nữa là có thể về được rồi!
Tôi im lặng thở dài không nói gì.
- Chị sống với ai vậy?
Tôi im lặng không trả lời, có lẽ Duy biết tôi không có ba mẹ người thân nên nãy giờ một mình đứng ra lo cho tôi, làm tôi cũng bớt bực một chút, nhưng tôi vẫn giận lắm.
- Nếu chị ở một mình thì hôm nay đến nhà em đi! - Thấy tôi trố mắt ra nhìn, cậu ta vội giải thích thêm - Đừng lo, chị không phải ngủ với em đâu, nhà em còn dư phòng, em sẽ nhờ cô giúp việc trông chừng chị, bác sĩ nói người chị còn yếu, có thể đêm nay sẽ sốt nhẹ! Hay là em nói bác sĩ để chị đêm nay nằm viện theo dõi luôn được không?
A! Tôi biết đó giờ số tôi khắc thủy, những gì liên quan đến nước nôi đều không có gì tốt lành đến với mình nhưng đến cả sinh vật sống dưới nước cũng khiến tôi gặp xui xẻo thì đúng là tận số mà. Tôi không muốn nhập viện, cũng không muốn để nhà nhóc Duy, tôi chỉ muốn về với Khải thôi, nhưng nhìn mặt thằng nhóc Duy là biết cho dù tôi không nằm viện, không chịu về nhà, thằng nhóc cũng sẽ ship tôi đến tận nhà tôi, tận tay bế tôi lên phòng rồi đặt tôi lên giường mới chịu thôi cho mà xem.
- Chị hơi đói, em có thể đi mua cho chị ít súp hay cháo gì được không? Một chai nước lọc nữa nha! - Tôi thều thào lên tiếng.
Thấy tôi nãy giờ giận dỗi câm như hến đột nhiên mở miệng nên Duy lập tức gật đầu khẩn trương rồi vội vã đi mua. Tôi vội ngồi dậy, liếc nhìn thấy bình dịch truyền vào tay tôi cũng sắp xong rồi, vội vàng nén đau rút ra! Hu hu ông cố ông tổ ơi, đau chết đi được! Tôi nén đau rồi cầm điện thoại và bóp Duy để cạnh giường bệnh cho tôi, lập tức xỏ dép vội vã chuồn cho lẹ.
Đây là bệnh viên quốc tế, rất lớn, Duy muốn tìm tôi cũng không tìm nổi, nên ngay khi tôi bước xuống sân bệnh viện thì liền gọi cho cậu ta.
- Alo! Chị cảm ơn em nhiều nha, nhưng em không cần mua nữa đâu, chị có người đón về nhà rồi! Tiền viện phí này nọ chị sẽ chuyển khoản trả em sau nha! Bye!
Không để Duy nói gì thêm, tôi thở dài đứng trước cổng Bắc bệnh viện đợi Khải đến, lúc nãy tôi mới gọi cậu ta đến, thật ra tôi cũng muốn tự đi xe về lắm, nhưng người tôi đang yếu, lại có dấu hiệu sốt như Duy đã nói, mặc dù chỉ sốt nhẹ thôi nhưng cũng khó chịu lắm, tốt nhất cứ dày mặt nhờ Khải rồi trả ơn cậu ta sau.
Không để tôi đợi lâu, cũng là do gần nhà nên chỉ một chốc Khải đã đến, cậu ấy đi taxi, vừa thấy tôi, cậu ấy vội vã bước xuống xe, tôi gắng chút sức tàn bảo cậu ta ngồi im rồi chui vào xe, lập tức bảo bác tài chạy ngay đi.
Ai biết Duy có kiếm tôi hay không, lỡ đâu thằng nhóc cứng đầu nằng nặc giành lấy tôi thì sao chứ? Chạy trước cho chắc.
- Sao lại ra nông nổi này? - Khải hỏi tôi, cậu ta ngồi cạnh ghế sau với tôi.
