Vẽ hình cho tớ

Chương 3

Ánh Dương mệt mỏi dắt xe vào nhà xe, sau đó gần như lết cái thân lên lớp. Vừa vào đến lớp đã gục xuống bàn, ngay cả cặp sách cũng chưa bỏ ra.

Hình ảnh này dường như đã quá quen thuộc với lớp 11A. Ai cũng thở dài, thương thay cho số phận người đang nằm gục trên bàn kia. Cũng tự cảm thấy phúc phần mình quá may mắn.

Hoài Phương cầm tệp giấy đến chỗ Ánh Dương, đặt lên bàn một cách nhẹ nhàng. Chưa kịp rời khỏi chỗ, bỗng nhiên Ánh Dương giật mình bật dậy, lùi ra ghế ra đằng sau vài phân:

- Đề toán hả bà ?

Hoài Phương mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống.

- Của thầy Huy nhờ tôi đưa cho bà.

Dứt lời, cô đã thấy mặt bạn mình tái mét. Nhìn Ánh Dương đưa đôi mắt hoang mang về phía mình, Hoài Phương giải thích:

- Đừng lo, tôi xem qua rồi. Chỉ là tờ tổng hợp mấy dạng toán cơ bản thôi. Thầy đưa cho để bà ôn tập thêm.

Ánh Dương giương đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía bạn mình, cho đến khi nhận được cái gật đầu chắc chắn, cô mới thở phào. Hoài Phương hỏi:

- Thầy giao nhiều đề lắm à ?

Ánh Dương gật đầu, ủy khuất giơ bảy ngón tay ra, nói:

- Là 17 đề, 17 đề đấy. Bà biết không, thầy chỉ cho tôi có hai ngày rưỡi để làm. Tôi cày bục mặt mới làm được 12 đề. Còn tận 3 đề hình nữa mà chiều nay nộp rồi.

Hoài Phương đưa đôi mắt thông cảm, cô cũng không thể làm giúp được.

- Hay đưa tôi một đề, lát tôi làm cho.

So về toán học, Ánh Dương tuy rằng có phần nổi trội hơn. Nhưng nói đến mặt bằng chung, Hoài Phương lại có phần nhỉnh hơn. Tóm lại, cái đề toán học sinh giỏi này, Hoài Phương vẫn có khả năng giải quyết được.

- Nhưng bà còn phải giải đề anh nữa. Bà không sợ cô à ?

- Mấy đề đấy tôi làm gần xong rồi, cũng chưa nộp vội.

Mặc dù thấy bạn có ý tốt nhưng Ánh Dương vẫn thấy không nên. Cô từ chối:

- Chắc là không cần đâu bà ạ. nếu không làm tôi sẽ bảo thầy sau.

Nếu bạn đã nói thế, Hoài Phương cũng không ép buộc.

- Vậy bà nghỉ ngơi đi.

- Ừ.

Hoài Phương trở về chỗ của mình. Ánh Dương cũng không có ý định ngủ nữa, cô lấy đề ra làm tiếp.

- Ánh Dương, có người tìm cậu.

Nghe tiếng lớp trưởng gọi, Ánh Dương cũng lờ mờ đoán được ai tìm mình. Trước khi ra khỏi lớp, cô còn cầm theo tập đề.

Trí Dũng đã đừng chờ ở trước cửa, khi thấy Ánh Dương ra thì sốt sắng hỏi:

- Sao cậu lề mề thế ?

Ánh Dương vẫn trong tình trạng mệt mỏi vì thiếu ngủ, cô cũng không muốn nói nhiều, chỉ hỏi:

- Đề nào ?

Trí Dũng cũng không cằn nhằn nữa, đi thẳng vào vẫn đề:

- Câu 7 đề 9 với câu 5 đề 11.

Ánh Dương không nói thêm, đưa thẳng tờ có lời giải của mình.

Trí Dũng như mèo thấy cá, cầm lấy rồi vội đi về lớp, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói. Ánh Dương ngáp ngắn ngáp dài, chuẩn bị đi vào lớp thì Hoài Phương đã khoanh tay, đứng chặn ở cửa. Cô hỏi:

- Bà lại cho cậu ta mượn đáp án à ?

Ánh Dương gật đầu. Lông mày của Hoài Phương đã mắt đầu nhíu lại, mắt đẹp trở nên cau có, cô nói:

- Đã bảo bà bao nhiêu lần rồi. Đừng có cho cậu ta mượn. Đến lúc đấy công lao đều là của cậu ta.

- Bà thì thức đêm giải đề, còn cậu ta chỉ mất mấy phút chép lại cách giải.

