Ngồi học với Hải Đăng một tuần, từ mà Ánh Dương nói với cậu ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lắm lúc cô cố ý muốn khơi chuyện, cậu ta cũng chỉ đáp lại câu"Cảm ơn", thậm chí còn nói "Đang học". Lúc đó Ánh Dương lúng túng, không nói nữa.
Nhưng chung quy lại, ngồi với người mới thoải mái hơn cô tưởng. Cậu ấy không nhờ cô phải giảng tất cả các bài toán đã học, thậm chí đôi lúc còn gỡ bí cho cô. Ngay cả khi ngủ trong lớp, cũng không ảnh hưởng tới người khác. Cậu ấy yên tĩnh như một bức tường, khiến người khác vừa muốn lại không dám lại gần.
Việc Lưu Hải Đăng chuyển chỗ không gây sốc bằng việc lớp trưởng và hoa khôi của khối - Hoài Phương hẹn hò. Không biết tin đồn này xuất phát từ đâu, chỉ mấy người truyền tai nhau rằng hai người bọn họ bị bắt gặp không chỉ một lần đi cùng nhau. Lúc là gặp ở rạp chiếu phim, lúc lại là trung tâm thương mại mới mở. Nhưng việc ấy đáng nhẽ không có gì để nói khi trai tài gái sắc ấy ở chung một chỗ thì cặp đôi ấy trên lớp lại dửng dưng như không. Đôi khi còn bắt gặp đằng trai liếc mắt chứ đằng gái thì, tuyệt tình không hết.
Mặc dù đang bận rộn chuyển bị cho kì thi toán Olympic sắp diễn ra vào đầu tháng sau, Ánh Dương cũng không thể nào làm ngơ cô bạn thân của mình.
Hai người hẹn nhau đến một quán trà sữa gần trường. Hoài Phương gọi một ly trà sữa vị dâu ngọt ngào, Ánh Dương lại thích thú liếm kem trên cốc cà phê trứng. Nếu xét vẻ bề ngoài của mỗi người, có lẽ nên đổi chỗ đồ uống cho nhau.
Đến khi Ánh Dương đã uống gần hết cốc cà phê, trà sữa của Hoài Phương mới chỉ vơi đi một ít. Người đối diện gấp sách tiếng anh lại, đủng đỉnh cất vào cặp, sau đó không vội mà cầm cốc trà sữa lên uống, không quan tâm đến ánh mắt chờ đợi của cô bạn thân.
- Bà muốn hỏi chuyện gì ?
Chỉ đợi có thế, Ánh Dương liền hỏi một tràng dài. Đại loại là bà với lớp trưởng là như thế nào, sau đó tu sạch cốc cà phê.
- Chả có gì.
Ánh Dương không khỏi tức giận nhìn phía đối diện. Cô hỏi nhiều như vậy, chí ít cũng phải giải thích rõ ràng ra chứ. Thật tức chết mà.
- Chứng cứ rành rành ra đấy, lại còn bảo chả có gì. Bà không sợ chú Hòa biết à ?
Không cần nói cũng biết bố của Hoài Phương là người đáng sợ như thế nào. Ánh Dương chỉ gặp có vài lần, nhưng mà luôn không dám gặp lại, ngay cả chào hỏi cũng thấy sợ. Nếu như biết cô con gái giỏi giang của mình yêu sớm...Nghĩ thôi cũng không dám.
Hoài Phương gẩy gẩy viên thạch trong cốc, hờ hững trả lời:
- Ông ấy không quan tâm đâu.
- Vậy cậu với lớp trưởng?
- Giúp đỡ nhau thôi.
Cảm thấy dần hiểu ra chân tướng, Ánh Dương không khỏi dỏng tai nghe rõ cô bạn mình nói tiếp. Hoài Phương thấy hành động như thế không khỏi buồn cười, cũng thoải mái kể lể hơn:
- Cậu ta bảo có một em khối dưới theo đuổi mãnh liệt lắm, suốt ngày làm phiền nên muốn nhờ mình giúp. Chỉ cần đi với nhau một hai lần, bị học sinh trong trường bắt gặp, tạo tin đồn. Thế là xong.
- Tại sao lại là bà?
- Nghe nói cô bé kia bảo nếu không phải là mình, ai cũng chấp hết. Vậy nên mới nhờ mình. Dù sao cũng chỉ đi có 2 lần, mấy tin đồn đi chơi kia đều là bọn con trai trong lớp truyền ra.
Thì ra là thế! Kể ra người như lớp trưởng cũng mệt mỏi thật. Không nhưng phải cần bằng học tập mà còn phải đối phó với mấy chuyện tình cảm.
-Chỉ bực là con bé kia cũng thật khó bảo. Vậy nên cậu ta định bảo làm găng hơn.
- GĂNG HƠN?
Ánh Dương đã đứng dậy khỏi ghế. Bị ánh nhìn khó hiểu của mấy người xung quanh, Hoài Phương liền nhíu mày, kéo bạ mình ngồi xuống.
- Làm gì mà bà phản ứng gắt vậy. Con bé kia không tin là thật.
- Vậy phải làm sao?
- Còn làm sao nữa? Tất nhiên là tôi không chấp nhận mấy cái đề nghị tiếp theo. Nói cậu ta tự lo mà giải quyết lấy, nếu không sẽ đi nói sự thật với con bé kia.
