Hai ngày sau, Hoài Phương xuất viện. Cuộc sống lại trở về như bình thường.
Ánh Dương sau một buổi ôn luyện, mệt mỏi nằm ườn ra mặt bàn. Đám người ở đằng sau vẫn còn đang cặm cụi giải đề. Đặc biệt là Trí Dũng, cậu ta nhìn chằm chằm vào tờ đề, lại nhìn thấy bài làm xong hết của Ánh Dương, tay nắm chặt cây bút.
Thầy giáo trở lại lớp, dặn dò vài câu rồi kết thúc buổi học.
- Hôm nay ôn đến đây thôi, mấy đứa về xem lại các dạng với luyện đề cho kĩ. Dương, ở lại thầy bảo chút.
Ánh Dương đang cất sách vở, nghe thấy thầy nói vậy, vô tình chạm mắt với Trí Dũng. Đôi mắt cậu ta đỏ lên, quay người rời đi.
- Vào đây nhìn xem bài này.
Thầy đưa một tờ lời giải một bài toán. Trên đó chỉ ghi vài gạch đầu dòng nhỏ. Người học không tốt toán có thể nghĩ đây chỉ là lời nháp linh tinh của học sinh nào đó, nhưng Ánh Dương có thể nhìn ra. Đây rõ ràng là lời giải của một bài toán chứng minh BĐT nào đó, chỉ là ngắn gọn quá thôi. Dạng đề mà cô vừa hãi vừa thích năm lớp 10.
- Thế nào, có hiểu bạn học sinh này viết gì không ?
- Sơ sơ thôi ạ.
Thầy đột nhiên cười, đưa một tờ giấy khác cho cô. Ánh Dương chăm chú đọc, là lời giải chi tiết bài toán ấy. Điều đặc biệt ở chỗ có tới tận 5 lời giải.
- Cái này ?
- Sao? Có phải thấy bất ngờ lắm không? Chỉ một bài toán CM, có thể ra tận 5 cách giải. Có phải rất giỏi không ?
“ Không phải rất giỏi đâu, mà là rất rất giỏi luôn ấy chứ ”- Ánh Dương cầm tờ giấy mà không khỏi suy nghĩ. Đến cô khi giải cùng lắm cũng chỉ nghĩ được 2 cách đầy trật vật.
- Thầy đã nghĩ là một trong những bạn ở đội tuyển toán trường ta. Nhưng dò nét chữ thì chả đứa nào giống cả. Nếu như tìm được người này …
- Ý thầy là?
- Có thể em nghĩ thầy có vấn đề khi chỉ vì một bài toán 5 cách giải mà như vậy. Nhưng Dương này, đội tuyển của ta tuy chọn lọc rồi, thầy vẫn chưa thấy có nhiều điểm sáng. Thi giải HSG QG còn chưa nắm chắc, huống hồ nói đến các giải quốc tế lớn hơn.
Không phải thầy nói các em không giỏi. Nhất là em, khả năng về toán vô cùng tốt. Thầy và các thầy cô trong tổ đều đánh giá rất cao. Nhưng một mình em thì không thể gánh được cả đội tuyển. Dũng thì có chậm trong cách suy luận, Minh thì thiếu logic trong cắt nghĩa đề, Phúc thì vẫn còn mải chơi quá. Một đội tuyển như vậy, sao có thể …
Thầy giáo nói rất nhiều. Ánh Dương biết, tất cả đều là sự thật. Chính bản thân cô khi đã thi đấu nhiều giải cũng chưa thật sự tự tin về mình. Cầm tờ 5 cách giải trên tay, cô có thể hiểu được ý của thầy. Đó không phải nhưng cách giải thông thường, nó là những cách mà hiếm ai có thể nghĩ ra được.
- Thầy, em sẽ thử tìm bạn học sinh này.
- Sao mày vẫn chưa về ?
Hoàng dắt xe ra, thấy thằng bạn mình đang đứng ngó xung quanh, lên tiếng hỏi.
- Kệ tao.
Trí Dũng bực bội lên tiếng, ánh mắt cứ ngó nhìn vào phòng học mình vừa ở.
- À, vừa đi ôn toán xong chứ gì ?