Ánh Dương đã nghe mấy lời này không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà cô vẫn không thể không cho Trí Dũng mượn. Chỉ cần nghĩ đến năm ngoái, chỉ vì không giải được đề, thầy không cho vào đội tuyển. Cậu ta đã bức bách đến mức treo cổ đòi tự vẫn. Nghĩ đến đã thầy rùng mình. Dù sao cô cũng chưa muốn gián tiếp hại người.

Bỏ lại Hoài Phương ở đằng sau khuyên nhủ, Ánh Dương trực tiếp đi vào lớp ngủ. Hoài Phương tức đến mức không thốt lên được lời nào:

- ÂY...Tôi còn chưa nói hết...

Vốn dĩ định khuyên bảo bạn vài câu, nhưng lại có người hỏi bài. Cô tức giận không nói nữa, đem khuôn mặt cau có giúp bạn làm bài.

Ánh Dương nằm gục trên bàn, mắt vẫn mở. Nhắm rồi lại mở. Mở rồi lại nhắm. Cô vẫn không tài nào ngủ được. Chỉ cần nghĩ đến một người, cô lại không thể ngủ được. Hình như hôm nay cậu ấy lại đến muộn.

Ánh Dương quay xuống phía cuối lớp. Cái bàn vẫn trống không. Cô có chút thất vọng. Bên tai nghe thấy tiếng chỉ bài của Hoài Phương.

- Chưa chia động từ, kiến thức cơ bản như vậy mà cậu cũng sai được. Còn nữa,phrasal verbs thì điền sai lung tung. Trước khi hỏi tôi, cậu không biết soát lại lỗi sao ?

Hoài Phương nhìn bài bị mình khoanh bút đỏ tứ tung. Mấy bạn ở bên cạnh đều khuyên cô hạ hỏa. Nhìn thấy người bị mình nói khuôn mặt lúc này cũng đã cúi gằm mặt xuống. Cô cũng cảm thấy mình hơi quá lời. Liền dịu giọng lại:

- Sửa lại chỗ này đi. Thêm "ed" vào sau động từ "call". Còn đây là đảo ngữ, không thể chia thế này được.

Bạn học sinh nữ bị nói kia nghe vậy liền nhanh chóng lấy bút sửa lại. Mấy bạn ở bên cạnh cũng ghi nhớ. Ai bảo đây là học sinh giỏi toàn diện của khối. Lớp trưởng 11A nhìn Hoài Phương chăm chú chữa bài cho bạn. Cậu liền bị mấy bạn bên cạnh khuých tay để í. Đến mức cậu phải đỏ mặt đưa tay lên ý chỉ bí mật.

Còn Hoài Phương vẫn giúp bạn làm bài , trong phút lơ đãng. Cô đảo mắt xuống phía bàn cuối, thấy chỗ ngỗi vắng, rất nhanh sau đó lại quay đi.

Trong một góc nhỏ của thư viện, có hình bóng người con gái ghi ghi chép . Bên cạnh lộn xộn đống tờ giấy nháp, còn có cả tập đề toán . Được một lúc, lại có vài tờ nháp "mất trong trắng" bị vứt ra xa.

Ánh Dương vò đầu bứt tai, gặm bút hơn 30 phút đồng hồ vẫn chưa giải quyết sau bài toán hình. Cho đến khi cô quyết định bỏ cuộc thì bỗng nhiên một tệp giấy đập xuống bàn.

Ánh Dương ngơ ngác ngẩng lên nhìn.

- Thì ra là trốn ở đây.

Vẫn là giọng nói đấy, lại còn mang ý cười. Hải Đăng ngồi xuống bên cạnh, nói:

- Này.

Ánh Dương chậm chạp ngồi dậy, nhìn thấy tờ giấy mà Hải Đăng đưa cho là phần giải lúc nãy mình vừa đưa cho Trí Dũng. Cô có hơi bất ngờ, hỏi :

- Cậu lấy ở đâu vậy ?

Hải Đưng đưa mắt nhìn xung quanh thư viện, trả lời:

- Nhặt được.

Ánh Dương càng khó hiểu hơn khi nhân được câu trả lời. Tờ đề này cô đâu có ghi tên, với lại Trí Dũng sẽ không bao giờ làm rơi nó.

Cảm nhận được sự ngờ vực trong ánh mắt của Ánh Dương, Hải Đăng chỉ cười, nói:

- Chữ xấu như ma thế này, chỉ có thể là chữ cậu.

- C..ẬU.