- Dị ứng hải sản! - Có lẽ do tác dụng của thuốc nên tôi thấy buồn ngủ, tôi mệt nhoài gục đầu xuống, lập tức một bàn tay đỡ lấy đầu tôi kéo tôi về phía vai cậu ấy, bỗng dưng tôi cảm thấy có cậu ấy ở đây thật là tốt, chỉ cầm đôi mắt kiên định của cậu ấy, tấm lưng rộng lúc nào cũng chắn trước tôi, bờ vai mạnh mẽ lúc nào cũng có thể tựa vào ấy, tôi cảm thấy nhẹ lòng hẳn - Bác sĩ nói người còn yếu, đêm nay có thể sốt nhẹ nhưng không sao, tôi muốn về phòng, mệt lắm!
- Vậy về thôi! - Khải khẽ hít một hơi rồi buông hơi thở dài, còn tôi thì cảm nhận được cậu ấy khẽ vuốt lấy sợi tóc trên má tôi khi tôi dần rơi vào giấc ngủ.
Lúc về tới nhà thì tôi vẫn đang ngủ, mặc dù không say lắm do trên xe khá sốc, tôi dự định sẽ ngồi dậy để đi lên phòng, ai dè Khải đã tự mình bế tôi thẳng lên phòng, đặt tôi lên giường, còn tôi chỉ biết mơ hồ nói “cảm ơn”.
- Cô không thể ngủ trong cái bộ dạng này được, tự thay đồ được không?
- Được! - Tôi gật đầu, sau đó cậu ấy ra khỏi phòng đóng cửa, không quên dặn thêm - Đừng khóa cửa, xong thì gọi tôi.
Tôi cũng gật gù, buồn ngủ dễ sợ nhưng vẫn gắng sức ngồi dậy thay đồ, phải tẩy trang nữa, dù sao lớp make up để qua đêm có hại cho da nữa, nỗ lực gồng mình đánh răng đâu đó rồi mới bay lên giường trùm mền để vào giấc ngủ nặng nề, quên luôn việc xong rồi thì kêu Khải.
Trong giấc ngủ mệt nhoài ấy, tôi bỗng thấy thật là cô đơn, tôi nhớ thời tôi còn là Hoàng Nguyệt Khuynh, lúc đó mỗi khi tôi bị bệnh thì có đầy người chăm, anh trai tôi luôn túc trực bên cạnh tôi, ba mẹ tôi thì lo sốt vó, cô Linh thì không ngừng chạy ra chạy vô lo lắng cho tôi, vậy mà giờ đây tôi cóc còn lại cái gì cả. Chẳng có ba mẹ, chẳng có người thân, đến cả việc tôi vào viện cũng là do một thằng nhóc chẳng thân thiết gì bế tôi vào, rồi phải mặt dày nhờ vả một thằng con trai cùng phòng ban ơn đến đón tôi vì tôi không tự về được.
Mặc dù đã gần hai tháng trôi qua từ ngày tôi nhập vào thân xác này, đại để mọi thứ đều đã quen dần rồi, nhưng cảm giác cô độc chết tiệt này chưa bao giờ tôi chịu đựng được cả, chỉ là tôi luôn gồng mình lên bắt bản thân quên đi đừng nhắc lại, đừng sướt mướt, bắt bản thân phải nỗ lực hơn để chấp nhận rằng tôi phải sống trong cô độc tự lo lấy mình mà chẳng biết bao lâu nữa sẽ kết thúc.
Tôi nằm trên giường, giữa ranh giới giữa tỉnh táo và ngủ vùi, tôi như một kẻ mộng mị bật khóc, hình như tôi khóc không to lắm, chỉ cắn môi rơi nước mắt đến nghẹn ngào cõi lòng.
Hình như tôi cảm thấy có một bàn tay sờ lên trán tôi, nhẹ nhàng dán miếng hạ sốt cho tôi, người đó dịu dàng quệt đi nước mắt trên má tôi, cậu ấy khẽ nói với tôi rằng:
- Không sao mà!
