Trong phòng bệnh, ông Hòa không khỏi xót đứa con gái, vừa giận vừa thương nhưng lại không thể làm gì được. Hoài Phương yên lặng để cho cô y tá thay băng cho mình. Mày đẹp chốc chốc lại nhíu lại, đến khi chạm vào vết thương ở cánh tay thì kêu lên một tiếng. Cô y tá bên cạnh vội vàng điều chỉnh tay, cuốn nhẹ nhàng hơn.
- Đầu tháng thì tai nạn xe, nằm viện mấy ngày liền. Cuối tháng lại xảy ra như vậy, con không thể để ý hơn được sao ?
Ông Hòa không nhin được nói vài câu. Dì Lưu ở bên cạnh lên tiếng an ủi:
- Cũng đâu phải con bé cố ý, đều là sự cố cả thôi. Đừng quát, tội con bé.
Rồi quay sang Hoài Phương, hỏi:
- Con muốn ăn không để dì về nấu ?
Hoài Phương được băng xong thì quay sang ông Hòa, lờ đi câu hỏi của Lưu Yên.
- Con muốn về nhà.
- Dì hỏi không biết mở miệng trả lời sao? Vết thương chưa đỡ thì ở lại vài ngày theo dõi đã.
- Không muốn.
Hoài Phương nói xong liền trèo lên giường bệnh, chùm chăn vờ ngủ. Ông Hòa thấy vậy thì vô cùng tức giận, lớn tiếng:
- Con có thái độ gì vậy hả? Mọi người đều là lo lắng cho con đấy!
Lưu Yên bên cạnh liên tục vỗ lưng, làm dịu đi cơn tức giận.
- Chà, với bài này thì mọi người định giải quyết như thế nào?
Ánh Dương viết ra giấy nháp vài ý, sau đó lại gạch đi, lắc nhẹ đầu rồi lại viết. Mọi người trong nhóm cũng cúi đầu xuống, cố nghĩ ra cách giải. Đột nhiên, tiếng ghế kéo ra, sau đó vang lên giọng nói quen thuộc:
- Thầy! Em xin về trước được không ạ?
Ánh Dương đang cặm cụi viết thì dừng bút lại, quay sang nhìn. Lưu Hải Đăng đứng thẳng người, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng, chờ mong câu trả lời từ thầy. Ánh Dương biết rằng nếu thầy có không đồng ý, cậu cũng sẽ tìm mọi cách xin về.
Thầy giáo mỉm cười, nhìn học trò mà hỏi lại:
- Có lí do đặc biệt nào không?
Lưu Hải Đăng mím môi, ánh mắt dao động rồi lại nhanh chóng nhìn thẳng thầy, đáp:
- Thăm người ốm ạ.
Ánh mặt khi nói dịu lại, lại hiện lên vẻ lo lắng. Ánh Dương chậm rãi nhìn cậu.
Nắng cuối ngày hắt vào cậu, làm cho khuôn mặt như phủ một lớp lấp lánh màu bạc. Lông mày mỗi khi nói chuyện sẽ luôn nhíu lại. Nhìn có vẻ hung dữ nhưng lại rất đẹp trai. Bảo sao khi mới chuyển và, mọi người lại gọi cậu ấy là tên cục súc có nhan sắc. Ánh Dương gật gù, sau đó va phải ánh mắt ai đó thì ngại ngùng, quay lên.
- Sau khi tan học có thể thăm sau. Em ngồi xuống trước đi, lát tôi sẽ cho tan sớm.
- Không được.
Tất cả mọi người, kể cả thầy giáo nghe xong đều bất ngờ. Nói gì thì nói, đội tuyển toán luôn là con cưng trong các đội tuyển. Vào được đó là niềm vinh dự, nhưng để trụ vững thì rất khó. Ai cũng biết, vào được phải là người có năng lực, nhưng không phải thi sẽ được giải. Tất cả đều phải nỗ lực hết mình, cố gắng hơn 100% bản thân mình có thể. Ánh Dương cũng phải thừa nhận, đi ôn đội tuyển còn kinh khủng hơn chạy marathon nghìn mét. Chỉ có thêm thêm, thêm giờ ôn, thêm bài tập, thêm cố gắng chứ không có bớt. Huống hồ chính thầy giáo cũng đã nhượng bộ, cho nghỉ sớm hơn mọi hôm.