Nhận ra mình đang ngồi ở thư viện, Ánh Dương lập tức hạ tông xuống:

- Chữ cậu thì có.

Hải Đăng nhún vai, thích thú nhìn đống đề toán, hỏi:

- Đi hẹn hò riêng với mấy đê toán sao ?

Dường như vẫn còn tức giận vì câu nói vừa nãy, Ánh Dương không trả lời, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục làm đề.

- Thử áp dụng hệ thức lượng giác trong tam giác vuông ở lớp 9 xem. Chứng minh hai tam giác đó bằng nhau sẽ tìm ra được kết quả.

Ánh Dương như được khai sáng, liền lập tức viết ra nháp. Loay hoay một lúc, cô mới giải ra được bài toán. Sau đó lại gặp vấn đề trong ý e)chứng minh hai mặt phẳng song song.

Ánh Dương quay sang nhìn, vẫn thấy Hải Đăng đang chăm chú nhìn tờ giấy mình viết.

- Cậu học đi, tôi về lớp.

Lúc Hải Đăng đinh đứng dậy, dũng khí trong người cô từ đâu chui ra, kéo lấy tay áo, lí nhí nói:

- Cái đó..cậu giúp tôi giải nốt ý này được không ? Dù sao bây giờ cũng là giờ tự học n..ên..nên...

Ánh Dương vừa hỏi xong thì cúi gằm mặt xuống, chờ đợi câu trả lời. Đột nhiên cô thấy tay mình bị gạt ra, phòng học yên tĩnh không có tiếng đáp.

Lòng đột nhiên trùng xuống.

Ánh Dương cúi gằm mặt, thu mình lại, nói:

- Không phiền cậu nữa.

- ....

- AI NÓI tôi không giúp cậu ?

Lúc đáp lại, Hải Đăng còn cố ý nhấn mạnh câu hỏi. Sau đó cậu ngồi xuống bên cạnh Ánh Dương, cầm bút chỉ vào hình vẽ:

- Ngốc nghếch.

Ánh Dương cảm nhận được một sự rất gần...thực sự rất gần. Cô kéo ghế lùi ra xa thì có người lại thì có người lại kéo ghế gần hơn.

- Ngồi ra xa như vậy làm gì ?

- Hả ?

- Tôi bảo CẬU đấy.

- À..Ờ..

- Cái ý này này, trước tiên cậu phải chứng minh nó song song đã. Không phải đã giải quyết ở trên rồi hay sao ?

- ....

- ...Sau đó chỉ cần chứng minh ...

Khánh Ly cầm chồng sách đến, thấy bạn mình đang ngẩn ngơ thì lên tiếng hỏi:

- Cậu lại đang suy nghĩ gì đấy ? Mau vào dọn sách đi kìa.

- Cậu có nhìn thấy ai kia không ?

Khánh Ly nhìn theo hướng chỉ tay của bạn mình, chỉ thấy bóng dáng của một người con gái rất quen.

- ..Hoài Phương?

Nhận được cái gật đầu cùng với ánh mắt đầy si mê của đứa bạn, Khánh Ly thật không hiểu nổi mà lên tiếng:

- Rồi sao ? Tương tư à ?

Người bạn kia liền lên tiếng:

- Hoa khôi của khối vừa nói chuyện với tôi đó. Cha mẹ ơi! Người gì đâu mà xinh dữ.

Khánh Ly lắc đầu bó tay, hỏi:

- Cậu ta nói chuyện gì với cậu ?

Người bạn kia liền chỉ vào chỗ Ánh Dương, nói:

- Tôi thấy cậu ấy đứng nhìn vào trong thư viện khá lâu. Có lẽ là nhìn hai người kia. Sau đó nhờ tôi chuyển lời đến bạn gái nữ sau tiết tự học thì đến phòng giáo viên tổ toán.

Khánh Ly cũng hướng vào trong nhìn, chỉ thấy một người con trai trông như đang giảng bài cho người con gái kia. Cô thắc mắc hỏi:

- Sao cậu ta không tự vào nói ?

Người bạn kia dường như vẫn chưa thoát khỏi cơn u mê. chỉ đáp:

- Làm sao mà tôi biết được, tôi chỉ quan tâm hôm nay tôi được nói chuyện với thần tượng của mình thôi.

Khánh Ly liền lấy cuốn sách gõ vào đầu thằng bạn, bực mình nói:

- Thần với chả tượng cái đầu cậu.Không lo mà trực nhật cho xong đi rồi còn đi chuyển lời giúp người ta.

Người bạn kia liền cười hì hì nhận lấy cây chổi, vừa quét vừa hát.