Tôi cô đơn lạc lõng chơi vơi giữa biển mệt mỏi của cảm xúc, chỉ biết nắm lấy tay cậu ấy, nức nở nói lại rằng:
- Tôi nhớ ba mẹ tôi lắm, tôi nhớ nii của tôi, nhớ cô Linh, nhớ cả con Bơ béo nữa, tại sao tôi lại phải chịu cái cảnh cô độc này chứ? Tại sao chứ?
Một hồi im lặng phủ lấy không gian, tôi chẳng nhớ tôi đã khóc bao lâu, thậm chí còn chẳng nhớ sau đó mình có nói xàm gì không, chỉ cảm thấy đất trời như quay cuồng, rồi bóng tối ập lấy tôi, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ, trong lòng bàn tay tôi, sự dịu dàng và hơi ấm từ bàn tay ấy vẫn luôn hiện hữu, chưa một phút rời đi.
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy thì cơn sốt đã qua đi, người cũng cảm thấy đỡ hơn ít nhiều, khẽ hít lấy một hơi, dù sao thì cơ thể của Lọ Lem cũng rất tốt, không có yếu ớt, nên tốc độ hồi phục cũng nhanh. Tôi cảm thấy đói meo, do tối hôm qua ói hết trơn rồi, còn gì trong bụng đâu, thế là tôi rời giường, ai dè suýt nữa thì dẫm phải Khải đang nằm dưới sàn.
Dương Nguyên Khải vẫn còn đang ngủ dưới sàn nhà, trên một tấm đệm mỏng trải cạnh giường tôi, tấm chăn trên người hơi hất ra, trời sáng vẫn lạnh lắm, tôi liền cầm lấy chăn nhẹ nhàng đắp lại cho cậu ấy, cậu ấy nằm hơi nghiêng, không gian tranh tối tranh sáng, hàng mi dài rợp khép lại, sòng mũi thật cao, cả khóe môi kia khi khép lại cũng thật là xinh đẹp.
Cậu ấy ở bên cạnh chăm sóc tôi cả đêm qua, trời đêm thì lạnh, giường của tôi thì hai người nằm vẫn ổn, vậy mà cậu ấy vẫn kiên quyết trải đệm mỏng nằm dưới đất, cho thấy cậu ấy tốt bụng và tôn trọng tôi cỡ nào.
Cảm thấy hôm nay nhất định là một ngày đẹp trời, tôi xuống nhà vệ sinh ở tầng trệt để đánh răng, tránh qua lại làm cậu ấy thức giấc, sau đó đi bộ ra đầu hẻm mua hai phần ăn sáng nóng hổi mang về nhà.
Chỉ mới hơn 6 giờ sáng, trời vẫn lạnh, có chút sương giăng trên không trung, lá cây ẩm ướt, hạt nước long lanh, có tiếng chuông gió gõ lanh canh, lúc tôi bước vào cổng, Khải đã dậy từ khi nào, cậu ấy nhìn tôi đánh giá một lượt:
- Có vẻ khỏe lên rồi hả?
- Ừ đỡ hơn nhiều rồi!
- Chứ sao? Công tình tôi chăm sóc cô cả đêm đấy!
- Thì tôi báo đáp bằng cách mua đồ ăn sáng cho cậu đây!
- Cô đang làm cái việc mà ngày nào tôi cũng làm cho cô đấy!
- Thì tí ăn xong tôi rửa chén luôn mà!
Khải nhìn tôi bật cười, sau đó đón lấy hai phần đồ ăn sáng trên tay tôi, giúp tôi cho ra tô, dặn tôi ngồi im mất công lại lăn ra bệnh, cậu ta lại phải cực nhọc chăm sóc nữa, thậm chí ăn xong còn giành luôn phần rửa chén của tôi.
Nhìn bóng dáng cao cao mang tập dề và bao tay rửa chén, tôi nhất thời chống cằm cảm khái một câu:
- Không biết thiếu cậu tôi phải sống làm sao nữa!
Khải quay lại nhìn tôi, đôi mắt nâu dịu dàng, nhoẻn miệng cười:
- Giờ mới biết hả?