Hoàng nhìn Dũng, đứa xuất sắc nhất ở lớp nó. Nhờ Dũng, lớp nó mới đường hoàng được sánh với mấy lớp A của trường. Nó nhìn tuy đần đần vậy thôi mà giỏi toán khiếp, so với mấy thằng còn 1+2 bằng mấy như Hoàng, Dũng siêu. Ở lớp đứa con gái nào không thích nó. Điều ấy làm Hoàng ghen tỵ lắm, nhưng biết làm gì được, nó đâu giỏi toán như thằng này.
Hoàng đưa mắt nhìn theo Dũng. Nhìn thấy một đứa con gái xinh xinh, nhỏ nhắn, đeo một chiếc cặp xanh dương to bự. Tuy không đeo kính nhưng lại nhìn rất tri thức nha. Kiểu nhẹ nhàng chứ không sắc mắt như hoa khôi khối – Hoài Phương. Thấy thằng bạn mình cứ nhìn theo bóng đứa con gái, Hoàng chọc:
- À, thì ra là đợi gái. Chú mày ..
Thích kiểu gì mà ánh mắt lại thế kia.
Trong khi Hoàng còn đang thắc mắc, Dũng quay lại, ánh mắt như phủ một tầng đen mỏng khi chạm phải con xe dạng phân khối của Hoàng:
- Tao nhờ mày một việc, làm được có thưởng.
Hoài Phương thu dọn túi, cẩn thận cất đôi giày múa vào túi. Cô ngồi trên ghế, lấy thuốc xoa xoa chân.
“ Đau quá, đau muốn chết đi được ”
Bôi thuốc xong, lại đi đôi giày khác vào. Hoài Phương đứng dậy, nhìn hình ảnh mình trong gương. Thiếu nữ 17 tuổi, khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ, mồ hôi nhễ nhãi nhưng lại không hề xấu xí. Cả người tràn đây hương vị của tuổi trăng tròn.
Hoài Phương nhìn phòng tập không một ai. Lúc nào cô cũng là người ra về muộn nhất. Vì đây là sở nguyện, là hạt mầm mẹ gieo cho cô từ khi còn nhỏ. Cô nhất định sẽ không để mẹ thất vọng.
Đào Thư buồn chán nghịch nghịch mũi giầy, mắt chốc chốc lại nhìn phòng tập múa số 2. Từ lúc chuông reo hết giờ cũng đã được hơn 40 phút. Người cô tìm vẫn không thấy đâu, hay là hôm nay chị ấy không đến nhỉ ? Không có đâu, rõ ràng lúc nãy cô còn nghe lỏm được các anh chị ra về còn bàn tán về cú xoay của chị ấy cơ mà.
Hoài Phương không chỉ xuất sắc ở trường mà còn vô cùng nổi tiếng ở Trung tâm nghệ thuật. Ai mà chả biết sau mỗi buổi tập, cô đều ở lại một mình hơn tiếng tự tập luyện. Có người còn đồn rằng cô tập nhiều đến nỗi mòn cả đế giày múa, phải thay nhiều lần.
Đào Thư tuy mới đăng kí vào Trung tâm nhưng đã nghe không ít lời đồn về sự rực rỡ Hoài Phương. Ngay cả ở trường, nam sinh mà cô bé thầm thích cũng dính tin đồn với chị ấy.
Đợi mãi mới thấy cửa phòng tập mở ra. Hoài Phương đeo túi, mệt mỏi đi ra.
- Chị Hoài Phương.
Nghe thấy tiếng gọi, Hoài Phương ngước mắt lên nhìn. Nhận ra người đó là ai, cô lạnh lùng quay đi. Tại sao người cô ghét cứ thích tìm đến cô nhỉ ?
- Chị ..chị đừng đi.
Đào Thư bối rối không biết thế nào. Trời ơi không được đâu, cô ngồi đây chờ gần tiếng đó.
- Nếu như về chuyện của lớp trưởng lớp tôi, thì yên tâm. Tôi đây chả có tí tẹo ý gì với cậu ta đâu.
Đào Thư bất ngờ, sau đó lại rối bời. Ghét đến mức còn chả thèm nói tên cơ mà, cô đây cũng tự hiểu rồi.
- Không không, em đến không vì chuyện đó.
Hoài Phương sau mấy tiếng tập đã mệt lắm rồi, lại phải đứng đây chờ đợi con người vòng vo này. Cô không khỏi cáu gắt :
- Vậy thì vì chuyện gì ? Rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện ?
- Không không đâu.
Đào Thư khóc trong lòng, chị ấy đáng sợ quá.
- Là…vì chuyện của anh Đăng.