Lưu Hải Đăng nói xong thì thu dọn đồ trước mấy con mắt ngơ ngác. Cậu đi đến phía bục giảng đặt một tờ giấy lên bàn, quay đầu lại nói “Xin lỗi thầy” rồi ra khỏi cửa lớp học.
Trí Dũng nắm chặt tay nhìn mọi hành động trước mặt, Thấy thầy cầm tờ giấy lên xem, gật gù mỉm cười thì nắm chặt tay, đăm đăm nhìn về phía cửa. Tiếng thầy giáo vang lên lần nữa:
- Nếu mọi người chưa nghĩ ra cách giải thì có thể tham khảo cách giải của Hải Đăng. Minh, truyền cho các bạn. Bạn ấy chứng minh vế trái trước, so sánh với …
Thầy giải thích, tờ giấy đã được truyền xuống chỗ Ánh Dương. Nhìn nét chữ rắn rỏi quen thuộc, cách giải toán luôn như vậy. Ngắn gọn, dễ hiểu nhưng nét chữ nhìn ra là đưa bút rất nhanh, có hơi ẩu so với mọi lần. Ánh Dương nắm chặt tờ giấy, lòng có gì đó sượt qua đầy khó chịu.
- Nhìn xem, cách giải này rất thông minh. Không cần phải chứng minh cả hai vế nữa, xét từ đầu bài ta đã có đáp án rồi. Tôi nói rồi làm gì cũng đọc kĩ đề, không nghe cơ. Xem người ta về sớm cũng đàng hoàng vậy mà.
Mọi người chạy lại bàn Ánh Dương xem cách giải. Trí Dũng cũng không nhin được mà buồn bực. Cậu ta quả là giỏi hơn mình. Có người trong đó nói nhỏ:
- Cậu ta gan to não cũng to ha?
- Gan não gì ở đây, mau học tập người ta đi kìa.
Thầy giáo nghe được, không khỏi cốc đầu người vừa nói.
Ánh Dương cầm xấp đề vừa photo, cẩn thận bỏ vào cặp rồi đạp xe về nhà. Trời đã tối, trên đường cũng ít người qua lại hơn. Đèn đường được bật lên, tạo thành vệt sáng dài in trên mặt đất.
Ánh Dương đã quen với việc tan học muộn hơn rất nhiều so với các bạn khác. Cũng quen với việc mỗi ngày khi ôn về cặp luôn nặng hơn bởi những tập đề và tài liệu. Cô luôn tự động viên, khích lệ bản thân. Cố gắng hơn mọi người một chút, tương lai sẽ tốt hơn một chút. Lúc đó thoải mái cũng chưa muộn.
Có lẽ vì điều đó mà cô vẫn luôn cố chịu đựng sự mệt mỏi mỗi ngày mà không hề kêu ca.
Ánh Dương đạp xe, nhưng chốc lại nhìn qua của kính của mấy ngôi nhà ven đường. Mấy ngày nay cô cứ luôn có cảm giác ai đó đang đi theo mình. Sau đó lại tự thuyết phục không phải trên mấy bộ phim, làm gì có ai rảnh đi theo dõi cô thì mới yên tâm. Nhưng cảm giác lo sợ vẫn âm ỉ tồn tại. Ánh Dương cũng không biết mình vì sao lại có cảm giác ấy.
Xe đột nhiên phanh kít lại, rồi không thể đi được nữa. Ánh Dương dừng xuống, ngó đầu nhìn thì thấy xích xe bị tuột.
Ánh Dương đau đầu, không biết nên làm thế nào. Ngó xung quanh thì vắng vẻ, đay không phải khu dân cư. Mấy ngôi nhà cũng ở cách xa nhau, đèn đường thì cứ tối tối, chốc chốc lại như sắp hỏng.
Ánh Dương định lấy điện thoại ra gọi bố mẹ thì nghe thấy tiếng xe từ xa gào rú lên, như đang phóng đến chỗ cô.
Chiếc mô tô ngày càng phóng lại gần, tiếng động cơ ồn ã cả một chỗ. Ánh Dương định tránh đi nhưng dường như nhận ra chiếc xe quả thực tiến lại chỗ mình thì không khỏi sợ hãi. Chân không di chuyển được, yên lặng như chờ bị va phải.
Cho đến khi cảm nhận được chiếc xe ở ngay trước mình thì cô được một hơi ấm bao lấy mình. Cả người ngã sang vệ đường, tránh kịp chiếc xe. Bên tai là giọng nói quen thuộc:
- Gấu trúc nhỏ, ngốc nghếch!