- Cũng phải.
Với tính cách của Hoài Phương, nhất định sẽ không để người khác bảo gì làm đó. Nhận lời giúp, bị dính mấy tin không hay đã là giới hạn của bà ấy rồi. Giờ mà gắt hơn, có mà mùa mơ 10 năm sau cũng không thành. Ánh Dương nghĩ thầm.
- Vậy chắc lớp trưởng khó xử lắm ha ?
- Khó xử kệ cậu ta. Tại tôi chắc.
- Bà biết lớp trưởng thích....
- Liên quan tới tôi sao?
Chẳng nhẽ không liên quan ??? Người cậu ta thích là bà mà. Từ hồi mới vào trường, ai chả biết lớp trưởng thích Hoài Phương. Thế nên tin đồn ấy nổ ra cũng không có ai bất ngờ. Chỉ là lớp trưởng sẽ không bao giờ biết, người mình thầm thích có tính cách khó chiều thế nào. Haiz...
- Bà lại ngẩn ngơ gì đấy?
Ánh Dương còn đang tiếc thay cho tình cảm của lớp trưởng, bị bắt quả tang như vậy, thật đáng sợ mà:
- Không có gì.
- Vậy thì dọn sách vở nhanh lên đi. Phía sau đại học Y có hội sách đấy. Không ra nhanh thì không còn sách đâu.
- À À...Ừ. Tôi ra nhanh đấy.
Nhìn thấy bóng dáng hai người con gái kia khuất dạng, một nữ sinh trên người còn đeo huy hiệu cấp 3 trườn người ra ngó. Cô bé ấy vội tìm chiếc điện thoại trong cặp ra, nhấn nút gọi cho một người nào đó. Khuôn mặt còn biểu lộ tính đắc thắng. Khi đầu bên kia được kết nối, vội cao giọng:
- Thư, mình có chuyện muốn nói cho cậu.
Tất cả đều thu hết vào tầm mắt của một người con trai khác.
- Đăng, còn đứng ra đó làm gì. Mau đi dọn bàn vừa nãy đi.
Ông chủ quán lên tiếng nhắc nhở.
- Vâng, cháu dọn liền.
Hải Đăng mệt mỏi dựa vào cổng, chờ người giúp việc đi ra mở cửa.
- Cậu về rồi à ? Cậu nghỉ ngơi trước hay ăn tối trước, để tôi còn biết dọn cơm lên luôn.
Hải Đăng lắc đầu, nhìn quanh nhà rồi hỏi:
- Mẹ tôi đâu ?
- Bà ấy cùng ông chủ ra ngoài ăn cơm. Bà ấy có dặn tôi lúc cậu về thì dọn cơm nóng lên cho cậu.
Nhìn thấy đèn lầu hai đang sáng. Hải Đăng cười lạnh. Bảo sao người giúp việc hom nay lại ăn nói nhỏ nhẹ đến như thế. Thì ra là sợ có người nghe thấy, biết cậu về.
Người giúp việc cũng nhìn theo, có lẽ biết cậu đang nghĩ gì nên trả lời:
- Cô ấy ăn tối ngoài với bạn, vừa mới về thôi. Cậu không phải....
- Ai thèm hỏi đến cậu ta.
Hải Đăng bực bội đi lên lầu, nhưng bước chân rõ ràng đi nhẹ hơn khi nãy. Không phải vì sợ ai đó ngủ rồi đâu, tại cậu sợ cầu thang nó sập. Ừm, đúng vậy. Cầu thang bằng gỗ này không phải dễ bị mọt ăn sao?
Giải thích hợp tình hợp lí là thế, nhưng khi thấy phòng ai chưa tắt, tâm trạng đột nhiên không xấu nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, vần là ghé qua chào hỏi chút.
Hôm nay có chút nóng nực nên Hoài Phương không đóng kín cửa, vậy nên ai đó dễ dàng nhìn vào.
- Chào buổi tối.
Chỉ một tiếng chào cũng làm cô thất khó chịu. Hoài Phương không trả lời, tiếp tục đọc sách. Nhưng ai đó rất chi không biết điều.
- Con gái lớn như như vậy không biết khóa cửa phòng... ÂY ÂY, Cậu định giết tôi người à?
Cánh tay của Hải Đăng bị kẹt ở cửa, mà người bên trong ra sức đóng cửa lại. Cô hất hàm nói:
- Không phải câu bảo tôi đóng cửa sao ?
- Được, cậu được lắm.
Tưởng có thể đuổi muỗi đi, thì con muỗi ấy lại nói:
- Sau này ra đường nên cẩn thận tí.
Hoài Phương không nói gì, tiếp tục dùng sức đẩy cánh cửa.
- Tôi đang nói cậu đấy. Không nên giúp ai đó kiểu vậy đâu.
Lúc này Hoài Phương bực bội lên tiếng:
- Tôi giúp ai không liên quan đến cậu. Tránh ra đi.
Ngay khi đóng được cánh cửa, Hoài Phương chỉ nghe thấy câu nói "Tùy cậu". Tam trạng vui vẻ khi mua được mấy cuốn sách ngày hôm nay đã không cánh mà bay trong phút chốc chỉ vì câu nói của ai đó.