Lời nói chỉ đủ cho một mình cậu nghe thấy. Lưu Hải Đăng nắm chặt tay, nhìn theo bóng lưng Hoài Phương rời đi.
Sau đó, Lưu Hải Đăng chính thức được gia nhập vào đội tuyển Toán của trường chỉ sau mấy tháng nhập học, được đặc cách không phải lên lớp bình thường, tập trung ôn luyện . Bài làm gia nhập sau của cậu cũng được đăng minh bạch trên trang trường. Dòng chữ dứt khoát, cách giải ngắn gọn thông minh. Ngay cả những thành viên trong đội trước đó cũng phải dè chừng.
Ánh Dương chăm chú nhìn bài làm của cậu trên máy tính, tay phải lại không ngừng viết viết gì đó ra vở. Đề toán này thầy ra quả thực quá ác, mới câu thứ ba đã khiến cô nghĩ mãi không ra. Nhìn lại cách giải của Lưu Hải Đăng, cô không khỏi thán phục.
Bảo sao thầy lại vui mừng như vớ được vàng tới vậy.
Ánh Dương đọc xong lời giải, lại hí hoáy viết thêm một lúc, rõ ràng tự thử giải lại nhưng vẫn thấy có khúc mắc. Đi hỏi thầy kiểu bị cũng bị giao thêm xấp bài tập, hỏi thẳng người viết có lẽ vẫn tốt hơn ha?
Nghĩ đến điều đó thôi, tự nhiên mặt phủ một tầng hồng lạ lùng. Ánh Dương ngại ngùng lấy vở che mặt lại, lén lút rời khỏi lớp học.
Hoài Phương ra khỏi phòng Đoàn, nhớ lại mấy lời vừa rồi của thầy cô thì không khỏi suy nghĩ. Được vào đội tuyển của trường là một niềm vinh hạnh với mỗi học sinh, lần thứ hai được chọn Hoài Phương tất nhiên cảm thấy tự hào và đắc ý. Nhưng cuộc thi Đại sứ này cũng rất thú vị, lại còn được đi trải nghiệm nước ngoài. Hoài Phương trước giờ không ít lần được đi nước ngoài với ba, nhưng mục đích đều là du lịch hưởng thụ. Lần này nếu được đại diện trường tham gia, không chỉ đi du lịch mà còn được học tập, thu được không ít cơ hội mở rộng sau này.
Nhưng mà, bỏ đội tuyển, cô thực sự không nỡ. Những ngày tháng tuy vất vả nhưng tự hào. Năm ngoái cô đã miệt mài như vậy, nhưng vì là lần đầu tiên chưa có sự chuẩn bị tốt, không đạt được kì vọng của bản thân, còn định phục thù. Tuy vậy kết quả cũng không thực sự tệ, vả lại cô cũng không tự tin năm nay mình có thể đạt giải cao. Suy đi tính lại, Cuộc thi Đại sứ kia có vẻ vẫn tốt hơn chút.
Nếu tham gia, sẽ là hơn 1 tháng lận …
Trong khi cô đang đau đầu lựa chọn, lại thấy bóng dáng nhỏ quen thuộc thì không khỏi mỉm cười. Ở lại xem ra vẫn tốt hơn, ít ra cô sẽ không phải cô đơn. Hoài Phương đi nhanh tới dãy lớp học, miệng gọi:
- Ánh Dương, đợi tôi.
Mải chạy theo nên cô không để ý, không cẩn thận va vào một đám học sinh đang nô đùa trước mặt. Hoài Phương liền bị đẩy ngược ra sau, người đập vào cửa kính gần đó, máu chảy ròng ròng xuống hại mọi người xung quanh đó hốt hoảng một phen.
Cơn đau chưa kịp đến, cô chỉ cảm thấy bản thân như hẫng một nhịp, cánh tay dường như mất cảm giác, có dòng gì đó chảy. Đáy lòng tự nhiên dâng lên một nỗi chua xót lạ kì khi thấy hình ảnh trước mắt. Người con gái nhỏ nhắn, cầm vở, ngại ngùng nhìn lên người con trai đối diện. Trong khi đó, chàng trai cũng không ngần ngại nhìn xuống theo ánh mắt của người con gái.
Dưới ánh nắng cuối ngày chiếu lên, Hoài Phương cảm giác như đang bắt gặp một cảnh trong bộ phim nổi tiếng nào đó. Họ đẹp đôi đến mức khiến người khác phải ghen tỵ.
Một người là bạn thân của mình. Người là người người mình căm ghét.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng kêu của mọi người. Có người còn sợ hãi thét lên.
Đến khi cánh tay cảm nhận được sự đau đớn, cô chợt thấy bóng dáng quen thuộc như đang về phía mình.
Bóng người cô căm ghét.
Ánh Dương nhặt cuốn vở mà Lưu Hải Đăng vô tình làm rơi xuống đất. Ngước nhìn theo bóng cậu chạy lại đám đông. Mắt tự nhiên nóng lên, ươn ướt đến chính cô cũng bất ngờ.